Một người đàn ông cao to hơn một trăm ký cứ như vậy mà bị đá bay đi.
Sắc mặt Hứa Vi sầm xuống.
Dám đánh người của anh ta ngay trong địa bàn của anh ta, thật là không biết sống chết.
“Thằng nhãi, mày biết nơi này là nơi nào không?” Anh ta bày ra vẻ mặt dữ tợn, đe dọa: “Đây là Giang Bắc, tao chả quan tâm thân phận của mày là gì, đã đến Giang Bắc, thì có là rồng là hổ thì cũng phải nằm úp sấp xuống cho tao. Bây giờ quỳ xuống nhận sai, tao có thể xem xét mà tha cho mày.”
Thấy Giang Thần vừa nói chuyện không hợp, đã ra tay đánh người, Đường Sở Sở vội vàng kéo anh lại.
“Chồng, bỏ đi.”
Giang Thần cũng không muốn tranh cãi với cái tên Hứa Vi gì đấy.
Anh gật đầu.
Mà ánh mắt của Hứa Vi thì lại dừng trên người Đường Sở Sở.
Anh ta cũng bị sắc đẹp của Đường Sở Sở thu hút.
Dáng người cao gầy, tóc dài như thác nước, da trắng như mỡ dê, thật là một cô gái xinh đẹp tuyệt vời.
Nhìn Giang Thần mang vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên, lại nhìn qua Đường Sở Sở mang vẻ mặt lo lắng, anh ta cười lạnh một tiếng: “Muốn đi, không có dễ dàng vậy đâu.”
Advertisement
Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
Giang Thần không muốn đụng chạm gì với đám hề ngu ngốc này, kéo Đường Sở Sở rời đi.
“Cản lại cho tôi.”
Tên vệ sĩ khác lập tức nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh về phía người Giang Thần.
Giang Thần trực tiếp xoay người.
Lúc xoay người, cơ thể đạp không bay lên, đạp một cú chuẩn xác lên đầu người đàn ông.
Đầu anh ta nghiêng qua một bên, cơ thể nghiêng ngã, va vào cái tủ.
Xoảng!
Tủ thủy tinh lập tức bể tan tác.
Một vài loại thuốc Bắc quý báu như nhân sâm, nhung hươu rơi đầy đất.
Còn Giang Thần thì đứng vững trên mặt đất.
Hứa Vi kinh hãi trong lòng.
Anh ta biết thực lực của hai vệ sĩ đó, bây giờ lại bị đạp bay, xem ra hôm nay gặp phải thứ dữ rồi.
Nhưng, đây là Giang Bắc, là địa bàn của nhà họ Hứa.
Anh ta có chỗ dựa nên không lo sợ gì.
Có thể đánh hai người, thì có thể đánh hai mươi người, hai trăm người sao?
Sắc mặt anh ta trầm xuống một cách đáng sợ.
Còn khách khứa xung quanh đều bày ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Sao mạnh dữ thần vậy?
Advertisement
Trong chớp mắt đã đánh gục hai người đàn ông cao to.
Trên mặt Giang Thần đang nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Còn bảo tôi mua không?”
Sắc mặt Hứa Vi sa sầm, không nói chuyện, mà nhìn Nhiếp Tiểu lệ bên cạnh, dặn dò: “Kiểm kê xem thằng nhãi đó làm hư bao nhiêu thuốc, bồi thường gấp trăm lần.”
“Vâng.”
Nhiếp Tiểu Lệ lập tức đi kiểm kê.
Còn Giang Thần, cũng nổi hứng thú.
Anh thật muốn xem thử, tên Hứa Vi này còn có thể giở trò gì nữa.
Đường Sở Sở thì mặt mày lo lắng, không ngừng kéo Giang Thần, nói nhỏ: “Chồng à, nơi này là Giang Bắc, đừng gây chuyện, chúng ta mau mua đồ rồi trở về thôi.”
Giang Thần khẽ dừng lại, nói: “Vợ à, em yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Bây giờ là xã hội pháp trị, anh không tin thằng đó có thể làm gì được anh.”
“Ha ha…”
Hứa Vi cười to: “Xã hội pháp trị? Ở cửa hàng dược phẩm Đệ Nhất, lời của Hứa Vi tao chính là pháp luật, tao bảo mày quỳ, thì mày phải quỳ.”
Giang Thần bày ra vẻ mặt không hề gì, ngồi xuống.
Đường Sở Sở thì lòng nóng như lửa đốt, không ngừng khuyên nhủ. Nhưng mà, Giang Thần lại không nghe.
Cô hết cách, đi qua một bên, lấy điện thoại ra, lặng lẽ gọi điện báo cảnh sát.
Hứa Vi trông thấy, nhưng lại không ngăn cản, mà chỉ cười lạnh ra tiếng.
Báo cảnh sát?
Báo cảnh sát có tác dụng sao?. truyen bjyx
Đây là Giang bắc, nhà họ Hứa chính là một tồn tại che trời ở Giang Bắc, cảnh sát có tới, thì chỉ sẽ bắt Giang Thần và Đường Sở Sở thôi.
Rất nhanh, Nhiếp Tiểu Lệ đã tính xong.
“Anh Ba, đã kiểm kê xong rồi, tổng cộng làm hư một trăm bốn mươi lăm nghìn loại thuốc quý.”
Anh Ba cũng ngồi xuống.
Anh ta vắt chéo chân, ngậm một điếu xì gà.
Hai vệ sĩ của anh ta đã đứng dậy, đứng sau lưng anh ta.
Hứa Vi nhìn Giang Thần, cười mỉa: “Nghe thấy chưa, làm hư một trăm bốn mươi lăm loại thuốc, đền bù gấp trăm lần, thì chính là một nghìn bốn trăm năm mươi vạn.”
Hứa Vi xác định ăn chắc Giang Thần và Đường Sở Sở.
Mặc dù Giang Thần ăn mặc bình thường, nhưng Đường Sở Sở lại mặc cả cây hàng hiệu, cộng hết toàn thân trên dưới cũng hơn trăm vạn.
Có thể ăn mặc như vậy, giá trị con người chắc chắn không thấp.
Hô lên hơn nghìn vạn, hoàn toàn hợp lý.
Anh ta cũng không sợ Đường Sở Sở có thân phận gì.
Cho dù có thân phận vô cùng lớn, thì cũng chẳng là cái thá gì trước mặt nhà họ Hứa.
Giang Thần bày ra vẻ mặt không thèm để ý.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã đuổi hết khách hàng trong cửa hàng, tầng hai chỉ còn lại hai người ngoài là Giang Thần và Đường Sở Sở.
Bộp bộp bộp!
Tiếng bước chân vội vàng truyền đến.
Ngay sau đó, mấy chục người xông lên tầng hai.
Mấy chục người đó đều cầm vũ khí trong tay, nào là gậy sắt, mã tấu, dùi cui điện, thậm chí còn có người cầm gạch nung đến.
“Anh Ba.”
Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi đi đến, kính cẩn gọi một tiếng.
Thấy mấy chục người, Đường Sở Sở sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Còn Giang Thần thì một vẻ ung dung.
Hứa Vi cười to, đứng dậy: “Ha ha, thằng nhãi, bây giờ tao xem mày còn xằng bậy kiểu gì. Lập tức quỳ xuống xin lỗi, tao đáp ứng mày, chỉ đánh gãy hai cái chân của mày thôi, với lại đưa vợ của mày cho tao chơi vài ngày, chuyện này coi như chấm dứt. Bằng không…”
Sắc mặt Giang Thần lập tức sầm xuống.
Gây chuyện với anh, anh có thể nhẫn nhịn.
Còn nghĩ đến Sở Sở.
Chết.
“Bằng không thì sao?”
Giang Thần đứng dậy.
“Chồng…”
Đường Sở Sở lập tức kéo anh lại, khuyên nhủ: “Đừng kích động, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta sẽ chịu thiệt. Em đã báo cảnh sát rồi, có lẽ là cảnh sát sắp đến rồi.”
“Ha ha…” Hứa Vi cười lớn: “Hôm nay e là cảnh sát không đến được đâu.”
Đường Sở Sở phát giác được điều gì đấy, sắc mặt khẽ thay đổi.
Cô muốn kéo Giang Thần rời đi, nhưng xung quanh toàn là đàn ông cao to cầm vũ khí.
Sắc mặt cô thoáng chốc trở nên tái mét.
Giang Thần trầm mặt, lạnh lùng nói: “Không dạy dỗ mày một chút, thì mày tưởng tao dễ chọc…”
“Giết nó cho tôi…”
Theo sau tiếng hét lớn của Hứa Vi.
Mấy chục người đồng thời ra tay, cầm vũ khí đánh về phía Giang Thần.
“A…”
Đường Sở Sở sợ hãi kêu lên, nhắm mắt lại.
Giang Thần kéo Đường Sở Sở, nhanh chóng xông về phía Hứa Vi.
Trong lúc xông đến, anh nắm chặt nắm đấm, nhanh chóng đấm ra.
Lồng ngực của người đàn ông cao to xông ở đằng trước nhất lập tức bị đánh trúng, cả người cong lại, cơ thể bay ngược ra sau, va vào mấy người đằng sau lưng.
Giang Thần bế Đường Sở Sở lên, cơ thể nhảy bật lên hơn hai mét, tung ra một cú đá.
Lập tức có một người bị đá lùi.
Sau đó đạp lên vai của một người, trong nháy mắt đã xuất hiện sau người Hứa Vi.
Lúc thả Đường Sở Sở xuống, anh túm Hứa Vi lên, dùng sức ném mạnh một phát, anh ta tông ngã hết mấy người.
“Á…”
“Đau…”
“Má ơi…”
“Lộp bộp…”
Có tiếng gào thét đau đớn và tiếng đồ vật đổ vỡ truyền ra từ tầng hai.
Mấy phút sau.
Toàn bộ mấy chục người nằm hết dưới đất.
Còn Giang Thần thì đã ngồi xuống rồi.
Đường Sở Sở vẫn dựa trong lòng anh, nhắm mắt, hai tay ôm chặt bờ vai anh.
Cô không dám mở mắt ra.
Mãi đến khi không còn tiếng động, cô mới mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
Cô thở phào một hơi: “Không sao chứ?”
Phát hiện hai tay mình đang ôm lấy vai Giang Thần, khuôn mặt cô đỏ lên, vội vàng bỏ ra.
Cô đứng dậy, xoay người nhìn, trông thấy mấy chục người đang nằm trên đất và một phòng thuốc bừa bộn, thuốc bắc rơi đầy đất, cô sợ đến mức thét lên.
Lại lần nữa nhảy vào lòng Giang Thần.
Giang Thần vươn tay ôm cô, cười nói: “Không sao, có thể có chuyện gì được. Không phải là anh chém gió, nhưng dăm ba vài chục người này, anh chẳng thèm để mắt đến.”
“Thằng, thằng nhãi, mày, mày có biết tao là ai không?”
Hứa Vi lảo đảo bò dậy.
Song, Giang Thần cầm cái ly trên bàn lên, ném mạnh một phát.
Bốp.
Cái ly đập vào đầu Hứa Vi.
Đầu anh ta lập tức nứt ra, máu tươi chảy ra, lập tức nhuộm đỏ cả khuôn mặt, đau đến mức anh ta lăn tròn trên đất.
Trông thấy cảnh này, Đường Sở Sở sợ đến mức mặt mày tái mét, vội vàng nói: “Chồng, mau, mau đi thôi! Đợi lát nữa cảnh sát tới, anh coi như xong đấy.”
Giang Thần khẽ dừng lại, nói: “Không sao, xem ra Giang Trung này có hiện tượng thương nhân và cảnh sát thông đồng với nhau, quả thật là bẩn thỉu, xấu xa, đã đến lúc chỉnh đốn lại rồi.”
Thật ra, cảnh sát sớm đã đến rồi, chỉ là vẫn luôn ở bên ngoài không đi vào.
Bởi vì Hứa Vi đã đánh tiếng trước rồi.
Hứa Vi đau đến mức lăn tròn trên đất. Anh ta gào lên một cách dữ tợn: “Thằng nhãi, mày chết chắc rồi! Không giết chết mày, tao không phải là Hứa Vi.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi.
Đường Sở Sở nghe cảnh sát sắp lên, lập tức sợ hãi.
Trước đó cô không sợ. Bởi vì bọn họ không sai, là cửa hàng dược phẩm Đệ Nhất bắt nạt khách, ép buộc bọn họ mua đồ. Bây giờ Giang Thần lại đánh nhiều người bị thương như vậy.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nói nhỏ, cũng chỉ là chuyện nói một câu là giải quyết được. Nói to, thì đây chính là đánh nhau, đả thương người, phải ngồi tù.
“Chồng, làm sao đây, làm sao bây giờ? Đúng rồi, nhà họ Hà có người trong quân khu, em lập tức gọi điện thoại cầu cứu.”
Đường Sở Sở nhớ ra gì đó, đang muốn gọi điện thoại.
Giang Thần lập tức nói: “Vợ, không sao đâu, thật sự không sao. Đừng gọi điện thoại làm phiền người khác, anh có thể giải quyết chuyện này, tin tưởng anh…”
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
Mười mấy cảnh sát lên lầu.
Nhìn thấy tầng hai bị đập phá tan tác, còn có mấy chục người đang nằm dưới đất, những cảnh sát đó đều há hốc mồm.
Liếc nhìn Giang Thần vẫn đang ngồi với vẻ mặt bình thản.
Những người đó đều bị thằng nhóc này đánh gục sao?
Advertisement
“Đội trưởng Đinh, cuối cùng cậu cũng đến.”
Hứa Vi nhịn đau, giơ tay ôm đầu, bò từ dưới đất dậy, chỉ tay về phía Giang Thần, sắc mặt dữ tợn, đáng sợ, hét lớn: “Chính, chính là nó, mau bắt lấy. Tôi phải bắt nó ở trong tù cả đời này.”
Đinh Huy nhìn Giang Thần một cái, chợt ra lệnh: “Bắt lại.”
Mấy cảnh sát lập tức rút súng, cẩn thận đi về phía Giang Thần.
Một người có thể đánh gục mấy chục người, tuyệt đối không phải là loại hiền lành gì, phải cẩn thận.
“Ai dám?”
Giang Thần lấy ra một tờ giấy chứng nhận.
“Từ từ…”
Đinh Huy lập tức dừng tay, đi đến trước người Giang Thần, nhìn giấy chứng nhận trong tay anh.
Giấy chứng nhận có màu đen, phía trên có vẽ một con rồng đen, bên dưới còn có mấy chữ: Thống soái Nam Hoang.
Nhìn thấy mấy chữ đó, Đinh Huy đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười lớn: “Ha ha, nhóc con, chẳng lẽ cậu không biết giả mạo sĩ quan là tội lớn à?”
“Phải không?”
Giang Thần ngại ngùng cất lại, nói: “Nếu đã như vậy, tôi gọi một cuộc điện thoại cũng được chứ nhỉ?”
Thấy Giang Thần không hề sợ hãi, Đinh Huy cũng có hơi thiếu tự tin. Chẳng lẽ, thằng nhóc này thật sự có thân phận rất lớn?
Hứa Vi gào lên: “Đội trưởng Đinh, cậu làm gì vậy, đừng im lặng, mau chóng bắt lại đi chứ.”
“Anh Ba, không vội, để cậu ta gọi điện thoại, tôi thật muốn xem thử, thằng nhóc này có thể gọi ai đến.”
Advertisement
Đinh Huy không dám đắc tội Hứa Vi, cũng sợ Giang Thần có thân phận lớn.
Dù sao thì có thể một mình đánh bại nhiều người như vậy, đây đã không phải là người bình thường nữa rồi.
Giang Thần đi qua một bên, bắt đầu gọi điện thoại.
Còn Đường Sở Sở thì mang vẻ mặt nghi hoặc.
Giấy chứng nhận mà Giang Thần vừa lấy ra là gì?
Cô chỉ nhìn thấy thứ đó có màu đen, còn nó ra sao, bên trên viết gì, thì cô không chú ý nhìn.
Giang Thần trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Đông.
“Là tôi, chỗ này là Giang Bắc, cửa hàng dược phẩm Đệ Nhất. Ông chủ chỗ này ép tôi mua đồ, còn gọi không ít người đến, ngay cả cảnh sát cũng được điều đến, anh xem mà làm. À đúng rồi, tôi chỉ cho anh mười phút, nếu như trong mười phút mà không giải quyết được, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên.”
Giang Thần gọi điện thoại xong thì trực tiếp cúp máy.
Còn Hoắc Đông thì sợ chết khiếp.
Báo cáo lên cấp trên, không phải đã rõ ràng rồi sao, mười phút không giải quyết, thì sẽ tìm Tiêu Dao Vương?
Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Niếp Vân của quân khu Giang Bắc.
Còn Giang Thần gọi điện thoại xong thì đi đến bên cạnh Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
Giang Thần cười nói: “Đương nhiên là gọi điện thoại tố cáo rồi. Tiêu Dao Vương nhậm chức, năm tỉnh không có ai dám gây chuyện. Anh cũng không ngờ Giang bắc lại có người ép mua, ép bán. Đợi đi, rất nhanh sẽ có người đến xử lý.”
Đinh Huy còn cho rằng Giang Thần thật sự có thân phận gì lớn chứ.
Không ngờ lại gọi điện thoại tố cáo.
Anh ta lập tức bật cười: “Nhóc con, cậu gọi điện thoại tố cáo? Chẳng lẽ cậu không biết đây là sản nghiệp của nhà họ Hứa à? Cậu tố cáo nhà họ Hứa, ai mà dám quản chuyện này?”
“Đội trưởng Đinh, sao cậu nói nhảm nhiều vậy?” Hứa Vi bất mãn quát: “Lề mà lề mề, ông đây chảy máu sắp chết rồi đây.”
Đầu anh ta bị đập rách, chạy không ít máu.
Còn không đến bệnh viện nữa, anh ta sẽ ngất xỉu mất.
Lúc này, anh ta đã cảm giác đầu có hơi choáng rồi.
“Bắt lại cho tôi…”
Đinh Huy ra lệnh.
Cảnh sát lần nữa áp sát.
Đường Sở Sở sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đứng một bên kéo chặt Giang Thần.
Giang Thần kéo cô, để Đường Sở Sở ngồi xuống, sau đó đứng dậy, chậm rãi nhìn về phía cảnh sát đang đến gần một cách lạnh lùng.
Anh nhìn người trước mặt.
Tổng cộng có mười một người, bốn người cầm súng bước đến. Anh thò tay ra sau thắt lưng, rút ra mười một cây kim bạc.
Vút vút vút.
Cảnh sát từng bước đến gần.
Giang Thần vung mạnh tay.
Bốn cây kim bạc phóng ra như ám khí, đâm vào cổ tay của bốn người một cách chuẩn xác.
“Á…”
Một tiếng thét chói tai.
Súng trong tay bốn người lập tức rớt xuống đất.
Giang Thần lần nữa vung tay.
Mấy cây kim bạc bay ra, đâm vào người những cảnh sát khác, xuyên vào huyệt đạo trong người bọn họ. Bọn họ lập tức cảm thấy toàn thân tê dại, không thể nào động đậy.
Còn Hứa Vi cũng mang vẻ mặt sợ hãi.
“Đây?”
Đường Sở Sở cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cô đã làm thủ tục kết hôn với Giang Thần một thời gian dài rồi, nhưng không biết Giang Thần còn có bản lĩnh kỳ dị như vậy.
Một người đánh gục mấy chục người thì thôi đi, bây giờ vừa mới vung tay một cái, kim bạc bay ra, đã lập tức chế ngự được nhiều cảnh sát như vậy?
Giang Thần lại ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, rồi mới nhìn Đinh Huy, thản nhiên nói: “Đội trưởng Đinh đúng không? Tôi làm như vậy là đang cứu anh đấy. Nếu như hôm nay anh thật sự dẫn tôi đi, vậy thì chuyện này lớn rồi.”
Đinh Huy nhìn cảnh sát đứng tại chỗ không động đậy, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Chúa ơi, đây là tà thuật gì vậy?
Giang Thần bình tĩnh ngồi trên ghế.
Đường Sở Sở nhìn mấy chục người đang nằm trên đất, nhìn cảnh sát đứng thừ người ngay tại chỗ, trên mặt mang vẻ đau đớn, nhìn Đinh Huy sợ đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, lại nhìn Hứa Vi đã bị dọa đến mức hôn mê bất tỉnh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Giang Thần.
Rốt cuộc chồng mình còn bản lĩnh gì?
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút.
Mười phút sau.
Bí bo, bí bo…
Ngoài cửa có tiếng còi cảnh sát truyền đến.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân truyền đến.
Một số quân nhân đầy đủ vũ trang xuất hiện.
Người đi đầu chính là Niếp Viễn mặc quân phục, vai gắn một ngôi sao năm cánh.
“Tướng quân Niếp?”
Đường Sở Sở thất thanh kêu lên.
Đó chính là Niếp Vân, người đã đến mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội cô lần trước, chính là nhân vật số một trong quân khu Giang Bắc.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Hoắc Đông, Niếp Vân lập tức chạy đến.
Trong điện thoại, Hoắc Đông đã chửi Niếp Vân té tát, nói cái gì mà phải chạy đến giải quyết vấn đề trong vòng mười phút, nếu không thì đợi bị cách chức.
Niếp Vân nhìn thấy Đường Sở Sở, khẽ cau mày.
Sao lại là người nhà họ Đường?
Ông ta còn đang hoang mang về chuyện ở Đế Vương Cư lần trước.
Mặc dù thư ký của ông ta đã phạm lỗi, nhưng không đến mức bị cách chức.
Hiện tại cứ vậy mà bị cách chức rồi.
Sau khi ông ta trở về cũng đã đi tra hỏi, nhưng lại không biết rốt cuộc là chuyện gì.
Bây giờ Hoắc Đông lại lần nữa gọi điện thoại đến.
Trông thấy Đường Sở Sở, ông ta phát hiện khẳng định là nhà họ Đường có nhân vật lớn.
Ông ta nhìn Giang Thần một cái.
Không biết vì sao, ông ta cảm thấy có hơi quen mắt.
Bất chợt, mặt mày sợ hãi.
“Hắc…”
Giang Thần nhìn ông ta một cái, nói: “Tướng quân, những người đó ép mua ép bán, còn thông đồng với cảnh sát, chuyện này ông thấy sao?”
Niếp Vân lập tức hiểu ngầm, nói: “Trừng phạt nghiêm khắc không tha, điều tra kỹ lưỡng, cho cậu một lời giải thích vừa ý.”
Giang Thần khẽ ngắt lại, nói: “Cũng cho quần chúng một lời giải thích.”
Nói xong, anh kéo Đường Sở Sở rời đi.
Còn Niếp Vân thì hít sâu một hơi.
Hắc, Hắc Long, thế mà lại là Hắc Long.
Anh chính là ông lớn trong quân khu. Hơn một năm trước, Hắc Long được thăng làm thống soái, ông ta cũng có đến xem, nhưng chỉ đứng ở phía sau cùng mà thôi, nên nhất thời không nhận ra.
Giang Thần kéo Đường Sở Sở ra khỏi cửa hàng dược phẩm Đệ Nhất.
Giang Thần không nói nên lời.
Chẳng phải chỉ là mua một cây nhân sâm thôi sao, sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy?
Sau khi ra khỏi cửa hàng dược phẩm.
Trên đường.
Đường Sở Sở đột nhiên hất tay Giang Thần ra rồi giơ đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn.
“Lấy ra đây.”
“Hả?”
Giang Thần hơi sửng sốt, anh hỏi: “Lấy cái gì?”
“Đừng có giả vờ giả vịt với em, cái thẻ màu đen mà lúc trước anh lấy ra đấy, đừng tưởng là em không thấy.”
Giang Thần lấy thẻ Hắc Long ra Đường Sở Sở lập tức cầm lấy.
“Tổng soái Nam Hoang.”
Advertisement
Nhìn thấy dòng chữ trên thẻ cô bật cười.
“Em cười cái gì?”
“Giang Thần, anh có nhàm chán không vậy? Làm giả thì cũng phải làm một cái giống một chút, cũng phải phù hợp với thực tế, anh làm thẻ tổng soái Nam Hoang làm gì?”
Giang Thần sờ mũi.
Không đợi anh kịp nói Đường Sở Sở đã đi về phía thùng rác rồi ném cái thẻ vào đó.
“Em...”
Giang Thần mở miệng nhưng không nói ra.
Đường Sở Sở mắng mỏ: “Bớt làm mấy chuyện không đứng đắn đi, làm giả thẻ hơn nữa còn là thẻ sĩ quan, đây là tội lớn.”
“Ồ, anh biết rồi.” Giang Thần bất lực đáp một tiếng liếc nhìn thùng rác rồi âm thầm nhớ vị trí của con đường này để lúc về bảo Niếp Vân giúp nhặt lại giúp anh.
“Còn nữa...”
Đường Sở Sở lại giơ tay ra.
“Hả, hết rồi, anh chỉ làm giả một cái, làm gì còn chứ.”
“Kim bạc.”
“Ừm.”
Giang Thần biết Đường Sở Sở muốn nói gì nên cô nhân lúc Đường Sở Sở không chú ý anh cầm một cây kim đâm vào người cô.
Đường Sở Sở chỉ cảm thấy lồng ngực tê dại.
Cảm giác tê dại ngay lập tức lan ra khắp cơ thể, cô không thể cử động thậm chí còn không có sức để mở miệng.
Giang Thần cười ha ha rồi nhanh chóng rút cây kim ra nói: “Đơn giản như thế này thôi.”
Advertisement
“...”
Đường Sở Sở sững sờ.
Thế này quá thần kỳ.
Một cây kim mà lại có tác dụng thần kì như vậy.
Một lát sau Đường Sở Sở mới phản ứng lại, cô hỏi: “Sao làm được vậy?”
Giang Thần mỉm cười giải thích: “Rất đơn giản, chỉ cần hiểu một vài kiến thức về huyệt đạo cơ bản là có thể làm được.”
“Nói lung tung.”
Đường Sở Sở trợn mắt.
Hiểu là có thể làm được vậy chẳng phải các bác sĩ Đông y ở Giang Trung đều có thể làm được sao?
Nhưng cô chưa từng nghe nói có ai có thể khiến một người bất động chỉ bằng một cây kim.
Cô chỉ mới thấy trong các bộ phim kiếm hiệp thôi.
Giang Thần cười khẩy cũng không giải thích thêm.
Bởi vì Đường Sở Sở là người ngoài ngành nên có nói cô cũng chẳng hiểu.
Anh không giải thích mà đổi chủ đề hỏi: “Bây giờ chưa mua được quà phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ đi về tay không sao?”
Đường Sở Sở nhìn thời gian.
Bây giờ đã là mười giờ sáng.
Cô cũng không vội nên định đi nhà họ Hà trước.
Bởi vì ngày mai là sinh nhật bà ngoại.
Sau khi đi nhà họ Hà buổi chiều sẽ lại ra đây.
Quả thực không được, buổi tối phải tranh thủ thời gian về Giang Trung để mua đồ ở đó, sáng mai về sớm sẽ kịp vì dù sao thì chỉ mất hơn hai tiếng lái xe quay về.
“Đi thôi, đi nhà họ Hà trước.”
“Ừm.”
Giang Thần gật đầu.
Hai người đi về phía bãi đậu xe gần đó.
Khi đi qua một nhà vệ sinh công cộng Đường Sở Sở nói: “Em, em vào nhà vệ sinh.”
Nói rồi cô chạy về phía nhà vệ sinh.
“Đại, đại ca Giang đã giải quyết xong việc chưa?”
“Ừ.” Giang Thần trả lời: “Đã giải quyết xong, đúng rồi, thẻ của tôi bị vợ vứt đi rồi, anh gọi điện cho Niếp Vân bảo ông ta nhặt rồi giữ giúp tôi.”
“Vâng, nó ở đâu?”
Giang Thần nói địa điểm.
Hoắc Đông cúp điện thoại rồi gọi cho Niếp Vân.
Đường Sở Sở nhanh chóng đi ra.
Cả hai cùng đi đến bãi đậu xe.
Sau đó lái xe đi đến nhà họ Hà.
Sau khi nhận được điện thoại của Hoắc Đông Niếp Vân không dám sơ xuất, ông ta đi đến chỗ thùng rác mà Hoắc Đông nói rồi tự mình lục tìm trong thùng rác.
Cảnh tượng này khiến nhiều người qua đường chú ý.
“Đây, đây là tướng quân cầu vai đeo sao, ông ta đang làm gì vậy, lục thùng rác sao?”
“Không phải chứ?”
Nhiều người qua đường trợn tròn mắt kinh ngạc.
Niếp Vân phớt lờ lời xì xào của người qua đường.
Ông ta nhanh chóng tìm thấy thẻ màu đen trong thùng rác mở ra xem ông ta vô cùng kinh ngạc.
“Vợ của chủ soái đúng là to gan đến cả thẻ đen Hoắc Long tối cao cũng dám vứt vào thùng rác.”
Đường Sở Sở không biết mấy chuyện này.
Theo cô thấy thì Giang Thần làm giả thẻ đề phòng nên cô thẳng tay vứt luôn.
Giang Thần lái xe hơn một tiếng đồng hồ thì đến nhà họ Hà.
Nhà họ Hà không ở thành phố mà ở một vùng nông thôn khá xa xôi.
Mặc dù là nông thôn nhưng ngôi nhà của nhà họ Hà là một căn biệt thự độc lập với bốn tầng và có diện tích rất lớn.
Đây là biệt thự tư nhân xây.
Có rất nhiều xe đậu trước của biệt thự.
Nhà họ Hà là một gia tộc lớn.
Bởi vì bà lão nhà họ Hà mừng thọ nên người nhà họ Hà ở bên ngoài tấp nập trở về.
Lúc này có rất nhiều người đang vây quanh một chiếc xe Ferrari màu đỏ.
Còn Đường Tùng thì ra vẻ ta đây.
Mỗi lần đến nhà bà ngoại cậu ta đều bị coi thường.
Hôm nay coi như được nở mày nở mặt.
“Anh Đường Tùng, buổi chiều đưa em đi hóng gió đi, em chưa từng được ngồi một chiếc xe cao cấp như vậy.”
“Ha ha, nói hay lắm, nói hay lắm.” Đường Tùng mỉm cười sáng lạn.
Cậu ta vỗ vai một chàng trai tầm hai mươi tuổi và nói: “Theo anh mày thì sẽ không thiếu phần của chú mày, chú mày không biết chứ nhà anh bây giờ đang rất phát đạt, bố anh nắm năm mươi phần trăm cổ phần của Đường Thị, bây giờ nhà anh mày còn có một căn biệt thự vài trăm triệu ở khu biệt thự Cảnh Tú còn chị anh thì đã mở công ty riêng.”
Đường Tùng liên tục khoe khoang.
Những thành viên khác trong nhà họ Hà thì vây lấy Hà Diễm Mai và Đường Bác.
“Diễm Mai, chị xem như đã hết khổ rồi.”
“Đúng thế, thật là ngưỡng mộ, căn biệt thự lớn vài trăm triệu, khi nào chị dọn vào biệt thự nhất định phải mời em đến xem thử nhé.”
“Đúng rồi, sao Sở Sở vẫn chưa tới?”
Hà Diễm Mai cười không nhặt được miệng.
Cảm giác được người khác tâng bốc là điều mà bà ta chưa từng trải qua.
Mấy chục năm rồi, cuối cùng bà ta đã có thể nở mày nở mặt.
Bà ta mỉm cười nói: “Sở Sở cũng lái xe đến, động lực xe chậm hơn một chút nên tốc độ chậm hơn nhưng chắc cũng sắp tới rồi.”
Đúng lúc này có một chiếc xe Maserati giá hai triệu đi tới rồi dừng lại ở một vị trí cao trước cổng biệt thự.
Giang Thần mở cửa xuống xe trước, Đường Sở Sở nhanh chóng theo sau.
“Đến rồi.”
Hà Diễm Mai đứng lên đầu tiên.
Những người khác cũng tới tấp đứng dậy.
“Ông ngoại, bà ngoại, cậu cả, cậu hai, cậu ba...”
Đường Sở Sở đi đến mỉm cười gọi mọi người.
Còn Giang Thần thì không quen biết ai nên Đường Sở Sở gọi bằng gì thì anh cũng sẽ gọi theo như vậy.
“Sở Sở?”
“Đây là Sở Sở sao?”
Người nhà họ Hà nhìn Đường Sở Sở rồi sững sờ.
Đường Sở Sở trông thế nào bọn họ rất rõ, cả người cô đều là những vết xẹo.
Nghe nói là đã khỏi rồi.
Nhưng không ngờ lại xinh đẹp như vậy.
“Chị Sở Sở, anh rể.”
Trong đám đông có một cô gái trong trẻo buộc tóc đuôi ngựa mặc áo thu ngắn tay tầm hai mươi tuổi đi ra.
Đó là Hà Tâm, bởi vì bà nội mừng thọ nên cô ta xin nghỉ trước để về.
“Yo, chiếc xe thể thao này là của ai, được đấy nhỉ.”
Đúng vào lúc này có một giọng nói kì lạ vang lên.
Mọi người nghe thấy tiếng nói thì nhìn về phía đó rồi lập tức đi đến bắt đầu nịnh nọt.
Đường Sở Sở thì thào: “Chồng, đây là Hà Thần, con trai của chú út, chú út mở công ty riêng giá trị tới vài tỉ, đó cùng là người có tiền nhất của nhà họ Hà, bây giờ Hà Thần là tổng giám đốc của công ty.”
“Ừ.” Giang Thần gật đầu, cũng không quá kinh ngạc.
Cậu út của Đường Sở Sở tên là Hà Nhuận.
Cũng là doanh nhân duy nhất của nhà họ Hà.
Tài sản của Hà Nhuận gấp mấy lần nhà họ Đường.
Còn Hà Thần là con trai duy nhất của Hà Nhuận.
Sau khi tốt nghiệp đại học anh ta rèn luyện trong công ty của gia tộc và vài năm sau đã trở thành tổng giám đốc công ty.
Thêm vài năm nữa là có thể gánh vác trọng trách trở thành chủ tịch.
Gia đình Hà Nhuận cũng là đối tượng mà người nhà họ Hà nịnh nọt.
Bởi vì nhà Hà Nhuận rất hào phóng chỉ cần người nhà họ Hà mở miệng mượn tiền họ sẽ không nói nhiều mà cho vay ngay, hơn nữa trước giờ chưa từng đòi phải trả lại.
Những năm qua số tiền mà nhà Hà Nhuận cho vay cũng đã lên tới hơn một trăm triệu.
Advertisement
Hà Nhuận đi đến nhìn chiếc xe thể thao Ferrari phiên bản giới hạn màu đỏ đang đậu ở cửa rôi gật đầu bình luận: “Ừm, không tệ, giá hơn hai mươi tám triệu cũng coi là xe hạng sang rồi, Đường Tùng, cái này của cháu sao?”
“Đúng thế.”
Đừng Tùng ngẩng đầu.
Cậu ta biết nhà Hà Nhuận rất giàu có ngày trước khi đến nhà bà ngoại cậu ta đều là đối tượng bị công kích đặc biệt là Hà Thần, lần nào anh ta cũng xem thường cậu ta.
Bây giờ cuối cùng đã có cơ hội ngẩng cao đầu trước mặt Hà Thần.
“Phát đạt rồi sao?” Hà Thần nhìn Đường Tùng.
“Đúng thế, chẳng lẽ anh họ không biết bây giờ nhà em đang nắm năm mươi hần trăm cổ phần, hơn nữa chị em còn bỏ ra một trăm triệu để thu mua một công ty rồi làm bà chủ, nhà em còn có một căn biệt thự giá vài trăm triệu ở khu biệt thự Cảnh Tú.”
“Hả?”
Hà Thần hơi ngạc nhiên.
Anh ta biết rõ tình hình nhà họ Đường, sao đã lẳng lặng vùng dậy rồi chứ?
Anh ta nhìn thấy Đường Sở Sở và cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
“Đây, đây là em Sở Sở sao?”
Đường Sở Sở gật đầu rồi gọi một tiếng: “Anh họ.”
Advertisement
Giang Thần cũng gọi theo: “Anh họ.”
Hà Thần nhìn về phía Giang Thần, liếc nhìn anh từ trên xuống dưới sau đó lại nhìn Đường Sở Sở.
Chỉ cần liếc mắt một cái là anh ta có thể nhìn ra cách trang điểm ăn mặc của Đường Sở Sở rất có giá trị.
Còn Giang Thần thì quá đỗi bình thường.
“Ừm.”
Anh ta không nói nhiều mà chỉ gật đầu rồi khẽ đáp một tiếng.
Sau khi Hà Thần đến người nhà họ Hà bắt đầu đến nịnh nọt Hà Thần.
Đại gia đình ngồi quây quần nói chuyện phiếm với nhau.
Giang Thần ngồi một bên hút thuốc.
Thực lòng mà nói thì anh có ác cảm với nhà họ Hà.
Bởi vì giống như Đường Sở Sở nói họ đều có tính cách y như Hà Diễm Mai.
Người nhà họ Hà chỉ toàn nói về chuyện tiền bạc và quyền lực.
Người này khoe con trai mình làm đội trưởng của chi đội.
Người khác lại khoe con trai mình trở thành huyện trưởng của một huyện nào đó.
Cậu cả của Đường Sở Sở là Hà Trạch cũng tự khen con gái mình, ông ta nhìn mọi người rồi khoe khoang: “Nói đi nói lại thì vẫn là Hà Tâm nhà chúng tôi có triển vọng, bây giờ nó đang làm việc ở tập đoàn Thời Đại Khoa ở Giang Trung hơn nữa còn là người phụ trách chính, nghe Hà Tâm nói lương mỗi tháng là hai mươi vạn.”
Nghe thấy vậy không ít người nhìn về phía Hà Tâm.
Đến cả Hà Thần cũng bất ngờ, anh ta hỏi: “Hà Tâm, không phải chứ? Em cứ lẳng lặng vào làm trong Thời Đại Khoa rồi sao, là tập đoàn Thời Đại Khoa của Giang Trung, là tập đoàn Thời Đại Khoa đã thu mua cả thành phố mới Thời Đại Khoa sao?”
Hà Tâm liếc nhìn Giang Thần cách đó không xa.
Cô ta có thể đến làm ở tập đoàn Thời Đại Khoa đều là nhờ có Giang Thần.
Giang Thần mới thực sự là ông chủ khiêm nhường.
Ai có thể ngờ rằng đứa con rể ở rể nhà họ Đường, là một tên vô dụng trong mắt người ngoài lại là Hắc Long, tổng soái Nam Hoang kiêm ông chủ đứng sau của tập đoàn Thời Đại Khoa chứ.
Sau khi lơ đễnh, Hà Tâm gật đầu: “Cũng do trùng hợp thôi, do em may mắn quen biết với tổng giám đốc Bạch của tập đoàn Thời Đại Khoa nên mới có thể làm người phụ trách ở một bộ phận của Thời Đại Khoa.”
Hà Thần ngạc nhiên nói: “Hà Tâm, em là người phụ trách của bộ phận nào?”
Hà Tâm nói: “Em là người phụ trách đầu tư mảng ẩm thực.”
Hà Thần vội vàng nói: “Hà Tâm, là thế này, nhà anh cũng định gia nhập vào tập đoàn Thời Đại Khoa, nhưng bây giờ tập đoàn Thời Đại Khoa chỉ thu hút vốn đầu tư nước ngoài vào các tập đoàn lớn chứ không thu hút đầu tư vào các tập đoàn nhỏ, em là quản lý cao cấp của Thời Đại Khoa, em dựa vào quan hệ giúp nhà anh gia nhập trước đi.”
“Chuyện này?”
Vẻ mặt Hà Tâm khó xử.
Công ty cũng có quy định, cấm tham nhũng, cấm dùng quan hệ, một khi bị điều tra ra sẽ bị phạt nặng.
Người nhà xin giúp đỡ nên cô ta cũng ngại từ chối.
Cô ta liếc nhìn Giang Thần cách đó không xa, thấy Giang Thần cũng không nói gì bèn suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Chuyện này em không thể quyết định được, sau khi trở về em sẽ nói với tổng giám đốc Bạch.”
“Quá tốt rồi.” Hà Thần kích động kêu lên: “Vẫn là Hà Tâm có bản lĩnh, vào được tập đoàn Thời Đại Khoa còn làm chức quản lý bộ phận.”
Hà Trạch đắc ý.
Có một đứa con gái như vậy đúng là vinh sự cho nhà họ Hà.
Sau khi biết vị trí hiện tại của Hà Tâm mọi người lại bắt đầu nịnh nọt Hà Tâm.
“Hà Tâm, nếu cháu đã phát đạt rồi thì giúp đỡ anh họ của cháu đi, có thể sắp xếp cho anh cháu một vị trí kiểu như quản lý ở bộ phận cháu phụ trách không?”
“Hà Tâm, con gái nhà bác cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, đang đi tìm việc khắp nơi nhưng vẫn chưa hài lòng, thế này đi, quay về đi Giang Trung với cháu rồi cháu sắp xếp một chức vụ nhỏ cho nó, cũng không cần quá cao, lương tháng tầm năm sáu vạn là được rồi.”
Hà Tâm khó lòng từ chối.
Muốn từ chối nhưng bố cô ta lại đồng ý.
“Đều là người nhà, chút chuyện nhỏ này Hà Tâm nhà chúng tôi chắc chắn có thể giúp được.”
“Bố.” Hà Tâm bực bội liếc nhìn Hà Trạch.
Cứ gây phiền phức cho cô ta.
Mặc dù bây giờ cô ta là người phụ trách bộ phận, trong tập đoàn Thời Đại Khoa một bộ phận tương đương với một công ty con nhưng tập đoàn Thời Đại Khoa có bộ phận nhân sự độc lập.
Mỗi một bộ phận, chức vụ mà công ty con yêu cầu đều do bộ phận nhân sự trình lên sau đó tổng giám đốc Bạch mới có thể quyết định.
Còn với quyền hạn của cô ta chỉ có thể sắp xếp một vài chức vụ bình thường.
“Hà Tâm, cảm ơn cháu rất nhiều.”
“Hà Tâm, bác thay mặt Hà Huyễn cảm ơn cháu.”
Mọi người tới tấp cảm ơn.
Còn Hà Thần thì khen ngợi: “Hà Tâm, tập đoàn Thời Đại Khoa không dễ vào, cho dù là chức vụ bình thường thì cũng yêu cầu kinh nghiệm làm việc và học lực rất cao, em vừa vào Thời Đại Khoa đã làm người phụ trách chính của một bộ phận rồi, mặc dù lương tháng hai mươi vạn không nhiều nhưng công việc này có dùng hai trăm triệu hay hai tỷ cũng không mua được, bây giờ việc em phải làm là mở rộng mối quan hệ, đặt nền nóng cho nhà họ Hà chúng ta tiến vào Dược Đô.”
Vẻ mặt Hà Tâm bất lực.
Ông chủ thực sự thì không đi nịnh nọt, nịnh nọt cô ta làm gì?
Giang Thần ngồi ở một bên im lặng lắng nghe cũng không nói gì.
Đường Sở Sở tưởng rằng do anh không quen biết ai nên không tiện nói xen vào nên cũng đi đến ngồi nói chuyện với anh để anh không thấy buồn chán.
Sau khi nịnh nọt Hà Tâm mọi người bắt đầu bàn tán về Giang Thần.
“Diễm Mai, chị cũng thật là, bây giờ Sở Sở đã là chủ tịch của một công ty rồi, mặc dù không phải công ty lớn nhưng cũng mua với giá trăm triệu, bây giờ cũng có tiền rồi, sao có thể tuyển một đứa con rể ở rể chứ?”
“Đúng thế, chị nghe nói cậu Giang Thần này chẳng có tài cán gì, là một tên xuất ngũ trở về, ăn cơm nhà họ Đường, uống nhà họ Đường cũng không đi làm việc.”
“Đứa con rể như vậy thì được tích sự gì?”
Mọi người lời ra tiếng vào chê bai Giang Thần thậm tệ.
Hà Thần sớm đã muốn nói chỉ là anh ta không tiện nói ra.
Bây giờ người lớn trong nhà đã lên tiếng nên anh ta cũng nói: “Dì Mai, cháu cảm thấy Giang Thần không xứng với Sở Sở, cháu cũng quen biết không ít cậu ấm con nhà giàu, còn quen biết với người nhà họ Hứa, biết nhà họ Hứa không? Là gia tộc đại biểu Giang Bắc của Thương Minh Năm Tinh, tài sản hơn trăm tỷ, thế này đi, ngày mai cháu gọi người bạn nhà họ Hứa đến gặp em Sở Sở, xem hai người họ có cảm tình với nhau không, nếu có thì ly hôn với Giang Thần.”
Đường Sở Sở biết đến nhà bà ngoại kiểu gì Giang Thần cũng bị nói.
Cô giải thích cho Giang Thần: “Chồng cháu không phải là thằng vô dụng, chồng cháu giấu tài, anh ấy không thèm đi tranh giành mà thôi.”
Nghe thấy vậy Hà Tâm sững sờ.
Chẳng lẽ Đường Sở Sở biết thân phận của Giang Thần rồi sao?
Tính cách người nhà họ Hà thế nào Đường Sở Sở biết rõ.
Trước đây cô bị hạ thấp, bị khinh thường cô không có gì để nói.
Bây giờ nhiều người nói chồng cô như vậy trong lòng cô thấy không vui.
Cô nhìn người nhà họ Hà rồi nói: “Chồng cháu không phải là kẻ vô dụng, chồng cháu là thần y, vết thương của cháu đều do anh ấy chữa trị khỏi, chỉ cần chồng cháu đồng ý thì thần y số một của Giang Trung chỉ có thể là anh ấy.”
Hà Diễm Mai bị nói tới mức không dám ngẩng đầu lên, bà ta không biết phải đối phó với người nhà họ Hà thế nào.
Đường Sở Sở nói về y thuật của Giang Thần nên bà ta cũng nói theo: “Đúng thế, con rể của tôi cũng không phải là người vô dụng, mọi người đều biết vết thương của Sở Sở nghiêm trọng tới mức nào, cả người đều bị bỏng đầy vết sẹo nhưng chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi Giang Thần đã chữa khỏi, thế này không phải thần y thì là gì?”
Nghe thấy vậy mọi người đều im lặng.
Không tìm được lời nào để phản bác lại.
Còn ông cụ Hà đứng đầu thì nhìn về phía Giang Thần.
Advertisement
Ông ta là lão thành cách mạng, trong kháng chiến chống Nhật ông ta bị thương và để lại một số di chứng.
Bây giờ tuổi tác đã cao sức khỏe ngày càng yếu đi.
Ông ta đã từng đi đến Giang Trung muốn tìm bác sĩ Phương khám nhưng cuộc hẹn với bác sĩ Phương đã được lên lịch đến tận vài năm sau.
Vì vậy ông ta chỉ có thể mời bác sĩ bình thường ở Giang Trung kê đơn thuốc đông y để điều dưỡng cơ thể.
Ông cụ Hà còn chưa nói thì có một người bề dưới trong nhà họ Hà lên tiếng: “Ông nội cũng có bệnh cũ trong người, nếu anh ta là thần y sao không chẩn đoán cho ông để xem rốt cuộc anh ta là thần y hay là chỉ có tiếng mà không có miếng.”
Mọi người đều gật đầu.
Đường Sở Sở nhìn Giang Thần trên mặt lộ vẻ cầu khẩn, cô nói: “Chồng, anh khám giúp cho ông ngoại đi.”
Thời đại này người cần thể diện, cây cần vỏ.
Đường Sở Sở không muốn bị người khác xem thường.
Cũng không muốn Giang Thần bị người khác xem thường.
Giang Thần thực sự không muốn.
Bình thường anh cũng không tùy tiện khám bệnh.
Nhưng Đường Sở Sở mở lời nên anh cũng gật đầu, anh đứng lên đi đến trước mặt ông cụ Hà.
Advertisement
Hà Huỳnh Đông mặc một bộ quần áo màu xanh kiểu thời xưa đây là kiểu quần áo của người cách mạng những năm 1960 và ông ta còn đội thêm một chiếc mũ.
“Ông ngoại.”
Giang Thần đi đến gọi một tiếng.
Hà Huỳnh Đông khe gật đầu liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Cháu khám đi, khám không ra nguyên do ông cũng không trách cháu.”
Mọi người đều nhìn Giang Thần chằm chằm.
Bọn họ cũng muốn xem thử Giang Thần, người đã chữa khỏi cho Đường Sở Sở rốt cuộc có hiểu y thuật hay không.
Giang Thần nhìn Hà Huỳnh Đông kéo tay ông ta rồi bắt mạch.
Trong đông y chú trọng nhìn nghe hỏi sờ.
Trong trường hợp bình thường cần phải nhìn nghe hỏi và sờ thì mới có thể chẩn đoán được tình trạng sức khỏe của một người nhưng đó là bác sĩ bình thường.
Còn Giang Thần chỉ cần sờ.
Tức là chỉ cần bắt mạch là có thể biết rõ tình trạng sức khỏe của một người.
Một phút sau Giang Thần mới buông tay.
Đường Sở Sở không kìm được hỏi anh: “Thế nào?”
Cô biết Giang Thần biết y thuật nhưng y thuật của Giang Thần giỏi đến mức nào thì cô không rõ.
Đến tận hôm nay khi Giang Thần có thể khiến một người tê liệt chỉ bằng một cái kim cô thực sự rất kinh ngạc.
Vẻ mặt cô mong đợi.
Hy vọng Giang Thần sẽ khiến cô bất ngờ, cho cô thể diện.
Giang Thần nhìn Hà Huỳnh Đông rồi hơi do dự.
Hà Huỳnh Đông hơi khựng lại rồi nói: “Cơ thể ông ông biết rõ, cháu cứ nói thẳng đi không sao đâu, chỉ cần cháu nói đúng ông sẽ không trách cháu.”
Lúc này Giang Thần mới gật đầu nói: “Tình hình sức khỏe của ông ngoại rất tệ.”
“Nói lung tung...”
Giang Thần vừa nói một câu thì một người bề dưới nhà họ Hà đứng lên mắng mỏ: “Giang Thần, ông nội vẫn khỏe và minh mẫn, anh nói sức khỏe ông tệ, anh đang chửi rủa ông sao?”
“Đúng thế.”
“Thằng này làm gì hiểu y thuật chứ.”
“Không khám cũng được.”
Những người nhà họ Hà khác mỗi người thêm vào một câu, tất cả đều tỏ ra không hài lòng với Giang Thần.
“Là ai đang nói láo?”
Một giọng nói vang lên.
Giọng nói vừa vang lên, một người đàn ông trung niên cao gầy mặc áo trắng đi tới.
“Bác sĩ Lý, ông tới rồi.”
Mọi người tới tấp đứng dậy.
Ngay cả Hà Huỳnh Đông cũng đứng lên chào hỏi với người đàn ông mới đến.
Người đàn ông trung niên tên là Lý Du, là vị bác sĩ mà Hà Thần đặc biệt mời từ Giang Trung đến với mức lương cao, phụ trách việc khám bệnh cho ông cụ.
Lý Du đi đến nhìn Hà Thần rồi nói: “Tổng giám đốc Hà.”
Rồi ông ta lại nhìn Hà Huỳnh Đông: “Ông cụ Hà.”
Cuối cùng ông ta nhìn Giang Thần với vẻ mặt khinh thường: “Mấy năm nay ông cụ Hà vẫn luôn chăm sóc sức khỏe theo phương thuốc của tôi, mặc dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng tình thần minh mẫn, sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.”
“Đúng thế, bác sĩ Lý là hội viên trong hiệp hội y học cổ truyền Giang Trung, từng là bác sĩ điều trị chính của một bệnh viện lớn, nếu không nhờ vào mối quan hệ thì gia đình nhà họ Hà thì cũng không mời được ông ta. "
“Bác sĩ Lý, mấy ngày gần đây tôi cảm thấy toàn thân không có sức lực ông tranh thủ thời gian bắt mạch và kê đơn thuốc để tôi điều dưỡng.”
Người nhà họ Hà đều tâng bốc bác sĩ Lý Du.
Còn Giang Thần thì liếc nhìn Lý Du: “Chính ông là người kê thuốc lung tung cho ông ngoại tôi?”
“Cái gì, kê đơn thuốc lung tung?”
Lý Du vừa nghe thấy vậy lập tức sa sầm mặt mũi hét lên: “Cậu biết về y học không?”
Sắc mặt Hà Thần cũng trầm xuống: “Giang Thần, mau xin lỗi bác sĩ Lý đi, bác sĩ Lý đã làm trong ngành này hai mươi năm, là người cậu có thể so bì hay sao?”
Giang Thần lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Bây giờ trạng thái tinh thần của ông ngoại không tệ nhưng không lâu nữa tình trạng này sẽ hoàn toàn sụp đổ, cơ thể hoàn toàn suy sụp. Ông đã lớn tuổi rồi các cơ quan dần lão hóa khả năng trao đổi chất cũng sẽ dần giảm đi, vậy mà ông lại kê cho ông ấy một đống thuốc bồi bổ cơ thể, sao cơ thể của ông có thể uống được chứ?”
Vừa nói anh vừa nhìn Hà Huỳnh Đông: “Ông ngoại, ông hãy ôm ngực hít thở sâu và thử cố gắng nín thở trong vài giây.”
Hà Huỳnh Đông nhìn Giang Thần sau đó khẽ gật đầu hít một hơi rồi sau đó bắt đầu nín thở.
Sau vài giây.
“A!”
Hà Huỳnh Đông lập tức hét lên một tiếng rồi giơ tay ôm ngực vẻ mặt đau đớn.
“Chuyện này?”
Cảnh tượng này khiến người nhà họ Hà bàng hoàng.
Còn Giang Thần thì tiếp tục nói: “Cơ thể của ông ngoại đã hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng, mặc dù có thể tạm thời ổn định sức khỏe nhưng lâu dần sẽ gây áp lực cho các cơ quan trong cơ thể.”
Tất cả mọi người nhà họ Hà đều sững sờ.
Giang Thần thực sự là thần y sao?
Còn Giang Thần thì ngồi xổm xuống ấn vào đầu gối của Hà Huỳnh Đông.
“A...”
Hà Huỳnh Đông lại kêu lên vì đau.
Giang Thần tiếp tục nói: “Khi ông ngoại còn trẻ đầu gối của ông bị thương do súng bắn mặc dù đã bình phục sau phẫu thuật nhưng để lại di chứng mỗi lần trời mưa sẽ vô cùng đau đớn, hơn nữa chạm nhẹ cũng sẽ đau dữ dội.”
“Hơn nữa, ông ngoại đã uống quá nhiều thuốc bổ dẫn đến khí huyết dồi dào nhưng mạch máu của ông đã lão hóa nên không chịu nổi khí huyết dồi dào như vậy làm vỡ mạch máu, chắc là tầm ba tháng trước ông ngoại mới làm phẫu thuật mạch máu.”
Lời nói của Giang Thần khiến mọi người nhà họ Hà sửng sốt.
Ngay cả ca phẫu thuật ba thang trước cũng biết.
Hà Thần không mất đi chừng mực anh ta nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói: “Đường Sở Sở, em đã nói tình hình sức khỏe của ông nội cho Giang Thần biết đúng không, thực ra anh ta chẳng biết y thuật gì cả chỉ giả vờ bắt mạch rồi nói ra những thông tin mà mình đã biết trước để giả thần giả quỷ?”
Nói ra mấy lời này khiến nhiều người đột nhiên tỉnh ngộ.
“Hóa ra là thế.”
“Trông có vẻ rất thần kì nhưng hóa ra là biết trước rồi.”
“Tôi nói rồi mà, chỉ là bắt mạch sao có thể thần kì như vậy chứ?”