Theo như người nhà họ Hà thấy, chính Đường Sở Sở đã nói cho Giang Thần biết trước một số tình hình của Hà Huỳnh Đồng.
Giang Thần giả vờ bắt mạch, nói ra một số tình trạng này, bắt chước làm thần y.
Giang Thần cũng không phản bác lại sự nghi ngờ của mọi người.
Anh vốn không muốn khoe khoang, cũng vì nể mặt Đường Sở Sở nên mới bắt mạch giúp, nếu đã bị nghi ngờ vậy thì cứ mặc kệ thôi.
Đường Sở Sở lại sốt ruột đến nỗi phải giải thích: "Mọi người đang nói bậy gì đó, tôi không nói cho Giang Thần biết trước, hơn nữa đã mười năm tôi không đến đây rồi, sao tôi biết tình hình của ông ngoại ra sao được chứ, sao tôi biết ba tháng trước ông ấy đã từng làm phẫu thuật, chuyện này thật sự là do Giang Thần đã bắt mạch mới biết được."
Đường Sở Sở không nó còn đỡ.
Cô vừa nói ra lại càng không có ai chịu tin.
Mọi người càng tin chắc rằng do cô đã nói trước.
Mục đích là để giả vờ ra vẻ ta đây.
Chỉ có vậy mà thôi.
Advertisement
Nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của mọi người, Đường Sở Sở lại nói tiếp: "Thật đó, tôi nói thật hết đó."
Lúc này, ngay cả Hà Diễm Mai cũng chán nản.
Bà ta cũng tưởng rằng đều do Đường Sở Sở đã nói trước.
Bởi vì chỉ bắt mạch sao có thể biết nhiều như vậy được?
Như thế quá thần kỳ rồi.
Thần kỳ đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Vô dụng đúng là vô dụng."
"Không có bản lĩnh mà còn ra vẻ cái gì."
Người nhà họ Hà tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Đường Sở Sở kéo Giang Thần, nói: "Giang Thần, anh giải thích đi."'
Giang Thần khẽ nhún vai nói: "Có gì để giải thích chứ."
Giang Thần không định nói gì, hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm thôi, anh cũng không quan tâm.
Nhưng Lý Du lại không có ý định tha cho anh.
"Giang Thần đúng không, cậu giả vờ gì đó tôi cũng không quan tâm, nhưng cậu nghi ngờ trình độ y thuật của tôi, cậu phải xin lỗi tôi."
Lý Du là thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc.
Advertisement
Xin gia nhập suốt năm năm mới được vào hiệp hội.
Bác sĩ Đông y ở Giang Trung không đến một trăm vạn, cũng có khoảng tám mươi vạn.
Mà trong cả hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc cũng chỉ có khoảng một vạn.
Ông ta có thể bộc lộ tài năng, gia nhập vào hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, đó cũng là điều ông ta tự hào và kiêu ngạo, bây giờ bị nói là kê thuốc bừa bãi, ông ta cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn.
"Xin lỗi."
"Giang Thần, mau xin lỗi bác sĩ Lý đi."
Người nhà họ Hà hùa nhau nói.
Ngay cả Hà Diễm Mai cũng mở lời: "Giang Thần, mau xin lỗi đi, con chưa đủ mất mặt hay sao?"
Xin lỗi?
Chuyện này sao có thể?
Nếu như Lý Du có y thuật cao siêu thật, anh xin lỗi cũng chẳng sao.
Giang Thần chợt hít một hơi thật sâu.
Nghĩ lại thì quả thật y thuật của Lý Du này cũng rất được, ít nhất cũng có thể giúp trạng thái tinh thần của Hà Huỳnh Đồng mấy năm nay rất tốt.
Chỉ là hai người có cách tiếp xúc khác nhau cho nên cũng hiểu khác nhau.
Anh xem xét chuyện này theo quan điểm của mình.
Nếu như dưới góc độ của bác sĩ Đông y bình thường, quả thật y thuật của Lý Du rất tốt.
"Để ông xem thử thế nào mới là bác sĩ Đông Y thật sự."
Giang Thần nhìn Lý Du, chợt lấy ra một số kim châm.
Anh ngồi xổm trước Hà Huỳnh Đồng nói: "Ông ngoại, cháu châm cứu giúp ông, trị dứt điểm di chứng để lại sau khi ông bị thương, ông kéo ống quần lên đi."
"Ô haha!" Lý Du bỗng nhiên bật cười nói: "Giả vờ cũng ghê gớm thật, ông cụ Hà, ông nghe theo đi, tôi phải xem thử tên nhóc này có thể làm nên trò trống gì."
Hà Huỳnh Đồng làm theo, vén ống quần của mình lên.
Giang Thần dặn dò nói: "Chuẩn bị cồn."
Lập tức có người nhà họ Hà đi lấy cồn đến.
Giang Thần mở lọ cồn ra, trực tiếp vẩy lên kim châm.
Sau đó ngón trỏ và ngón giữa đặt song song nhau, phút chốc ấn lên bắp đùi Hà Huỳnh Đồng.
Không ngừng chuyển động.
Trong thời gian ngắn, ấn mười mấy cái, từ bắp đùi cho đến lòng bàn chân.
"Thế này là đang bấm huyệt trị liệu sao?"
Lý Du nhìn đến thẫn thờ.
Tốc độ của Giang Thần quá nhanh, làm liền một mạch từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.
Vào lúc này, Giang Thần cầm lọ cồn lên, trực tiếp vẩy lên trên đầu gối của Hà Huỳnh Đồng, sau đó lấy bật lửa ra.
Phựt!
Bỗng chốc, đầu gối của Hà Huỳnh Đồng chợt xuất hiện một đám lửa nhỏ.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt người nhà họ Hà đều thay đổi.
"Giang Thần, cậu làm gì vậy?"
"Làm bừa gì đó, mau dừng lại đi."
Thế nhưng, Giang Thần lại không hề dừng lại, anh cầm kim châm lên, nhanh chóng ra tay.
Một cây, hai cây, ba cây.
Trong thời gian ngắn, trên chân của Hà Huỳnh Đồng đã xuất hiện từng hàng kim châm.
Chuyện thần kỳ cũng xuất hiện vào lúc này.
Lửa trên đầu gối đã tắt hết, tất cả tập trung trên đầu kim châm.
Những kim châm này giống hệt như từng cây kim lửa, đang bốc cháy không ngừng.
"Kim, kim Hỏa Diễm..." Lý Du kinh ngạc hô lên.
Đông y được lưu truyên năm ngàn năm, trong lịch sử có rất nhiều kỹ thuật Đông y đã thất truyền, chỉ có một số sách cổ còn ghi lại một ít.
Lý Du là thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, y thuật của ông ta chắc chắn đứng hàng đầu, ông ta cũng từng đọc rất nhiều sách y học, trong một số sách y học cổ cũng có ghi chép về kim Hỏa Diễm.
Đây là một loại thuật châm cứu xưa, nhưng đến bây giờ đã thất truyền rồi, chỉ còn tồn tại trong sách cổ mà thôi.
Vẻ mặt Lý Du lập tức thay đổi.
Nhìn kim Hỏa Diễm trên chân Hà Huỳnh Đồng đang bốc cháy.
"Kim Hỏa Diễm, đây là... đây là kim Hỏa Diễm trong truyền thuyết sao?"
Ông ta không dám tin vào cảnh tượng mình nhìn thấy trước mắt.
Phương pháp châm cứu ghi trong sách cổ, sao Giang Thần lại biết được?
Lúc này, Giang Thần bỗng nhiên phất tay, lửa trên kim châm chợt vụt tắt.
Xèo xèo xèo!
Vào lúc lửa tắt, kim châm trên đùi Hà Huỳnh Đồng bắt đầu run lên, phát ra tiếng xèo xèo xèo, ngay sau đó khẽ lung lay.
"Đây là, kim Đinh?"
Lý Du lại kinh ngạc thốt lên.
Còn Giang Thần thì mải chăm chú vào kim châm.
Khoảng chừng mười giây sau, anh bắt đầu rút kim ra, rất nhanh đã rút hết toàn bộ kim châm trên chân Hà Huỳnh Đồng.
Sau đó, anh nhìn Hà Huỳnh Đồng hỏi: "Ông ngoại, ông thấy thế nào?"
"Thoải mái, thoải mái quá."
Hà Huỳnh Đồng không nhịn được kêu lên.
Lúc này, ông ta cảm thấy chân của mình rất dễ chịu, có cảm giác gì đó thật khó tả, thậm chí ông ta còn có thể cảm nhận được rõ rệt dòng máu đang lưu thông trong cơ thể mình.
Giang Thần mỉm cười thản nhiên.
Còn người nhà họ Hà lại trố mắt nhìn.
Không nhắc đến y thuật của Giang Thần, cảnh tượng kim châm bốc cháy này quả thật rất kỳ diệu, nhìn thôi cũng khiến người ta rúng động.
Còn Lý Du đã không thể nói nên lời nữa.
Rất lâu sau ông ta mới hít sâu một hơi, nhìn Giang Thần, miệng run rẩy nói: "Đây, đây là kim Hỏa Diễm và kim Đinh được ghi trong sách cổ sao?"
Giang Thần thản nhiên bật cười, nói: "Cũng coi như có chút kiến thức, biết tôi dùng kim Hỏa Diễm và kim Đinh.
"Phịch."
Lý Du bỗng quỳ phịch xuống đất.
Quỳ như thế khiến người nhà họ Hà đều vô cùng sửng sốt.
Gương mặt Lý Du tràn đầy nhiệt huyết, kích động nói: "Thầy ơi, xin hãy nhận tôi một lạy."
Vẻ mặt Giang Thần thờ ơ, đáp: "Tôi đã nói sẽ nhận ông làm học trò bao giờ thế?"
Nghe xong, Lý Du vô cùng lúng túng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sau đó, anh nhìn Hà Huỳnh Đồng hỏi: "Ông ngoại, ông thấy thế nào?"
Kim Hỏa Diễm lại là thứ gì, ghê gớm vậy sao?
"Thầy ơi, thầy nhất định phải nhận tôi, tôi cầu xin thầy đó, tôi đã từng nghe tiếng tăm của kim Hỏa Diễm rồi, nhưng không ngờ lại có thể nhìn thấy một lần trong đời, xin thầy hãy chỉ dạy, tôi nguyện lấy tiền tích cóp cả đời này để đền đáp thầy."
Người nhà họ Hà không hề biết gì về y học, cũng không biết kim Hỏa Diễm có nghĩa là gì.
Đây là một phương pháp châm cứu cực kỳ uyên thâm.
Cơ thể người chia ra hai luồng khí là âm và dương.
Âm dương hòa hợp cơ thể mới khỏe mạnh.
Âm khí quá nhiều hoặc dương khí quá nhiều đều sẽ bị bệnh.
Kim Hỏa Diễm là một loại phương pháp châm cứu giảm lạnh, bổ sung dương khí.
Cho dù là Lý Du cũng chỉ xem trong sách cổ, vẫn chưa từng nhìn thấy người ta dùng kim Hỏa Diễm để chữa cho người bệnh bao giờ.
Lý Du quỳ dưới đất, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết và khẩn cầu.
Nếu như ông ta học được phương pháp châm cứu trong truyền thuyết này, vậy thì y thuật của ông ta lại nâng lên một tầm cao mớ rồi.
"Thầy ơi, tôi cầu xin thầy, cho tôi một cơ hội đi, tôi xin thầy đó."
Advertisement
Cảnh này khiến mọi người nhà họ Hà đều trố mắt ngạc nhiên.
Vẻ mặt Hà Thần đầy nghi ngờ, hỏi: "Bác sĩ Lý, ông làm gì vậy? Ông là thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc đó, sao ông có thể quỳ trước mặt đồ vô dụng này được chứ?"
Lý Du lạnh lùng nói: "Đây chính là kim Hỏa Diễm, đây là phương pháp châm cứu trong truyền thuyết đó, cho dù là thần y Phương Vĩnh Cát của Giang Trung cũng chưa chắc có thể hiểu được phương pháp uyên thâm như vậy, hơn nữa kim Hỏa Diễm còn đi kèm với kim Băng Phách, người biết kim Hỏa Diễm chắc chắn sẽ biết kim Băng Phách, một âm một dương kết hợp với nhau, đây được gọi là kim Âm Dương trong giới Đông y đã bị thất truyền ngàn năm rồi."
Giang Thần nhìn Lý Du đang quỳ dưới đất.
Anh cũng không ngờ Lý Du lại biết nhiều như vậy, còn biết cả kim Âm Dương.
Cho dù là bác sĩ Đông y gạo cội đã vào nghề mấy chục năm cũng chưa chắc biết được những chuyện này.
Nhưng anh cũng không có ý định nhận học trò, cũng không rảnh làm chuyện này.
Anh khẽ gãi đầu, cười nói: "Kim Hỏa Diễm gì chứ, kim Âm Dương gì chứ, tôi chưa từng nghe thấy bao giờ, tôi chỉ biết âm khí trong cơ thể ông ngoại quá nhiều, nhất là phần đầu gối, cho nên mỗi khi trời mưa phần đầu gối sẽ tăng thêm âm khí dẫn đến đau buốt, tôi mới nhớ đến việc dùng cồn để loại bỏ khí lạnh đó."
"Hả?"
Lý Du sửng sốt.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Giang Thần nói: "Cậu, cậu không biết kim Hỏa Diễm thật sao?"
Giang Thần nghi ngờ hỏi: "Kim Hỏa Diễm là gì?"
Nghe xong, Lý Du lập tức đứng dậy.
Advertisement
Ông ta còn tưởng Giang Thần dùng phương pháp châm cứu trong truyền thuyết, hóa ra là làm bừa, dùng cồn để châm cứu, làm ông ta giật mình một phen.
Ông ta biết ngay mà, sao một tên ngốc nghếch như Giang Thần lại biết phương pháp trong truyền thuyết này chứ?
Vẻ mặt Giang Thần vô cùng ngượng ngùng, nói: "Thật ra, do Sở Sở đã nói chuyện của ông ngoại cho tôi biết đó, tôi mới lên mạng tra cách chữa trị, thêm việc tôi cũng biết một chút y thuật, cho nên bây giờ mới thể hiện trước mặt mọi người được."
"Thì ra là như vậy."
"Tôi nói rồi mà, tuổi còn trẻ như vậy sao có thể là thần y được."
"Tôi còn tưởng rằng nhà họ Đường có một thần y thật rồi chứ."
Người nhà họ Hà bỗng nhiêu đều hiểu ra.
Còn Lý Du lại cảm thấy rất bối rối.
Ông ta kích động quá, dẫn đến việc chưa hiểu rõ mọi chuyện đã vội quỳ xuống.
Bây giờ nghĩ lại thật sự rất xấu hổ.
Ông ta bỗng dưng xụ mặt, trách móc nói: "Chàng trai trẻ à, không biết thì đừng giả vờ, phải học hành đến nơi đến chốn.'
"Vâng, vâng, bác sĩ Lý dạy đúng lắm." Giang Thần vội gật đầu đáp.
Chuyện này kết thúc tại đây.
Người nhà họ Hà tụ tập lại, tiếp tục nói chuyện.
Còn Đường Sở Sở lại kéo Giang Thần sang một bên.
Cô khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt xem xét Giang Thần, nghi ngờ hỏi: "Anh hay lắm Giang Thần, giấu cũng kỹ ghê, thành thật nói cho em biết đi, anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?"
Mọi người đều tin rằng do cô nói cho Giang Thần biết.
Nhưng chỉ có Đường Sở Sở biết, cô chưa từng nói gì với anh.
Còn Giang Thần lên mạng tra cái gì đó, hoàn toàn là chuyện vớ vẩn.
Giang Thần cười hì hì nói: "Vợ à, nếu như anh không nói như vậy, vậy thì anh phải nói thế nào, nói anh là thần y sao, thật ra y thuật của anh cũng thường thôi, không ra hồn gì đâu, dùng cồn châm cứu cũng chẳng có gì to tát mà đúng không?"
"Cũng đúng."
Đường Sở Sở khẽ gật đầu.
Cồn có thể bốc cháy, xuất hiện kim Hỏa Diễm cũng có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ cô càng ngày càng thấy Giang Thần thần bí hơn rồi.
Người chồng trông có vẻ cà lơ phất phơ, không thèm quan tâm đến chuyện khác này của cô, bây giờ trở lên thần bí hơn rồi.
Cô cảm thấy chắc chắn Giang Thần còn giấu cô rất nhiều chuyện.
Chỉ là, Giang Thần không nói cô cũng không hỏi nữa.
"Chồng của em cũng không phải cái gì cũng tệ."
Trong lòng Đường Sở Sở cũng rất đắc ý.
Ít nhất bây giờ cô biết Giang Thần thật sự biết y thuật, hơn nữa y thuật của anh chắc chắn rất đáng sợ, đáng sợ đến mức ngay cả thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc nhìn thấy cũng phải quỳ xuống bái làm thầy.
Cô nhớ đến những lời Giang Thần đã nói lúc trước.
Anh nói sẽ chỉ cho cô vài ngày, dạy cho cô một số mẹo vặt, chắc chắn sẽ có thể chèn ép đối phương trong lúc thi y thuật.
Trước đây cô cảm thấy anh chỉ nói đùa.
Bây giờ cô lại cảm thấy có lẽ có thể làm như vậy được.
Dù sao thì y thuật Giang Thần thể hiện ra cũng khiến thành viên của hiệp hội y học cổ truyền phải quỳ xuống đất, bái anh làm thầy muốn theo học.
"Chồng ơi!"
"Hửm?"
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, hỏi: "Sao thế?"
"Anh dạy em nửa tháng, em thật sự có thể đoạt giải nhất trong đại hội Y Học sao?"
Giang Thần khẽ vuốt mũi, nói: "Chuyện này anh không chắc lắm, bởi vì anh cũng không hiểu y thuật của những bác sĩ Đông y đó, cũng không biết y thuật của thần y Phương, nhưng lọt vào top mười thì không vấn đề gì."
"Thật sao?"
Vẻ mặt Đường Sở Sở vô cùng vui mừng, cô thích thú nói: "Vậy, vậy anh chỉ em đi."
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ mỉm cười như cô gái tuổi mười chín của Đường Sở Sở, Giang Thần cũng cảm thấy rất vui, anh không biết đã bao lâu Đường Sở Sở không cười với anh như thế.
"Được, đợi mai về Giang trung, anh sẽ chỉ em, nhưng em dốt đặc cán mai về kinh mạch huyệt đạo trên cơ thể người, lúc về anh sẽ làm một quyển kiến thức nhập môn Đông y cho em xem thử, em phải thuộc làu làu kinh mạch huyệt đạo trên cơ thể người và mỗi một tác dụng của nó trước."
"Hả, khó vậy sao?" Vẻ mặt Đường Sở Sở lập tức chán nản, nói: "Trong nửa tháng ngắn ngủi có thể làm được không?"
Giang Thần cười nói: "Em dành mười ngày ra học, cứ học vẹt nó, tìm hiểu một chút, đến đại hội Y Học cũng có thể giả vờ ra vẻ được, tỏ vẻ mình rất uyên thâm, đến lúc đó anh lại dạy em một số phương pháp đã bị thất truyền, em thể hiện những phương pháp này trong đại hội Y Học, chẳng phải sẽ khiến mọi người kinh ngạc sao?"
Giang Thần nói thầm bên tai cô: "Thật ra, anh cũng không rõ lắm, anh chỉ hiểu huyệt đạo cơ bản các loại thôi, Tiểu Hắc đã dạy cho anh một số phương pháp thất truyền, bây giờ mới làm Lý Du sợ ngây người được đó."
Nghe xong, Đường Sở Sở bật cười hì hì.
"Anh hư ghê."
"Ha ha!"
Giang Thần cười khanh khách.
Đường Sở Sở trợn mắt nói: "Em còn tưởng anh có tài thật đó, không ngờ anh chỉ đang ra vẻ hiểu biết thôi, chỉ biết giả vờ, ôi, không đúng..."
Đường Sở Sở nhìn Giang Thần.
"Anh chỉ bắt mạch đã có thể chẩn đoán ra bệnh của ông ngoại rồi, sao có thể là ra vẻ hiểu biết chứ? Chắc chắn anh thật sự có tài, em biết ngay mà, sao chồng em có thể là người tầm thường được chứ, sau khi về anh đến làm việc ở bệnh viện Vĩnh Thái đi, với y thuật của anh chắc chắn bệnh viện Vĩnh Thái sẽ có thể nổi tiếng trong giới y học."
Giang Thần vừa nghe xong lập tức sợ hãi.
Anh không muốn đi làm đâu.
"Sở Sở..." Anh gãi đầu, muốn nói rồi lại thôi.
"Hửm? Anh muốn nói gì? "
Giang Thần ấp a ấp úng nói: "Anh nói rồi, em đừng giận anh được không?"
"Không giận, anh nói đi."
"Thật ra, anh đã hỏi Hà Tâm về tình trạng sức khỏe của ông ngoại, Hà Tâm đã nói với anh, anh đã nghe ngóng kỹ về tình hình nhà họ Hà trước rồi, mục đích chính là không muốn em mất mặt, y thuật của anh thật sự rất tầm thường, cũng chỉ là gà mờ thôi, nếu như bảo anh đi khám bệnh,như thế chắc chắn sẽ khám chết người đó."
"Vậy sao?"
Vẻ mặt Đường Sở Sở không tin.
"Anh đã chữa khỏi cho em hai lần, lần trước lúc ở bệnh viện Vĩnh Nhạc còn chẩn đoán bệnh cho nhiều người như vậy, lẽ nào đây đều là trùng hợp sao?"
"Sở Sở, anh cũng không giấu em, chữa cho em hoàn toàn không cần đến y thuật, chỉ cần biết một số phương pháp chế thuốc xưa là được, Tiểu Hoắc cho anh phương pháp chế thuốc, anh dựa theo phương pháp đó để chế thuốc, cho dù chưa từng học Đông y cũng có thể điều chế ra được."
"Thật sao?" Đường Sở Sở nhìn Giang Thần, vẻ mặt không thể tin được.
"Đúng vậy."
Giang Thần gật đầu, sau đó nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Đường Sở Sở, vội vàng nói: "Em đã nói rồi, sẽ không giận mà nhỉ?"
Đường Sở Sở nghiêm mặt.
Cô còn tưởng rằng Giang Thần giấu tài.
Hóa ra tất cả đều là giả vờ.
Cô đã sớm biết tính tình Giang Thần thế nào.
Nhưng Giang Thần cũng không phải loại mặt dày ít nhất thì còn nói sự thật với cô.
“Chị Sở Sở, anh rể, hai người ở đây nói gì vậy?”
Hà Tâm đi đến với vẻ mặt nghi ngờ.
Đường Sở Sở quay người nhìn cô ta rồi hỏi: “Hà Tâm, em đã nói cho Giang Thần biết tình trạng sức khỏe của ông ngoại sao?”
“Hả?”
Hà Tâm hơi sửng sốt.
Cô ta nói?
Advertisement
Cô ta nói lúc nào?
Sau khi ngẩn người một lát cô ta mới kịp phản ứng lại rồi gật đầu: “Chị Sở Sở, chị cũng đừng trách em, anh rể bắt em phải nói nên em cũng hết cách.”
Đường Sở Sở liếc nhìn Giang Thần.
Vừa mới có thiện cảm với anh bây giờ thì hết rồi.
“Làm người phải làm cho đàng hoàng”
“Đúng, đúng, vợ dạy đúng lắm.”
Giang Thần không dám phản bác lấy một câu.
“Hừ.”
Đường Sở Sở hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Sau khi cô rời đi, Hà Tâm mới hỏi: “Anh rể, sao phải lừa chị Sở Sở, nói thật không được sao?”
Giang Thần sờ mũi.
Anh cũng không định lừa cô nhưng Đường Sở Sở muốn anh đến làm việc ở bệnh viện Vĩnh Thái, sao có thể chứ?
Anh không muốn đi làm.
Khó khăn lắm mới được thoải mái như vậy nếu như không trân trọng thật tốt nhỡ có một ngày biên ải báo có tình hình khẩn cấp bên trên có công văn thì anh phải rời đi tiếp tục những ngày lưỡi dao nhuốm máu.
“Cảm ơn.”
Giang Thần không nói nhiều mà chỉ nói một câu cảm ơn.
Advertisement
Sau đó anh ở lại nhà họ Hà ăn trưa.
Sau bữa cơm trưa mọi người lần lượt ra về.
Đường Tùng lái xe thể thao đưa con cháu nhà họ Hà đi hóng gió.
Còn Đường Sở Sở thì vẫn chưa mua được quà nên cô đưa Giang Thần tiếp tục vào nội thành.
Đi một vòng nội thành vẫn không tìm được món quà nào vừa ý.
Cuối cùng Đường Sở Sở gọi điện cho Lâm Y.
“Lâm Y, tôi là Sở Sở, tôi đang ở Giang Bắc, đúng rồi, cô có biết chỗ nào ở Giang Bắc có bán nhân sâm núi thượng hạng không, tôi mua để tặng bà ngoại.”
Nghe thấy vậy Lâm Y nói: “Giang Bắc đúng không, Sở Sở, tối nay ở chi nhánh Giang Bắc của Bách Thảo Đường sẽ có một cuộc bán đấu giá, sẽ bán rất nhiều dược liệu quý hiếm, trong đó có một củ nhân sâm ngàn năm được lấy ở núi Trường Bạch, đây là nhân sâm thật, rất nổi tiếng trong giới dược liệu, chỉ có điều giá rất cao nên vẫn chưa bán được.”
“Vậy sao, quá tốt rồi.”
“Sở Sở, tôi phải nhắc nhở cô, đó là nhân sâm nữ hoàng thật, giá trị y học rất cao nên giá trên trời, giá đấu giá ít nhất cũng phải từ một trăm triệu trở lên.”
Nghe thấy giá cả Đường Sở Sở lập tức mất tự tin.
Một trăm triệu?
Cô đi đâu tìm một trăm triệu chứ?
Mặc dù trong tài khoản của công ty có tiền nhưng đó là tiền để mở rộng công ty.
Hơn nữa dùng một trăm triệu để mua một củ nhân sâm ngàn năm tặng bà ngoại thì quá xa xỉ.
“Cô, cô có thể thông báo cho bên đấu giá cho tôi một vé vào đó không, tôi đi xem thử có nhân sâm núi nào giá cả hợp lý không?”
“Ừm, không thành vấn đề.”
Sau khi Đường Sở Sở gọi điện thoại cho Lâm Y xong bèn nhìn Giang Thần rôi nói: “Lâm Y nói tối nay ở chi nhánh Giang Bắc của Bách Thảo Đường có buổi bán đấu giá, ở đó có nhân sâm ngàn năm nhưng giá bán ít nhất cũng phải một trăm triệu.”
“Thế thì mua đi.” GIang Thần nói: “Nếu như thực sự có nhân sâm nữ hoàng ngàn năm thì chắc chắn đáng một trăm triệu, cho dù mua không tặng người khác thì giữ lại cũng không thiệt.”
Đường Sở Sở trợn mắt: “Nói thì dễ, em lấy tiền đâu ra chứ?”
“Anh có.”
“Xì... lại bắt đầu giả vờ rồi đấy, tiền của anh đều đưa cho em mở công ty rồi anh còn tiền ở đâu chứ?”
Giang Thần lấy thẻ Hoắc Long ra rồi lắc lư trước mặt Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở liếc nhìn anh: “Đừng có nói với em là trong thẻ còn tiền nhé?”
“Thông minh.”
“Còn bao nhiêu tiền?”
“Dù sao thì cũng đủ mua nhân sâm nữ hoàng ngàn năm.”
“Giang Thầnm anh giỏi lắm, vậy mà anh dám lừa em.”
“Đâu có đâu, anh thực sự không lừa em, trong thẻ không còn bao nhiêu tiền, chắc tầm khoảng hơn một trăm triệu.”
Vẻ mặt Giang Thần bất lực.
Có tiền cũng sai sao?
Đường Sở Sở cầm lấy thẻ Hắc Long rồi hừ lạnh một tiếng nói: “Em muốn xem xem trong thẻ của anh còn bao nhiêu tiền.”
Vừa nói cô vừa đi về phía cây ATM cách đó không xa.
Cho thẻ vào.
“Mật mã?” Cô quay người nhìn Giang Thần.
Giang Thần nói: “Sáu số tám.”
Đường Sở Sở nhập mật mã.
Nhìn thấy số dư trong thẻ cô lập tức bật cười.
Rồi lập tức nghiêm mặt trách móc nói: “Số dư là không, dám lừa em hả?”
Giang Thần sờ mũi.
Số dư trong thẻ thực sự là không.
Nhưng thẻ này có thể rút được mười tỉ.
Hơn nữa anh không cần trả lại.
Sau khi dùng tiền bộ phận tài vụ quốc gia sẽ trả.
Đường Sở Sở rút thẻ ra rồi trả lại cho Giang Thần.
Mặc dù trong thẻ không có tiền nhưng trong lòng cô vẫn thấy rất vui vì số tiền này không trong sạch.
Cho dù Giang Thần chém gió rằng mình có tiền nhưng với tình tình Giang Thần.
Chém gió giỏi hơn là việc thực sự kiếm được mấy trăm triệu.
Hai người đi về phía chi nhánh Bách Thảo Đường.
Bách Thảo Đường là cửa hàng dược phẩm lớn nhất ở Giang Trung do thần y Phương Vĩnh Cát mở.
Tiếng tăm của Bách Thảo Đường không chỉ ở Giang Trung mà khắp cả nước đều có mở chi nhánh, đương nhiên ở Giang Bắc cũng có.
Buổi đấu giá do Bách Thảo Đường tổ chức nhằm vào những người thực sự giàu có.
Bởi vì những dược liệu được bán đều rất khó tìm và vô giá trên thị trường.
Những dược liệu quý giá này đối với người bình thường là dược liệu nhưng đối với những người có tiền đang mắc bệnh nặng mà nói thì đó là mạng sống.
Rất nhanh bọn họ đã đến chi nhánh Giang Bắc của Bách Thảo Đường.
Hôm nay Bách Thảo Đường không kinh doanh.
Bởi vì hôm nay có một buổi đấu giá.
Vì buổi đấu giá hôm nay thần y Phương Vĩnh Cát đã chuyển rất nhiều dược liệu quý ở trụ sở chính Bách Thảo Đường ở Giang Trung đến, trong đó có nhân sâm nữ hoàng ngàn năm.
“Đường Sở Sở?”
Một giọng nói vang lên.
Đường Sở Sở nghe thấy tiếng nên nhìn về phía đó thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm ôm một người đàn ông đẹp trai đi đến.
“Hửm?”
Đường Sở Sở nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đi đến.
Cô cảm thấy người phụ nữ này rất quen.
Nhưng nghĩ không ra là đã gặp ở đâu.
“Cô, cô là...”
“Sở Sở, là tớ đây, tớ là Kim Tĩnh Ân.”
“Tĩnh Ân?” Đường Sở Sở hơi ngạc nhiên.
Kim Tĩnh Ân là bạn hồi cấp của cô và cũng là một trong những người bạn thân.
Quan hệ giữa cô và Kim Tĩnh Ân cũng giống như với Hứa Tinh, đã từng là bạn thân đến mức có thể nói tất cả mọi chuyện cho nhau nghe.
Kim Tĩnh Ân cười nói: “Tớ nghe Hứa Tinh nói trong nhóm lớp cậu đã hồi phục lại vẻ đẹp, Hứa Tinh còn gửi hình cậu nữa, lúc nhìn thấy cậu tớ không dám nhận nhìn lại ảnh lần nữa mới dám chắc chắn.”
Đường Sở Sở mỉm cười.
Kim Tĩnh Ân kéo người đàn ông đẹp trai bên cạnh mỉm cười nói: “Đây là bạn trai của tớ, người nhà họ Hứa, Hứa Khung.”
“Xin chào.”
Đường Sở Sở giơ tay một cách tự nhiên.
Hứa Khung nhìn Đường Sở Sở có chút mất hồn, lúc bắt tay cô mãi không buông.
Đường Sở Sở hơi ngại ngùng, khẽ vùng ra.
Cô kéo Giang Thần rồi giới thiệu: “Đây là chồng tớ, Giang Thần.”
“A, đây là Giang Thần sao?” Kim Tĩnh Ân ngạc nhiên kêu lên.
Nhìn thấy Giang Thần giống như nhìn thấy thứ gì đó kì quái vậy.
“Tớ nghe Hứa Tình nói Giang Thần là con rể ở rể, lại còn là một người vô dụng ăn của hà họ Đường, uống của nhà họ Đường cũng chẳng đi làm việc chẳng có chút ý chí vươn lên nào.”
Kim Tĩnh Ân giống Hứa Tĩnh đều xem thường Giang Thần, vừa mới gặp mặt đã liên tục chê bai anh.
Giang Thần chỉ cười khẩy.
Đường Sở Sở oán hận liếc nhìn Giang Thần, chuyện tốt thì không truyền ra ngoài chuyện xấu thì lan vạn dặm, cái danh vô dụng của Giang Thần đã truyền đến tận Giang Bắc rồi.
Cô ngại ngùng mỉm cười rồi nói: “Tĩnh Ân Giang Thần cũng không phải là đồ vô dụng, anh ấy khiêm tốn thôi, anh ấy biết y thuật, vết thương của tớ là do anh ấy chữa khỏi, ngay cả thần y Phương cũng không sánh bằng.”
Bây giờ cô chỉ có thể nói như vậy.
Mặc dù Giang Thần nói anh thực sự không biết y thuật.
Nhưng trước mặt người từng là bạn thân cô cũng không muốn mất mặt nên cố gắng giải thích.
Lúc này Kim Tĩnh Ân mới nhìn Giang Thần.
Nhưng cô ta cũng không đánh giá cao Giang Thần.
Advertisement
Bởi vì người biết y thuật ở Giang Trung quá nhiều, là một người Giang Trung mà không biết chút y thuật mới là chuyện kì lạ.
Cô ta cũng không coi trọng mấy lời nói của Đường Sở Sở, nếu anh thực sự giỏi y thuật hơn thần y Phương thì anh sớm đã nổi tiếng khắp nơi, bên ngoài cũng không đồn thổi anh là tên vô dụng.
“Đúng rồi, cậu cũng đến Bách Thảo Đường tham gia buổi đấu giá sao?” Kim Tĩnh Ân chuyển chủ đề.
“Ừm.” Đường Sở Sở gật đầu rồi nói: “Bà ngoại tớ mừng thọ nên tớ định mua nhân sâm rừng.”
Hứa Khung lập tức đứng lên, vẻ mặt anh ta vui vẻ: “Cô Đường, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi có quan hệ khá tốt với người phụ trách Giang Bắc của Bách Thảo Đường, lát nữa tôi bảo Bách Thảo Đường để lại cho cô một củ.”
“Vậy thì cảm ơn anh.”
“Đâu có, đâu có, cô là bạn của Tĩnh Ân thì cũng chính là bạn của tôi, ở cái đất Giang Bắc này không có ai dám không nể mặt nhà họ Hứa.”
Hứa Khung bắt đầu khoe khoang.
Khoe khoang sức mạnh của nhà họ Hứa ở Giang Bắc.
Giang Thần chỉ cười không nói gì.
Sau khi bọn họ trò chuyện một lát thì đi vào trong Bách Thảo Đường.
Bách Thảo Đường rất lớn, bây giờ vẫn chưa đến buổi tối nên buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu.
Advertisement
Nhưng Bách Thảo Đường đã trưng bày rất nhiều dược liệu quý, trong đó có không ít loại sẽ được bán đấu giá vào tối nay, trưng bày trước để mọi người biết giá trị và giá cả.
Giang Thần và Đường Sở Sở cũng tùy tiện đi dạo.
Không biết trời tối từ lúc nào, ở tầng thượng của Bách Thảo Đường.
Nhiều nhân vật nổi tiếng ở Giang Bắc đã đi vào trong.
Buổi đấu giá bắt đầu như đã định.
Tại nơi tổ chức hàng trăm gia tộc giàu có của Giang Bắc tề tựu đến đây, trong đó có rất nhiều người từ nơi khác đến, mục đích la để mua một loại dược liệu kéo dài tuổi thọ.
Trước bục đấu giá.
Một người phụ nữ mặc váy trắng với thân hình gợi cảm và vẻ ngoài xinh đẹp bước ra.
“Oa, là Phương Thốn Tâm.”
“Là Phương Thốn Tâm, cháu gái của thần y Phương.”
“Không ngờ người chủ trì buổi đấu giá hôm nay là cô ấy.”
“Người ta đồn rằng y thuật của Phương Thốn Tâm còn hơn cả thầy, được gọi là ữ thần y của Giang Trung.”
Người phụ nữ mặc váy trắng bước lên bục đấu giá, phía bên dưới lập tức vang lên những tiếng ồn ào.
Phương Thốn Tâm cầm micro nở nụ cười rồi nhìn về phía những người nổi tiếng nói: “Chào mừng mọi người đến với Bách Thảo Đường tham gia buổi đấu giá của Bách Thảo Đường lần này, buổi đấu giá lần này sẽ đấu giá rất nhiều dược phẩm đắt đỏ, không nhiều lời nữa, bắt đầu chủ đề tối hôm nay, tiếp theo đây vật phẩm đầu tiên bán đấu giá đêm nay là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm.”
Nhân sâm nữ hoàng ngàn năm vừa xuất hiện mọi người đều im lặng.
Chuyện Bách Thảo Đường có nhân sâm nữ hoàng không phải là bí mật nữa.
Củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này rất có tiếng trong giới thượng lưu của Giang Bắc và Giang Trung nhưng vì giá quá đắt nên mãi chưa có người mua.
Khi giọng nói của Phương Thốn Tâm vang lên thì có hai cô gái trẻ gợi cảm đi đến mang theo một chiếc hộp rất đẹp, chiếc hộp có dài hơn một mét và có màu đỏ.
Phương Thốn Tâm mở hộp ra.
Bên trong là một củ nhân sâm dài hơn một mét có hình dạng giống như người.
“Oa, đây là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm sao?”
“Tôi thậm chí đã có thể ngửi thấy mùi thuốc rồi.”
“Nghe nói giá trị sử dụng của củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này rất cao, kết hợp với một số dược liệu quý thì có thể điều chế ra bài thuốc chữa được bách bệnh.”
Phía dưới thảo luận sôi nổi.
Giang Thần cũng có mặt tại hội trường anh nhìn thấy nhân sâm nữ hoàng ngàn năm, anh nói với vẻ mặt hài lòng: “Ừm, không tệ, quả thực có lịch sử ngàn năm, không ngờ trong thành phố phồn vinh này cũng có thể thấy dược liệu thượng hạng như vậy.”
Đường Sở Sở không hiểu về thuốc nhưng cô rất kinh ngạc khi nhìn thấy một củ nhân sâm rừng to như vậy.
Trên bục đấu giá vang lên giọng nói của Phương Thốn Tâm: “Củ nhân sâm ngàn năm này là do ông nội tình cờ có được tám năm trước, đây luôn là vật báu của Bách Thảo Đường, tin rằng mọi người đã từng nghe nói giá bán đấu giá thấp nhất của nhân sâm nữ hoàng ngàn năm là một trăm triệu, mỗi lần tăng giá không dưới một triệu.”
Vừa nói xong hội trường có không ít tiếng thở dài.
Mặc dù những người ở đây đều là người có tiền nhưng họ vẫn bị sốc trước giá bán của nhân sâm nữ hoàng.
Một trăm triệu, quá phóng đại.
Rất nhiều người cảm thấy dùng một trăm triệu mua một củ nhân sâm không đáng cho dù đó là nhân sâm nữ hoàng.
“Các vị!”
Lúc này có một ông già ở phía trước hội trường đứng lên.
Người đàn ông đó tầm hơn sáu mươi tuổi mặc trang phục thời Đường màu xanh lam để tóc dài và mặc đồ kiểu cũ, ông ta nhìn mấy trăm người trong hội trường nắm chặt tay.
“Tôi là Đào Bạch, tôi muốn củ nhân sâm này mong mọi người nể mặt tôi đừng tranh giành.”
“Cái gì, Đào Bạch?”
“Đây là Đào Bạch sao?”
Không ít người cảm thán.
Giang Thần khó hiểu nhìn Đường Sở Sở hỏi: “Vợ ơi, Đào Bạch là ai?”
Đường Sở Sở chưa lên tiếng thì Kim Tĩnh Ân bên cạnh đã liếc nhìn Giang Thần với vẻ khinh thường: “Ngay cả Đào Bạch mà cũng không biết, anh là người học y sao?”
Giang Thần sờ mũi, học y nhất định phải biết Đào Bạch sao?
Đường Sở Sở giải thích: “Chồng, Đào Bạch cũng khá có tiếng trong giới đông y, danh tiếng không thua kém Phương Vĩnh Cát.”
“Ồ?”
Giang Thần cũng bắt đầu thấy hứng thú, anh hỏi: “Nói nghe thử.”
Đường Sở Sở nói: “Đông y đã được truyền lại năm ngàn năm, trước khi Phương Vĩnh Cát thành lập hội y học cổ truyền Trung Quốc thì có rất nhiều trường phái đông y. Bây giờ lấy hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc do Phương Vĩnh Cát làm chính thống nhưng vẫn có một số bác sĩ Đông Y kiêu ngạo không chịu gia nhập vào hiệp hội Đông y, bọn họ tự thành lập một trường phái, Đào Bạch là một trong số đó, ông ấy được biết đến với cái tên Vô Cực Dược Ông tiêu biểu cho người không thuộc trường phái nào.”
Giang Thần sờ mũi.
Anh không ngờ Đông y có nhiều thành tựu như vậy.
Hiệp hội y học cổ truyền gì đó chính thống, một mớ hỗn độn.
Lần này có rất nhiều người giàu đến để mua nhân sâm nữ hoàng ngàn năm.
Nhưng đấu giá còn chưa bắt đầu thì Vô Cực Dược Ông đã đứng lên muốn củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này.
Những người giàu có này đều biết Đào Bạch, cũng không muốn đắc tội với người có y thuật cao nên đều từ bỏ ý định đấu giá.
Nhưng Giang Thần không nghĩ nhiều như vậy.
Đây là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm khó gặp, sao anh có thể bỏ lỡ chứ.
Hơn nữa dùng nhân sâm nữ hoàng ngàn năm làm quà tặng Đường Sở Sở chắc chắn sẽ đẹp mặt.
“Một trăm lẻ một triệu.”
Giang Thần là người đầu tiên giơ bảng.
Hội trường đấu giá đang yên tĩnh vang lên giọng nói của anh.
Nghe thấy vậy mọi người đều nhìn về phía anh, vẻ mặt trở nên đặc sắc.
Đào Bạch đã nói muốn củ nhân sâm này.
Người này là ai mà dám ra giá?
Đây chẳng phải là đang chống lại Đào Bạch sao?
Sau khi Đào Bạch mở lời không có ai ra giá.
Vẻ mặt ông ta rất hài lòng.
Nhưng đúng lúc này thì có một giọng nói vang lên ông ta nhìn thấy Giang Thần ra giá, vẻ mặt ông ta lập tức trầm xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt xa lạ của Giang Thần hơn nữa còn là người khá trẻ.
Ông ta đột nhiên lạnh lùng nói: “Anh bạn này chẳng lẽ không nghe thấy tôi nói tôi muốn củ nhân sâm nữ hoàng này sao, cậu có ý gì, muốn chống đối lại tôi sao?”
Giang Thần không quan tâm Đào Bạch gì đó.
Anh nhất định phải lấy được củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này để tặng cho Đường Sở Sở.
Trên bục đấu giá.
Phương Thốn Tâm nhìn thấy vẻ mặt Đào Bạch trầm xuống.
Cô ta biết Đào Bạch, đây là một nhân vật rất khó đối phó hơn nữa y thuật cao không hề kém ông nội cô ta.
Bây giờ cô ta thấy Giang Thần ra giá cũng nhìn thấy Đường Sở Sở ngồi bên cạnh Giang Thần.
Cô ta hơi sững sờ.
Advertisement
Đây chẳng phải là Đường Sở Sở nhà họ Đường sao?
Cô ta không biết lai lịch của Đường Sở Sở nhưng trong buổi tiệc sinh nhật của
Lâm Y lần trước ông nội cô ta đã cố gắng hết sức để bảo vệ Đường Sở Sở.
Trước sự đe dọa của Đào Bạch Giang Thần cười khẩy nói: “Ông muốn củ nhân sâm này nhưng tôi cũng muốn, nếu đã là bán đấu giá thì thì ai ra giá cao người đó thắng.”
Đường Sở Sở khẽ kéo Giang Thần, nói nhỏ: “Chồng, thôi đi, chúng ta không cần nữa, hơn nữa chúng ta cũng không có tiền.”
Giang Thần hơi dừng lại, ra hiệu cho Đường Sở Sở đừng luống cuống.
Còn Đào Bạch sa sầm mặt mũi toát lên vẻ lạnh lùng.
Ông ta đứng lên nói muốn mua được củ nhân sâm này với giá thấp nhất.
Không ngờ từ đâu xuất hiện một tên tên khốn.
“Hừ, so tiền với tôi sao?”
Ông ta không chịu thua lập tức hét lên: “Tôi trả một trăm mười triệu.”
Nói xong còn liếc nhìn Giang Thần.
Giang Thần lại giơ tấm bảng lên: “Một trăm năm mươi triệu.”
Hừ!
Ở hội trường vang lên tiếng thở hổn hển.
Có kiểu hét giá như vậy sao?
Từ một trăm mười triệu tăng lên một trăm năm mươi triệu?
Tên này là ai sao trước đây chưa từng thấy?
Advertisement
Là một người lạ hoắc.
Chẳng lẽ đây là cậu ấm của gia tộc lớn nào đó?
Nhìn cách ăn mặc không giống như người có tiền mà?
Rất nhiều người thầm ngạc nhiên.
Còn Đào Bạch tức giận ánh mắt như tóe lửa.
Củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này rất có ích với ông ta nên ông ta nhất định phải có được.
Sắp đến cuộc thi y thuật mỗi năm tổ chức mỗi lần ở Giang Trung rồi, để giành được danh hiệu thần y và nổi tiếng khắp thế giới ông ta đã chuẩn bị rất nhiều năm nghiên cứu ra một phương thuốc cần nhân sâm ngàn năm làm thuốc dẫn.
“Hai trăm triệu.”
Đào Bạch giống như hét lên.
Tiếng hét của ông ta vang khắp hội trường.
Mọi người đều biết Đào Bạch tức giận rồi.
Ai cũng biết ông ta là người bụng dạ hẹp hòi, Giang Thần đã đắc tội với Đào Bạch, gây thì chốc oán với ông ta.
“Ba trăm triệu.”
Giang Thần không đếm xỉa tới.
“Chồng...”
Đường Sở Sở tái mặt.
Ba trăm triệu, đúng là dám nói, cô lấy đâu ra ba trăm triệu chứ.
Còn Kim Tĩnh Ân ở bên cạnh thì nhìn Giang Thần với vẻ mặt khó hiểu, anh ra giá ba trăm triệu dễ dàng như vậy đúng là không coi tiền ra gì.
Nhiều nhân vật nổi tiếng trong hội trường đều bị sốc.
Mặc dù là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm nhưng giá nhiều nhất là một trăm năm mươi triệu.
Ba trăm triệu là phá giá rồi.
Đào Bạch tái mặt.
Ông ta nổi tiếng khắp nơi không ai dám đối đầu với ông ta vậy mà bây giờ có một tên nào đó lại dám đối đầu với ông ta ở buổi đấu giá.
Ba trăm triệu, là ba trăm triệu đấy, mặc dù ông ta là thần y nổi tiếng khắp nơi, phí mỗi lần khám bệnh ít nhất là vài chục vạn.
Nhưng tích lũy bao năm cũng chỉ có hơn một tỉ mà thôi.
“Ba trăm năm mươi triệu.”
“Năm trăm triệu.”
Giang Thần nói một cách thản nhiên.
“Cậu...”
Đào Bạch lùi lại sau vài bước giơ tay chỉ vào Giang Thần tức giận hét lên: “Rốt cuộc cậu là ai, vì sao lại đối đầu với tôi?”
Giang Thần nói một cách lạnh nhạt: “Chỉ là một tên vô danh, tôi nói rồi người ra giá cao thắng, nếu như ông muốn thì tiếp tục trả giá đi.”
Đường Sở Sở nghe Giang Thần hét giá cao ngất trời tận năm trăm triệu cô sợ tới mức toàn thân run rẩy, liên tục kéo Giang Thần muốn anh dừng lại.
Nhưng Giang Thần lại làm thinh.
“Được lắm, được lắm, được lắm.”
Đào Bạch tức giận cười phá lên rồi giơ bàn tay già nua chỉ vào Giang Thần: “Cậu muốn thì lấy đi lấy dược liệu kéo dài mạng sống cho mình.”
Giọng điệu sặc mùi đe dọa.
Mọi người đều nghe ra Đào Bạch đang rất tức giận.
Giang Thần tiêu đời rồi.
Đào Bạch không trả giá nữa.
Trên bục đấu giá Phương Thốn Tâm nhìn cảnh này và không nói một lời.
Cô ta bí mật thông báo cho Phương Vĩnh Cát ở Giang Trung.
Sau khi Phương Vĩnh Cát biết chuyện này lập tức kết nối với camera tại hội trường, nhìn thấy cảnh này ông ta lập tức dặn dò: “Thốn Tâm, nếu Đường Sở Sở đã muốn củ nhân sâm ngàn năm này thì tặng cho cô ta đi, không lấy một đồng.”
Nghe thấy vậy Phương Thốn Tâm sửng sốt.
Âm thầm nói chuyện với Phương Vĩnh Cát.
“Ông nội, không phải chứ, bây giờ giá bán đấu giá đã là năm trăm triệu, là năm trăm triệu đó ông, cứ thế mà đi tặng sao?”
“Nghe lời ông.”
“Vâng.”
Phương Thốn Tâm cũng không dám làm trái lời.
Cô ta thấy không có ai gia giá nữa bèn nhìn Giang Thần ở phía bên dưới rồi mỉm cười nói: “Nếu không ai ra giá nữa vậy thì củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này là của cậu Giang, nhưng Bách Thảo Đường không định nhận tiền của cậu Giang mà sẽ tặng miễn phí củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này cho cậu Giang.”
Vừa dứt lời cả hội trường bất ngờ.
Tặng?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Giang Thần.
Người đàn ông chẳng có gì đặc biệt này rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến Bách Thảo Đường tặng cả củ nhân sâm ngàn năm vô giá.
Giang Thần cười khẩy.
Anh đã sớm nghĩ đến.
Chỉ cần anh ra giá chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Phương Vĩnh Cát.
Phương Vĩnh Cát còn có một thân phận khác đó là Quỷ Kiến Sầu người nắm trong tay mạng lưới tình báo ngầm.
Quỷ Kiến Sầu biết thân phận thực sự của anh.
Đường Sở Sở cũng bất ngờ.
“Tặng?”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, người đang kinh ngạc bên cạnh, vẻ mặt mang theo ý cười nói: “Vợ, thần y Phương đúng là nể mặt em, tặng cả củ nhân sâm ngàn năm vô giá cho em.”
“Nể mặt em?” Đường Sở Sở hơi sững sờ.
Giang Thần cười ha ha: “Thực ra anh cũng nhìn ra điểm này nên mới dám ra giá khi không có tiền để thu hút sự chú ý, nó thực sự thành công rồi.”
Đường Sở Sở cảm thấy hoảng hốt.
Vị thần y Phương vì nể thân phận của cậu Giang thần bí nên mới tặng nhân sâm nữ hoàng ngàn năm cho cô sao?
“Cậu Giang, cô Sở Sở, sau khi buổi đấu giá kết thúc ra phía sau lấy nhân sâm ngàn năm.”
Phương Thốn Tâm nói sau đó tiếp tục đấu giá các sản phẩm tiếp theo.
Kim Tĩnh Ân ở bên cạnh khó hiểu.
Chuyện gì vậy?
Đã ra giá năm trăm triệu rồi mà bây giờ Bách Thảo Đường lại tặng nhân sâm ngàn năm vô giá cho Giang Thần.
Chẳng lẽ anh là nhân vật máu mặt nào đó sao?
“Vợ, chúng ta đi thôi, đi lấy nhân sâm sau đó đi về.”
Giang Thần kéo Đường Sở Sở đứng dậy rời đi.
Giang Thần nhìn rồi gọi một người đấu giá khác đi ra phía sau.
Phía sau hội trường đấu giá.
Phương Thốn Tâm cung kính nói: “Cậu Giang, cô Sở Sở.”
“Phương Thốn Tâm, món quà này quá đắt tôi không thể nhận.”
Đường Sở Sở đến đây từ chối.
Sao nàng có thể muốn nhân sâm vô giá chứ, cô không muốn lại nợ ân tình của cậu Giang.
“Muốn, sao lại không muốn.” Giang Thần lập tức nói.
“Giang Thần...”
Đường Sở Sở mắng mỏ: “Không có lý do chính đáng lấy đồ của người khác làm gì?”
Giang Thần xấu hổ gãi đầu nói: “Vợ, đồ tặng không muốn thì phí.”
Phương Thốn Tâm vội vàng nói: “Cô Sở Sở, đây là tấm lòng của ông nội tôi, chỉ là một củ nhân sâm mà thôi, chẳng đáng là gì, cô nhận lấy đi.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Giang Thần ôm lấy nhân sâm cười nói: “Cô Phương, cảm ơn thần y Phương giúp tôi.”
Nói xong, anh kéo Đường Sở Sở rời đi.