Kim Tĩnh Ân không tin vào ma quỷ, cô ta lại vung dao lên đâm về phía Giang Thần.
Kết quả vẫn như vậy, cô ta là phụ nữ nên sức lực rất yếu, hơn nữa dao găm cũng không quá sắc bén, hoàn toàn không có khả năng đâm thủng da thịt của Giang Thần.
“Sao lại như vậy?”
Kim Tĩnh Ân không tin, cô ta gào rú: “Mày… mày giở trò đểu, trong quần áo của mày giấu thứ gì?”
Cô ta không tin.
Đây là dao găm.
Cô ta vọt qua, muốn cởi quần áo của Giang Thần.
“Này này này, cô làm gì vậy, giữa thanh thiên bạch nhật biết bao nhiêu người mà cô đòi lột đồ tôi à?”
Giang Thần lui về phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với cô ta, anh nói: “Trước đó đã nói rồi, tôi chịu hai nhát dao của cô thì cô sẽ không truy cứu nữa, hai nhát dao đã đủ, mọi chuyện đến đây coi như kết thúc”
Cả đám người nhìn Giang Thần bằng ánh mắt nghi hoặc.
Chuyện này thật quá sức tưởng tượng.
“Không, mày giở mánh đểu” Kim Tĩnh Ân không có ý định buông tha cho Giang Thần và Đường Sở Sở.
Giang Thần không còn cách nào, anh cởi quần áo của mình ra.
Ở trên ngực của anh xuất hiện hai chấm đỏ.
Đó là vết đâm của Kim Tĩnh Ân.
Tuy rằng không làm anh bị thương, nhưng vẫn để lại vài dấu vết trên người anh.
“Cô nhìn đi, giở trò đểu là đểu chỗ nào? Đây không phải chỗ cô đâm sao? Đỏ lên hết rồi đây này, còn có lổ nhỏ nữa nè, tại con dao găm của cô cùi mía, trách ai bây giờ."
Nhiều người vây quanh xem thử.
Quả thật là như thế.
Có vết đỏ, dường như còn có chút máu tràn ra, giống như là bị kim đâm, xuất hiện một giọt máu.
Hứa Tinh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn đứng dậy, giảng hòa: “Tĩnh Ân, cô đã đâm hai nhát dao rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi, mọi người đều là bạn cùng lớp, hà tất phải khiến mọi chuyện trở nên bế tắc như vậy”
“Tôi…"
Kim Tĩnh Ân không muốn bỏ qua, nhưng quả thực cô ta đã đồng ý giao kèo, nếu tiếp tục làm lớn chuyện thì cô ta cũng đuối lý.
“Chồng à, chúng ta đi”
Kim Tĩnh Ân kéo Hứa Khung đi.
Lúc này, mấy tên vệ sĩ của Hứa Khung cũng đã gượng dậy.
Anh ta liếc nhìn Giang Thần một cách hung tợn, lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Gây ra nhiêu chuyện như vậy, có lẽ Kim Tĩnh Ân và Hứa Khung cũng không tham gia hội họp gì nữa, trực tiếp rời đì.
Hứa Tinh cũng không biết làm sao, ba chị em tình sâu nghĩa nặng hôm nào, bây giờ lại xem nhau như kẻ thù.
Sau khi hai người rời đi thì có rất nhiều người vây quanh.
Đường Sở Sở nhìn Giang Thần với ánh mắt lo lắng, quan tâm, cô hỏi thăm: “Anh có sao không?”
“Không sao, có thể bị gì được chứ” Giang Thần cười vô tư.
Giang Thần sửa sang lại quần áo.
Đường Sở Sở nhìn anh chằm chằm, cô thắc mắc: “Dao đâm cũng không làm anh bị thương, anh có còn là người không vậy?”
Vẻ mặt Giang Thần xấu hổ.
Có ai lại nói với chồng mình như vậy không?
Anh xấu hổ bật cười: “Thật ra, chất liệu quần áo của anh rất đặc biệt, có thể đỡ dao, những con dao bình thường không thể đâm thủng được đâu.”
Giang Thần bắt đầu nói dối.
Lúc này mọi người mới hiểu ra.
Chẳng trách anh lại nắm chắc phần thắng như vậy, hóa ra là vì chất liệu quần áo đặc biệt…
“Được rồi, vào trong thôi.”
Hứa Tinh chào hỏi, tiếp đón mọi người vào sơn trang.
Lúc này mọi người mới đi vào làng Long Tuyền.
Ngô Tử Thông đuổi theo Đường Sở Sở, và nở nụ cười tươi rói: “Sở Sở, cậu không sao chứ? Mình thấy tên họ Hứa kia cũng ngứa mắt, chẳng có chút bản lĩnh gì cả, ỷ vào quan hệ gia đình mà làm phách, anh thì khác, mình hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân, vừa ra làm đã gặt hái được thành công”
Nói xong, anh ta liếc nhìn Hứa Tinh.
Hứa Tinh đã đi tìm anh ta từ lâu, nói là giới thiệu Đường Sở Sở cho anh ta.
Hứa Tinh lập tức nói: “Sở Sở, Tử Thông không tệ đâu, rất có đầu óc kinh doanh, cậu ấy lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, hiện tại đã tự mở công ty, một năm kiếm vài tỷ cũng không thành vấn đề”
Hứa Tinh muốn tác hợp cho Đường Sở Sở và Ngô Tử Thông.
Đường Sở Sở là người bạn thân nhất của cô ta cho nên cô ta không hy vọng Đường Sở Sở đi theo tên vô dụng Giang Thần.
Làm sao Đường Sở Sở có thể không biết tâm tư của Hứa Tinh, cô nói: “Hứa Tinh, mình đã có chồng rồi và mình sẽ không ly hôn, cậu đừng nói nữa, nếu không mình giận cậu."
Hứa Tinh cũng đành chịu.
Mọi người tiến vào làng Long Tuyền.
Những người trong lớp A tụ họp lại với nhau và những người trong lớp B cũng tụ họp lại với nhau.
Nhóm người tụ họp trò chuyện với nhau.
Theo thời gian, càng lúc càng có nhiều người tới..
Đến sáu giờ chiều, người của lớp A và lớp B gần như đã đến đông đủ.
Vào lúc này, bọn họ đã đến gần sơn trang.
Dẫn đầu là một người anh chàng mặc quần áo màu trắng đơn giản, vẻ ngoài anh tuấn, da thịt trắng nõn và nhuộm mái tóc màu bạch kim.
Dẫn đầu là một người anh chàng mặc quần áo màu trắng đơn giản, vẻ ngoài anh tuấn, da thịt trắng nõn và nhuộm mái tóc màu bạch kim.
Có vài vệ sĩ theo sau anh ta.
“À, đúng là Thái Khôn rồi”
“Đại minh tinh Thái Khôn”
“Lớp trưởng quan hệ rộng thật, ngay cả đại minh tinh Thái Khôn cũng có thể mời đến”
Nhìn thấy Thái Khôn xuất hiện, người của lớp A và lớp B đều phát cuồng, bọn họ nhanh chóng vây quanh xin chữ ký của Thái Khôn.
Thái Khôn mỉm cười như lời chào hỏi mọi người.
Khoảng thời gian này, anh ta rất buồn bực.
Anh ta bị Thời Đại Khoa phong sát, không có bất cứ vai diễn nào, không phim điện ảnh cũng chẳng phim truyền hình.
Cho tới nay, anh ta tiêu tiền rất nhiều, mỗi ngày tiêu ít nhất cũng hơn một trăm ngàn nhân dân tệ.
Bây giờ bị phong sát, anh ta bị cắt đứt nguồn tài chính, chỉ có thể nhận vài buổi diễn bình thường để kiếm chút cơm.
Nếu không phải nhận được hai triệu nhân dân tệ của Hứa Tinh thì anh ta đã không đến đây, với thân phận của anh ta, tới nơi này nơi này biểu diễn thật sự rất mất mặt.
Anh ta định tới Thời Đại Khoa, tìm ông chủ đứng sau Thời Đại Khoa để xin lỗi.
Nhưng bây giờ ngay cả cửa lớn của Thời Đại Khoa anh ta còn không vào được.
Trong khoảng thời gian này, anh ta luôn điều tra tin tức về ông chủ đứng sau Thời Đại Khoa, nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Giang Thần ngồi ở một góc trên sô pha, nhìn đám người vây quanh Thái Khôn, không khỏi vui mừng ra mặt.
Đây không phải là minh tinh đã gây ra tai tiếng để tự lăng xê cho mình tại Thời Đại Khoa trong khoảng thời gian trước sao?
Cũng vì chuyện này mà anh đã phong sát người tên Thái Khôn này.
Anh nhìn Đường Sở Sở cứ như fangirl, cuốn quýt chạy tới chỗ của Thái Khôn, xin chữ ký của Thái Khôn rồi còn muốn chụp chung với anh ta.
Giang Thần mỉm cười, không nói gì.
Sau khi Thái Khôn chào hỏi với mọi người xong thì anh ta đi lên một phòng ở lầu hai của sơn trang để nghỉ ngơi.
Anh ta tới đây, cũng chỉ hát mấy bài trong lúc ăn cơm chiều thôi.
Sự xuất hiện của Thái Khôn khiến cho cuộc họp lớp lần này đạt đến cao trào.
Những người của lớp A và lớp B tụ họp lại với nhau, trò chuyện không ngớt.
Giang Thần trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán.
Vì Đường Sở Sở quá xinh đẹp còn Giang Thần lại quá bình thường, hai người kết hợp với nhau, Giang Thần lại là một người ở rể, không muốn người ta bàn tán cũng khó.
Trong lúc này, Ngô Tử Thông vẫn luôn quấn lấy Đường Sở Sở.
Anh ta tiếp tục khoe khoang, nói mấy năm nay bản thân đã nỗ lực như thế nào, đã trải qua bao nhiêu trắc trở mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Nói cái gì mà bây giờ đã lớn tuổi nên muốn tìm một người cùng nhau vượt qua phần đời còn lại.
Không ít bạn học nữ độc thân bật đèn xanh..
Nhưng trong mắt Ngô Tử Thông chỉ có Đường Sở Sở, không thể chứa thêm người khác.
Hứa Tinh cũng nói giúp.
Nhưng Đường Sở Sở vẫn không có phản ứng gì.
Còn Giang Thần ngồi một mình trong góc, anh lấy di động ra chơi plants vs zombies, một mình chơi rất vui vẻ.
Đúng lúc này, ở nơi xa truyền đến một loạt tiếng động.
Một người đàn ông ăn mặc bình thường bị đánh hoảng sợ bỏ chạy vào trong sảnh lớn, có vài người đuổi theo sau anh ta, tay đấm chân đá vào anh ta.
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Một người đàn ông ăn mặc bình thường bị đánh hoảng sợ bỏ chạy vào trong sảnh lớn, có vài người đuổi theo sau anh ta, tay đấm chân đá vào anh ta.
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Bạn học lớp A nhìn thấy Lâm Tử Minh của lớp mình bị đánh, muốn ra tay ngăn cản.
Một người nói nhỏ: “Đừng có hành động thiếu suy nghĩ, đó là người của lớp B, anh ta tên là Đinh Ngọc Long, là một tay côn đồ, nghe nói là xã hội đen, còn đi theo tên đại ca gì đó, Lâm Tử Minh chắc chắn đã đắc tội với anh ta”
Người lớp A vừa nghe thấy là xã hội đen thì sợ xoắn người.
“Đừng, đừng đánh nữa, anh Long, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, cầu xin anh cho tôi một con đường sống”
Lâm Tử Minh bị đánh ngã xuống đất, hai tay che đầu, không ngừng xin tha.
Giang Thần ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi nhíu mày.
Anh chợt đứng lên, đi về phía sảnh lớn, hét to: “Dừng tay lại, mấy người đang làm gì vậy?”