Mục đích của bọn họ hôm nay chính là mua xe, mua xe thật sang trọng.
Bọn họ đi dạo rất nhiều cửa hàng độc quyền 4S, thử hết một lượt rất nhiều dòng xe sang trọng nổi tiếng như Mercedes-Benz, BMW, Audi.
Nhưng vẫn không vừa ý chiếc nào.
Không phải do đẳng cấp quá thấp nên không thích, mà là đẳng cấp cao quá không mua nổi.
Mà hôm nay đúng lúc trong thành phố Giang Trung lại có một buổi triển lãm xe.
Các dòng xe sang tụ tập hết ở đây.
Cả nhà Đường Sở Sở bước đến.
Đường Tùng nhìn thấy xe sang ở chỗ này, hai mắt cậu ta bừng sáng lên.
"Mẹ ơi, siêu xe Ferrari, Bentley, Maybach, Bugatti Veyron."
Đường Tùng nhìn những chiếc xe mô hình đầy gợi cảm duyên dáng, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: "Đến bao giờ, chúng ta mới có thể mua một chiếc xe sang thật sự đây, chiếc xe hơn một trăm vạn quả thật chỉ là rác rưởi so với những chiếc xe này."
"Bốp."
Hà Diễm Mai vỗ vào đầu Đường Tùng một cái mắng: "Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, mua một chiếc hơn một trăm vạn là được lắm rồi, con đưa mọi người đến đây làm gì, đừng tưởng mẹ không biết, những chiếc xe ở đây động vào là bay hơn mười triệu vạn."
Đường Tùng cười hì hì đáp: "Mẹ, không phải con đưa mẹ đến đây để mở mang tầm mắt sao, dù sao đi xem cũng không tốn tiền mà."
"Ôi, chiếc xe này đẹp quá." Đường Sở Sở cũng vừa ý một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ, chớp mắt cô đã bị nó thu hút, cô lấy điện thoại ra chụp lại một tấm ảnh.
Cả nhà cùng nhau đi tham quan buổi triển lãm xe, nhìn thấy những chiếc xe có giá trên trời đều không ngừng lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.
Sau khi đi tham quan hết một lượt, bọn họ bèn rời đi.
Bởi vì xe ở đây quá đắt, bọn họ căn bản mua không nổi.
Sau cùng, bọn họ đến một cửa hàng độc quyền Maserati, sau khi lựa chọn kỹ càng, họ mua một chiếc Maserati với giá hai trăm vạn.
Sau khi thanh toán xong, trong thẻ của Hà Diễm Mai chỉ còn lại mấy ngàn tệ.
Ngay cả tiền đóng bảo hiểm kỳ tiếp theo cũng hết sạch.
Bà ta xụ mặt nói: "Bảo con mua một chiếc hơn một trăm vạn là được rồi, cứ đòi mua đắt như vậy, bây giờ trở thành nghèo rớt mồng tơi luôn rồi."
Đường Tùng an ủi nói: "Mẹ, chúng ta rất nhanh sẽ có được năm mươi phần trăm cổ phần của gia tộc rồi, đến lúc đó sẽ có tiền thôi, đi nào, chúng ta lái xe về đi, con đưa mẹ đi hóng gió, ngồi trên xe sang thử."
Vừa nghĩ đến việc cuối cùng nhà mình cũng được sở hữu một chiếc xe sang, sau này về nhà mẹ đẻ cũng có thể nở mày nở mặt, vẻ mặt Hà Diễm Mai lúc này mới hòa nhã hơn nhiều.
Thanh toán xong, Đường Tùng lái xe, đưa cả nhà đi hóng gió trong thành phố.
"Ôi... đã quá, động cơ này..."
Đường Tùng vừa lái xe vừa gào to, sợ người ta không biết cậu ta mới mua một chiếc xe sang.
"Ầm!"
Vừa lái xe được mười mấy phút, lúc đang đợi đèn đỏ, Đường Tùng lái xe quá nhanh, phản ứng hơi chậm một chút, đợi cậu ta phanh thắng kịp thì đã tông vào đuôi xe rồi.
Nghe thấy "ầm" một tiếng, Đường Tùng giật bắn người lên.
Còn cả nhà họ Đường trên xe đều thay đổi sắc mặt.
Xe mới mua còn chưa mua bảo hiểm xe đã tông vào đuôi xe người ta rồi?
Đường Tùng xụ mặt xuống xe.
Cùng lúc đó chủ xe ở phía trước cũng xuống xe.
Đây là một người béo hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người lại có khí thế của ông lớn.
"Ông làm gì vậy, sao ông lại có thể phanh gấp như vậy làm tôi đâm vào đuôi xe, ông biết chiếc xe này của tôi đáng giá bao nhiêu không, hai trăm vạn..."
Đường Tùng vừa thấy vết sơn trên thùng bảo hiểm của mình đã bị xước, hơn nữa còn lõm vào trong, vẻ mặt cậu ta đầy xót xa, mở miệng chửi đổng lên.
Còn người béo thì lặng lẽ nhìn chiếc xe của mình một cái, sau đó lại nhìn sang Đường Tùng đang vô cùng giận dữ.
Vẻ mặt ông ta thờ ơ nói: " Chiếc xe này của tôi cũng không đắt lắm, Maybach phiên bản giới hạn hơn bốn ngàn vạn, cậu xem nên gọi công ty bảo hiểm hay là tự trả đây?"
"Hả?"
Đường Tùng chợt ngẩn người ra.
Cậu ta chỉ quan tâm xe của mình, không để ý đến xe của người ta.
Cậu ta vừa nhìn thấy, bỗng chốc sợ xanh mặt, la to lên: "Ôi mẹ ơi..."
Đường Bác, Hà Diễm Mai, Đường Sở Sở, Ngô mẫn lần lượt xuống xe.
Nhìn thấy Đường Tùng đâm phải chiếc Maybach bản giới hạn, mọi người đều bị dọa sợ chết khiếp.
Mà Lâm Huyền cũng không phải loại người tốt đẹp gì, ông ta chính là vua ngầm ở Giang Trung.
Ông ta toàn làm những chuyện làm ăn dơ bẩn, bây giờ ông ta còn chưa mở lời, tên nhãi ranh này lại dám thoái thác trách nhiệm lên người ông ta.
"Tôi phanh cái đầu cậu, tôi đang dừng xe đợi đèn đỏ, cậu đâm vào xe tôi còn chưa nói, lại còn có thái độ tồi tệ, ngậm máu phun người như vậy nữa."
Lam Huyền nhìn xe của Đường Tùng, trên xe còn chưa có biển số xe, trước xe cũng không có ký hiệu bảo hiểm, ông ta bỗng chốc thấy vui mừng trong lòng.
" Mới mua à, cậu xem phía sau xe của tôi cũng bị lõm vào trong rồi, cậu bán chiếc xe này đi, bù thêm vài trăm vạn nữa có lẽ cũng đủ bồi thường rồi đó."
Hai chân Đường Tùng mềm nhũn, lập tức quỳ rạp dưới đất nói: "Đại ca, em sai rồi, xin anh hãy tha cho em, em mua chiếc xe này đã mua hết toàn bộ số tiền của mình, em không còn tiền để bồi thường nữa. "
"Không có tiền cũng bày đặt huênh hoang cái gì? Lâm Huyền nhấc chân đá về phía Đường Tùng, đạp cậu ta ngã xuống đất, sau đó lại bước đến đấm đá một trận.
"Đừng đánh nữa. " Ngô Mẫn xông vào kéo Lâm Huyền ra.
"Bốp! "
Lâm Huyền vung một bạt tai, tát Ngô Mẫn nằm bò trên mặt đất.
Đường Tùng lại bò dậy, không quan tâm cảm giác đau đớn trên cơ thể, cậu ta lại quỳ trên mặt đất liên tục xin tha.
Sắc mặt Hà Diễm Mai tối sầm bước qua, giáng một cái tát vào đầu Đường Tùng đang quỳ trên mặt đất.
Bà ta mắng: "Đồ vô dụng, nếu biết sớm đã không đồng ý cho mày mua xe rồi."
Sau khi mắng xong, bà ta nhìn về phía Lâm Huyền vô cùng dữ tợn, bà ta van xin nói: "Đại ca, anh xem, chuyện này cũng không lớn lắm, trong thẻ của tôi chỉ còn có năm ngàn, tôi đưa cho anh hết được không?"
"Năm ngàn?" Vẻ mặt Lâm Huyền trầm xuống nói: "Coi Lâm Huyền tôi là hạng người nào, đuổi ăn mày à?"
Hà Diễm Mai dè dặt hỏi: "Vậy, vậy anh muốn bao nhiêu?"
Lâm Huyền chỉ vào chiếc Maserati Đường Tùng mới mua nói: "Tôi nói rồi, bán chiếc xe này đi, bù thêm năm trăm vạn, thấy các người mua được chiếc xe hai trăm vạn, có lẽ cũng có chút tiền, nếu như không có tiền, vậy thì trong thời gian sớm nhất, tận dụng hết mọi mối quan hệ, xem xem có thể hóa giải chuyện này hay không, nếu không thì hậu quả các người gánh lấy sẽ rất nghiêm trọng... "
Bây giờ Lâm Huyền rất từ tốn, ông ta cũng không biết những người trước mặt mình có lai lịch thế nào, nếu như họ có thể nhờ cậy được những mối quan hệ đó, vậy thì ông ta cũng không làm khó nữa.
Bởi vì chuyện ông ta làm những năm qua đều là những chuyện không được sạch sẽ lắm.
Bây giờ được tẩy trắng rồi, có thể nhịn được cỡ nào thì nhịn, có thể không đắc tội thì sẽ cố gắng không đắc tội với người ta.
Dứt lời, Lâm Huyền lên xe, gọi một cuộc điện thoại: "Tôi đang ở trên đường Thiên Hoa, bảo mấy người đến trói thằng nhãi ranh này lại cho tôi."
Ở đây là nội thành, hơn nữa còn là ngữ tư đèn giao thông, bây giờ hai chiếc xe bị tông vào đuôi xe, phút chốc đã bị tắc đường.
Cảnh sát giao thông cũng đến ngay lập tức, sau khi chụp ảnh lại, cảnh sát bảo hai người lái xe sang một bên.
Bên đường.
Đường Tùng, Ngô Mẫn quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha, mong Lâm Huyền bỏ qua cho bọn họ.
Nhưng Lâm Huyền lại không hề bị lay động.
Chính vào lúc này, một chiếc xe van chạy đến, vài người đàn ông trông vô cùng dữ tợn bước xuống xe, đứng trước mặt Lâm Huyền gọi to.
"Đại ca."
Lâm Huyền chỉ vào Đường Tùng đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Đưa đi."
"Vâng."
Vài người đàn ông hung hăng trói Đường Tùng đang quỳ dưới đất lại, sau đó đưa lên xe van.
Lâm Huyền xoay người nhìn Đường Bác, Hà Diễm Mai, Đường Sở Sở, Ngô Mẫn, thản nhiên nói: "Trước mười hai giờ đêm, mang tám trăm vạn đến Thịnh Thế Vương Triều chuộc người, nếu không thì chờ nhặt xác của cậu ta đi."
"Mẹ, làm sao đây, mau nghĩ cách gì đi, huhuhu..." Ngô Mẫn khóc òa lên.
Hà Diễm Mai không có ý định gì.
Đường Sở Sở cũng sốt ruột, cô lấy điện thoại gọi cho Giang Thần.
Giang Thần mua đồ ăn xong đang ở nhà nấu cơm.
Nghe điện thoại của Đường Sở Sở, anh hỏi: "Sở Sở, sắp về rồi à, anh sắp nấu cơm xong rồi."
"Thần, không xong rồi, em trai gặp rắc rối rồi."
"Hả?"
Giang Thần sửng sốt, hỏi: "Làm sao thế?"
Đường Sở Sở nghẹn ngào nói: "Bọn em mới mua một chiếc xe, mới lái chưa được bao lâu, em trai đã bất cẩn đâm vào đuôi xe người ta rồi, em trai bị đánh một trận, bây giờ bị đưa đi rồi, làm sao đây?"
"Đừng lo lắng, ở đâu, anh đến đó ngay."
"Ở, ở đường Thiên Hoa."
"Được, đừng lo lắng, anh đến ngay đây."
Sau khi cúp máy, Giang Thần tắt bếp đang hầm canh.
Sau đó vội vàng ra khỏi nhà, bắt xe đến đường Thiên Hoa.