Hôm nay, Đường Sở Sở đi dạo với Lâm Y cả một buổi chiều.
Cô tìm đủ mọi cách đi nghe ngóng tin tức liên quan đến người đàn ông mặt nạ quỷ.
Nhưng Lâm Y lại nói không biết.
Hôm nay, cả ngày cô đều ngẩn ngơ.
Đêm đã khuya rồi, cô nằm trên giường nhớ lại chuyện xưa.
Mười năm trước, cô đến vùng ngoại ô chơi bên bờ sông với bạn học.
Bỗng nhiên nhìn thấy một căn biệt thự bị cháy cách đó không xa, các cô chạy tới xem, cô nghe thấy tiếng kêu cứu đau xót vang lên trong biệt thự.
Sau khi chần chừ một lát, cô đã xông vào trong biển lửa cứu một người ra.
Sau khi cứu người này xong, người đó cũng nhảy xuống sông mất.
Lại nhớ đến chuyện khác, lần trước ở trên tầng thượng khách sạn Giang Trung.
Cô bị Tiêu Chiến giữ lại trên sân khấu bán đấu giá, Tiêu Chiến ra sức cứa từng nhát dao lên mặt cô.
Cô rất tuyệt vọng, bất lực, sống cũng không được chết cũng không xong.
Vào lúc cô mất hết hy vọng, một người đàn ông mang mặt nạ quỷ đã xuất hiện.
Cô không thể nào quên đi cảnh tượng đó.
Không thể nào quên đi cánh tay to lớn mạnh mẽ bế cô lên, đưa cô thoát khỏi sự tuyệt vọng và bất lực.
Nhưng sau đó cô đã hôn mê.
Sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng không biết nữa.
"Lâm Y nói, người đàn ông mặt quỷ là người mình cứu ra khỏi đám cháy của nhà họ Giang, rốt cuộc anh ấy là ai?"
Đường Sở Sở khẽ lẩm bẩm.
Lúc này điện thoại chợt vang lên.
Cô cầm điện thoại bên cạnh lên, phát hiện Giang Thần gọi đến.
Cô gác lại dòng suy nghĩ, khẽ lắc đầu, Đường Sở Sở, cô là người đã có chồng, sao có thể nghĩ về người đàn ông khác chứ?
Vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, cô nghe điện thoại.
"Vợ ơi, anh đang ở ngoài, ra ngoài quên mang chìa khóa rồi, em mau ra mở cửa cho anh."
"Ừm."
Đường Sở Sở đứng dậy, ra khỏi phòng đi mở cửa cho Giang Thần.
Giang Thần đợi ngoài cửa một lúc, cửa phòng đã mở ra.
Đường Sở Sở mặc đồ ngủ bước ra.
Bộ đồ ngủ màu trắng này rất mỏng manh, hơi xuyên thấu một chút, quan trọng là cô không mặc áo ngực, cảnh đẹp bên trong thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt anh.
Vẻ mặt Đường Sở Sở không vui nói: "Anh xem đã mấy giờ rồi, chạy đi đâu đó?"
Giang Thần tỏ vẻ thật thà, gãi đầu giải thích: "Một đồng đội xuất ngũ về rồi, bọn anh cũng nhau đi ăn, nói chuyện một chút, về hơi muộn, anh xin lỗi."
"Mau vào trong đi."
Đường Sở Sở cũng không trách móc nữa, kéo Giang Thần vào phòng.
Về đến phòng, Giang Thần rất tự giác đi lấy chiếu và gối, trải xuống đất rồi nằm xuống.
Đường Sở Sở ngủ trên giường, nghiêng người nhìn Giang Thần đang nằm dưới đất, bỗng nhiên cô hít sâu một hơi rồi quay người lại.
Đêm khuya yên tĩnh trôi qua.
Ngày hôm sau.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Lâm Y, buổi tiệc sinh nhật của cô ta sẽ tổ chức ở nhà hàng Giang trung.
Lâm Y là giám đốc điều hành của tập đoàn Dược Phẩm Trường Sinh, là nhân vật có tiếng nhất nhì ở Giang Trung.
Nhưng Lâm Y là người Kinh Đô, không phải là người sinh ra và lớn lên ở Giang Trung, cho nên cô ta cũng không được liệt vào bốn nhà quyền thế lớn.
Nếu không thì với tài sản của Dược Phẩm Trường Sinh, chắc chắn có thể đè bẹp cả bốn nhà quyền thế.
Tiệc sinh nhật của Lâm Y mời rất nhiều người, chỉ cần là người có máu mặt ở Giang Trung đều sẽ nhận được thiệp mời.
Cô ta không phải là người thích khoe khoang, cô chỉ muốn ăn sinh nhật đơn giản thôi.
Nhưng cô ta là người của gia tộc lớn.
Cho dù nhà họ Lâm ở Kinh Đô rất hùng mạnh, nhưng ở đây là Giang Trung, cô ta mới đến Giang Trung chưa được một năm, các mối quan hệ cũng không thân quen lắm, cô ta cũng muốn nhân dịp này kết bạn với nhiều người hơn, để gây dựng cơ sở vững chắc cho sự nghiệp ở Giang Trung của cô ta.
Nhà họ Đường.
Trong phòng Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở mặc một chiếc váy cổ chữ V màu trắng, chiếc váy rất tôn dáng, tôn lên vóc dáng hoàn hảo, ngực ưỡn mông cong, tấm lưng mịn màng lộ ra hết bên ngoài.
Đường Sở Sở cũng chưa từng mặc chiếc váy nào hở bạo như thế, cô cảm thấy phía sau lưng mát mát, không khỏi hỏi Giang Thần: "Thần, em như vậy có phải hở quá không?"
Đường Sở Sở ngồi một bên, nhìn Đường Sở Sở đang đứng trước gương trang điểm: "Quả thật chiếc váy rất đẹp, cũng hở hơi bạo, em xem, sau lưng lộ ra hết một nữa rồi."
"Cũng tại Lâm Y, nói chiếc váy này rất hợp với em." Vẻ mặt Đường Sở Sở đầy trách móc.
Giang Thần nói: "Thật ra cũng không sao cả, chỉ hở lưng mà thôi."
"Anh xem phía trước..."
Đường Sở Sở quay người lại.
Vừa nhìn xong, Giang Thần suýt chút đã xịt máu mũi.
Chiếc váy cổ chữ V, núi non cũng lộ ra một chút, còn có chiếc rãnh sâu kia nữa.
Trên chiếc cổ trắng nõn nà có đeo một sợi dây chuyền thạch anh mới tinh, đúng lúc lọt vào trong khe ngực.
Lộng lẫy như vậy, xinh đẹp khiến người ta nhớ mong như vậy.
Mái tóc đen dài của cô uốn xoăn.
Đường Sở Sở lúc này giống như một con thiên nga trắng cao quý.
"Đẹp lắm." Giang Thần không nhịn được khen: "Chiếc váy này kết hợp với trang sức quả thật rất tuyệt vời."
"Thật sao?" Đường Sở Sở vui mừng.
"Đương nhiên rồi, vợ anh là người phụ nữ đẹp nhất trên đời, nếu em mặc chiếc váy này đi dự tiệc sinh nhật của Lâm Y, chắc chắn em sẽ là tiêu điểm thu hút sự chú ý của mọi người."
Đường Sở Sở khẽ nhếch miệng lên.
Sau đó, cô lấy thỏi son mới mua hôm qua ra, nhẹ nhàng thoa lên môi.
Chậc chậc.
Bôi song xong lại càng hấp dẫn hơn nữa.
Môi đỏ tạo cảm giác kích thích mãnh liệt.
Cho dù là Giang Thần cũng khẽ rung động trong lòng.
Xinh đẹp quá.
Ngay sau đó, Đường Sở Sở mang một đôi cao gót màu trắng vào.
Ăn mặc như vậy thần thái cũng được bộc lộ ra.
Mái tóc xoăn dài, gương mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ hấp dẫn, chiếc váy trắng...
Giang Thần nhìn đến nỗi hai mắt sáng bừng.
Đường Sở Sở đứng bên cạnh, nhếch miệng gọi: "Chồng ơi..."
"Hả?"
Giang Thần chợt phản ứng trở lại, anh đứng dậy, nhìn ngắm Đường Sở Sở, nuốt nước miếng nói: "Đẹp quá, vợ à chúng ta đừng đi nữa, anh sợ..."
"Sợ gì?"
Đường Sở Sở nghiêm túc nói: "Em xinh đẹp như vậy, anh lại bình thường thế này, ngộ nhỡ em bị người có tiền nào đó nhìn trúng, em đá anh đi, anh biết làm sao?"
"Xùy!"
Đường Sở Sở bỗng chốt bật cười, đưa bàn tay thon dài khẽ cốc và đầu Giang Thần một cái: "Đồ ngốc, anh nói gì vậy, em là vợ anh, bây giờ là như vậy, sau này cũng thế, em chắc chắn sẽ không phản bội anh đâu."
Lúc này bản thân Đường Sở Sở hơi chột dạ.
Bởi vì tối qua cô đã nghĩ đến người đàn ông khác cả đêm.
Nghĩ về người đàn ông mặt nạ quỷ cô đã từng cứu.
Nghĩ đến đây, cô khẽ đỏ mặt, có vẻ hơi ngại ngùng.
Lúc cô đỏ mặt lại càng hấp dẫn hơn.
Cô vội chuyển chủ đề nói: "Được rồi, đi thôi."
Lộc cộc, lộc cộc...
Cô mang giày cao gót bước ra khỏi phòng.
"Ôi..."
Vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng kinh ngạc hô lên.
Đường Tùng ngồi trên sô pha đang đặt cục nước đá trên miệng lập tức đứng dậy, cầm điện thoại lên nói: "Chị, đứng yên, em chụp một tấm."
Cậu ta vội vàng mở camera ra, chụp vài tấm liền.
Nhìn Đường Sở Sở xinh đẹp tựa tiên nữ trong ảnh, Đường Tống không nhịn được khen lấy khen để: "Chị, chị muốn làm tất cả đàn ông trên thế giới chết mê chết mệt chị sao?"
Nghe xong, Đường Sở Sở vô cùng đắc ý.
"Con gái, con..."
Hà Diễm Mai cũng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Đường Sở Sở ăn mặc trang điểm như vậy chợt ngẩn người ra.
"Sở Sở, chiếc váy này, sợi dây chuyền này, cả đôi cao gót này, con mua hôm qua à?"
"Đúng vậy."
"Cái này, bao nhiêu tiền?"
Hà Diễm Mai cũng xuất thân nhà quyền thế, vừa nhìn đã biết đồ của Đường Sở Sở không phải đồ bình thường, đây chắc chắn không phải hàng bán rong.
Đường Sở Sở bối rối, vội vàng nói: "Không, không đáng bao nhiêu, tất cả cộng lại chỉ có mấy ngàn thôi."
Hà Diễm Mai chợt xụ mặt nói: "Tưởng mẹ ngốc sao?"
Ngô Mẫn ngồi trên sô pha cũng nói: "Mẹ, chiếc váy này con từng thấy rồi, ở trong một cửa hàng đồ hiệu, chiếc váy này hình như mười tám vạn, chiếc váy, dây chuyền, hoa tai, giày cao gót của chị ấy cộng lại ít nhất cũng ba mươi vạn."
"Cái gì?"
Hà Diễm Mai lên giọng: "Con, con lấy tiền đâu ra vậy?"
Đường Sở Sở vội giải thích: "Mẹ, hôm qua con gặp Lâm Y của Dược Phẩm Trường Sinh, là tổng giám đốc Lâm tặng con đó."
Đường Sở Sở không dám nói đây là tiền của Giang Thần, nếu để mẹ biết chuyện này, số tiền này chắc chắn sẽ bị tịch thu.
Nhìn thấy Đường Sở Sở mặc toàn đồ hiệu, Ngô Mẫn vô cùng ngưỡng mộ, trong lòng thấy rất khó chịu, nghi ngờ hỏi: "Lâm Y tặng chị? Đường Sở Sở, chị tưởng mình là người nổi tiếng thật sao, người ta là giám đốc điều hành Dược Phẩm Trường Sinh, dựa vào đâu mà tặng chị chiếc váy đắt như vậy?"
Giang Thần bên cạnh nói: "Người ta vẫn tặng thật rồi."
Hà Diễm Mai soi xét Đường Sở Sở, sau đó lại nhìn Giang Thần ăn mặc bình thường.
Ban đầu bà ta đã chấp nhận Giang Thần.
Nhưng bây giờ bà ta lại càng cảm thấy, Đường Sở Sở không hợp với Giang Thần.