Ngay khi hai người đang suy tưởng đủ loại biện pháp, thì một bóng dáng quen thuộc xẹt qua trước mặt sau đó đi về phía cánh rừng không người.
Thanh Phong Thanh Bảo liếc nhau, cười lạnh nói: “Làm hại nãy giờ chúng ta nghĩ nhiều cách để dụ hắn đi khỏi đội, còn chưa kịp dùng đến thì hắn đã tự mình đưa tới cửa rồi, đi thôi, theo sau nhìn trộm một chút!”
Thanh Bảo nhìn vào cánh rừng tối đen không hề có ánh lửa, đáy mắt thoáng một chút chần chừ!
Nhưng khi nghĩ tới rất nhanh là có thể cướp lấy yêu thú cấp 8 vào trong tay bọn họ, thì tia sợ hãi kia nháy mắt bị gã ném lên chín tầng mây!
Thanh Phong Thanh Bảo thừa dịp không ai chú ý, lén lút rời khỏi chỗ đám người phái Thuần Trần ngồi điều tức, đi theo bóng dáng kia, bước vào trong cánh rừng tối đen âm u.
Thanh Bảo xa xa nhìn người nọ không có mục đích mà đi lung tung về phía trước, có chút lo lắng hỏi: “Sư huynh, huynh nói hắn muốn đi đâu đây?”
Thanh Phong liếc gã một cái: “Quan tâm hắn đi đâu làm chi! Chờ đi xa thêm chút nữa, chúng ta lập tức xông lên bắt lấy hắn!”
“Nhưng lỡ đâu hắn là tu sĩ tu vi cao hơn chúng ta thì sao?” Trong lòng Thanh Bảo vẫn còn dè dặt, “Huynh nghĩ xem! Hắn có thể cùng tham gia Thú Triều với người khác, cảnh giới nhất định không dưới Trúc Cơ tầng 5 đâu!”
Thanh Phong đối với cái bộ dạng lo trước lo sau của Thanh Bảo rất là mất hứng, nháy mắt giận tái mặt, lạnh giọng nói: “Sư đệ, rốt cuộc ngươi có muốn cướp lấy con yêu thú cấp 8 và cái pháp bảo kia không?”
Thanh Bảo nói chắc chắn: “Đương nhiên muốn rồi!”
Thực ra, trong lòng gã vẫn không ngừng lo lắng đối phương chẳng phải tên hòa thượng thối kia. Hơn nữa, bọn họ lỗ mãng đi lòng vòng trong Vạn Yêu Sâm Lâm như thế này, rất dễ gặp phải yêu thú cấp cao, với thực lực chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ như bọn họ, một con yêu thú trung cấp thôi, cũng có thể dễ dàng lấy đi hai cái mạng nhỏ này rồi!
Bất quá, nếu gã dám nói ra, chắc chắn sẽ bị sư huynh mắng nữa cho xem!
Thanh Phong vỗ vỗ vai: “Ngươi yên tâm đi, ta đã sớm dò hỏi những người trong đội ngũ kia rồi! Bọn họ là ở trên đường tụ họp lại với nhau, tên kia cũng chẳng hề ra mặt đánh nhau với yêu thú lần nào. Bất quá, hắn lại giúp người trong đội khế ước được mấy con yêu thú cấp 6 đó!”
Thanh Bảo nhíu nhíu mày: “Ta chưa từng nghe nói qua tên hòa thường thối kia lại còn là một Ngự thú sư trung cấp, xem ra chúng ta thực sự nhận sai người rồi!”
“Ta cũng chưa từng nghe qua. Tuy nhiên ta đoán, chắc chắn là món pháp bảo trên người hắn có thể khống chế yêu thú. Nghĩ xem, hắn tự do đi vào Vạn Yêu Sâm Lâm hẳn cũng do con yêu thú cấp 8 kia giúp đỡ, cho nên, lát nữa chúng ta phải thật cẩn thận, đừng để cho hắn có cơ hội ra tay”.
“Được!”
Thanh Phong xa xa nhìn thấy người nọ đột nhiên dừng chân lại, gã lập tức kéo Thanh Bảo nấp vào phía sau đại thụ.
Trong bóng tối, bọn họ loáng thoáng nhìn thấy động tác cởi quần của người kia, bộ dạng như là đang chuẩn bị đi tiểu!
Thanh Phong lộ ra vẻ khinh thường: “Nếu hắn thật là một tu sĩ, sẽ không giống người phàm còn phải cởi quần đi tiểu như vậy đâu!”
Thanh Bảo đồng ý mà gật gật đầu, chút dè chừng còn sót lại dưới đáy lòng cũng đột nhiên biến mất không còn chút nào nữa, vội nói: “Sư huynh, vừa lúc chúng ta có thể nhân dịp này bắt lấy hắn!”
Thanh Phong thấy bộ dạng gã không còn do dự thì cười nói: “Tốt! Ngươi trái ta phải!”
Hai người lẳng lặng không chút tiếng động đi đến sau lưng người nọ, đợi đến khi chỉ còn cách đó khoảng một trượng, bọn họ không hẹn mà cùng nhào về phía trước, đánh lén từ hai phía, chộp lấy tay hắn ta.
Thanh Phong nhanh tay giật lấy đấu lạp của đối phương, Thanh Bảo thì lấy hỏa chiết ra rọi một cái, lúc này, khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa hiện ra trước mắt bọn họ.
Tuy Thanh Bảo Thanh Phong suy đoán người này rất có thể là Tịch Thiên, nhưng khi nhìn thấy gương mặt kia thì vẫn có chút giật mình, lập tức, Thanh Phong lộ ra ý cười mai mỉa: “Thanh Bảo, xem ra chúng ta thực sự không có nhìn nhầm, thật đúng là Tịch Thiên tiểu sư phụ đấy!”
Thanh Bảo châm chọc: “Ta thật tò mò nha! Chỉ mới không gặp mấy ngày ngắn ngủi thôi, sao Tịch Thiên tiểu sư phụ đường đường từ Thiếu phu nhân của Bắc gia lại trở thành một lâu la bé nhỏ trong một dã đội thế này, chẳng lẽ người của Bắc gia đã vứt bỏ Tịch Thiên tiểu sư phụ rồi hay sao?”
Thanh Phong nói bóng gió: “Người của Bắc gia cưới hắn là vì xung hỉ cho Minh sư huynh thôi! Bây giờ Minh sư huynh đã có thể xuống giường đi lại rồi, sao có thể nhớ tới hắn nữa, họ còn ước gì ném càng xa càng tốt kìa!”
Âm Tế Thiên mặc cho bọn họ cầm lấy tay mình, cũng không hề giãy dụa, nhìn thấy hai cái gương mặt mỉa mai châm biếm này, khóe miệng chợt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Thanh Bảo nhìn thấy hắn mỉm cười thì không khỏi có chút sợ hãi, người thoáng khựng lại, đáy lòng đột nhiên nảy lên dự cảm không tốt.
Gã nhanh chóng lấy lại *** thần, không nói hai lời, liền duỗi tay bắt về phía túi càn khôn của Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên thấy thế, mắt đột nhiên lạnh lên, thừa dịp gã buông tay ra bắt lấy cái túi thì tung quyền đánh mạnh vào bụng của Thanh Bảo.
Lập tức, Thanh Bảo giống như chiếc diều bị đứt dây bay mạnh ra ngoài hơn mười trượng, đập cái rầm vào một cây đại thụ đằng xa. Sau đó, trượt người rớt xuống, co thành một đống ngã lăn trên mặt đất.
Thanh Phong kinh hãi nhìn một màn này.
Gã thật tình không ngờ tới hòa thượng thối sẽ ra tay đánh người, càng không ngờ tới hòa thượng thối sẽ có năng lực đem người ta đánh bay ra hơn mười trượng. Vả lại, gã căn bản không nhìn được động tác của hòa thượng thối nữa chứ, có thể thấy rằng tốc độ của hắn rất nhanh, sức mạnh cũng rất lớn, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội kịp phản ứng.
Nếu gã biết hòa thượng thối có bản lĩnh như thế này, bọn họ sẽ không nói nhiều với hắn như vậy, trực tiếp giật túi chạy lấy người rồi!
Không đúng!
Hòa thượng thối bị người ta hủy đi linh căn, lẽ ra không có khả năng đánh bay một tu sĩ Trúc Cơ kỳ được!
Thanh Phong vô cùng sợ hãi, cuống quýt buông cánh tay Âm Tế Thiên ra, lùi ra ngoài hơn một trượng, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng hỏi: “Ngươi không phải Tịch Thiên, ngươi rốt cuộc là ai hả?”
Âm Tế Thiên nghe thấy câu này của gã, ý cười nơi khóe miệng sâu hơn vài phần, bước từng bước về phía Thanh Phong, buồn cười nói: “Ngươi nói xem, ta vì sao không là Tịch Thiên chứ? Chẳng lẽ phải bị các ngươi bức đến nỗi dùng đầu lưỡi liếm Tích Cốc Đan mà các ngươi đạp nát mới là Tịch Thiên ư? Hay phải ngoan ngoãn đứng nghe các ngươi châm chọc khiêu khích, hoặc là tùy ý các ngươi dùng bùa chú ức hiếp mới là Tịch Thiên mà các ngươi quen hay sao?”
Thanh Phong càng nghe càng sợ hãi: “Ngươi….”
Người trước mắt rõ ràng đang mỉm cười nói chuyện với gã, tuy nhiên nụ cười kia lại khiến gã thấy sợ hãi vô cùng, cứ như một gốc cây hoa mạn châu sa – xinh đẹp đến kinh người nhưng toàn thân chứa đầy chất độc, làm người ta cảm thấy sợ hãi, nhất là dưới đêm đen, lạnh tới run người!
Thanh Phong hốt hoảng nuốt nuốt nước miếng: “Không phải ngươi bị hủy linh căn rồi sao? Sao còn có thể…. Còn có thể làm Thanh Bảo gã….”
Âm Tế Thiên tiếp tục bước từng bước về phía gã: “Quả thật ta đã bị người ta hủy đi linh căn rồi, nhưng chẳng hiểu sao lại nhảy ra một ít pháp thuật kỳ lạ, nếu không ngại ngươi tới thử thử xem sao, nhìn giúp ta đây rốt cuộc là sức mạnh gì, được không?”
“Không… không cần lắm đâu nhỉ?”
Người trước mắt khiến Thanh Phong cảm thấy đáng sợ cực kỳ, giống như là diễm quỷ đi từ địa ngục ra để báo thù vậy, làm gã không khỏi kinh hãi rụt lui về phía sau mấy bước: “Sư phụ chúng ta đang đợi chúng ta trở về!”
Không hiểu sao, gã chợt cảm thấy rằng mình chắc chắn không phải là đối thủ của thiếu niên trước mắt.
Thanh Phong hoảng sợ quay lưng bỏ chạy, nhưng không ngờ vừa xoay người thì đã thấy Âm Tế Thiên đứng ở trước mặt, mỉm cười nhìn gã.
Thanh Phong rét run mà nhìn vào hắn, sao hòa thượng thối lại có thể chạy tới trước mắt mình nhanh như vậy chứ?
Giờ này khắc này, gã không thể không tin Âm Tế Thiên có loại pháp lực không giống như người tu chân, sâu trong lòng càng thêm kinh hãi không thôi.
Âm Tế Thiên tiến lên bắt lấy cằm dưới của gã, cười u ám: “Đừng đi gấp như thế chứ! Ta còn muốn ngươi chơi đùa với ta thêm một chút nữa mà!”
Thanh Phong sợ hãi nhìn hắn, lắp bắp hỏi: “Tịch … Tịch Thiên tiểu sư phụ, muốn… muốn chơi cái gì đây?”
Âm Tế Thiên ngả ngớn mà chậc chậc hai tiếng: “Thanh Phong thí chủ nói chuyện sao cứ run run thế? Ngươi đang sợ hãi à? Nhưng mà, thân là đệ tử Trúc Cơ trung kỳ của Phái Thuần Trần sao lại sợ một người bị hủy mất linh căn như ta được, chẳng lẽ ta hoa mắt sao?”
Cằm Thanh Phong bị hắn bóp đến phát đau, thậm chí nghe thấy cả tiếng xương cốt rung răng rắc: “Ngươi, à không, ngài không có hoa mắt đâu, ta quả thật là đang sợ hãi, Tịch Thiên tiểu sư phụ, ngài đại nhân đại lượng, xin tha cho chúng ta một lần đi, vả lại ngài còn là hòa thượng của Vạn Phật Tự, cũng… cũng không thể sát… sát sinh đâu!”
Âm Tế Thiên cười tà tà: “Xem ra trời sắp đổ hồng vũ đây! Thanh Phong thí chủ tâm cao khí ngạo luôn xem thường người khác vậy mà đột nhiên cầu xin người ta? Hơn nữa, đối tượng cầu xin lại còn là phế vật mà Thanh Phong thí chủ vẫn khinh thường nữa chứ, thực sự buồn cười cực kỳ đấy!”
“Đó…. Đó là trước kia ta có mắt như mù, mới có thể đắc tội Tịch Thiên tiểu sự phụ, xin ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng ta một lần đi!”
Âm Tế Thiên bỗng buông cằm Thanh Phong ra, sau đó lấy ta vỗ vỗ hai má gã: “Đừng lo, ta sẽ không giết các ngươi!”
Thanh Phong vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng lập tức, trong mắt xẹt qua một tia oán hận khi bị người nhục nhã, tay phải giấu dưới ống tay áo chợt vươn ra hai ngón tay.
“Ta khuyên ngươi đừng có giở trò lén lút, ngươi đấu không lại ta đâu!” Âm Tế Thiên dường như nhìn thấy hành động của gã, trêu tức mà nhắc nhở.
Thanh Phong giật mình sợ hãi, nhanh chóng buông lỏng tay ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Âm Tế Thiên: “Ngươi….”
Lời của gã hơi khựng lại, ánh mắt xuyên qua bả vai Âm Tế Thiên nhìn thấy Thanh Bảo ngã ở dưới đại thụ đang chống người đứng lên.
Thanh Phong mừng thầm trong bụng, sợ Âm Tế Thiên phát hiện ra động tác của Thanh Bảo nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Âm Tế Thiên lên trên người mình: “Không phải Tịch Thiên tiểu sư phụ muốn ta thử nhìn xem pháp thuật mới của ngài ra sao à? Bây giờ ngài thử một lần đi, để cho ta thấy pháp thuật của ngài mạnh như thế nào, vả lại, không chừng ta có thể nhận ra được pháp thuật ngài học là gì đấy!”
Nghe thế, tròng mắt của Âm Tế Thiên hơi hơi liếc về bên phải, lập tức nói: “Được thôi! Bất quá lát nữa ngươi đừng có giật mình nha”.
“Không đâu! Không đâu!”
Thanh Phong cười cười nói, nghĩ thầm chờ Thanh Bảo đem chưởng môn và các trưởng lão gọi tới, dù cho Tế Thiên có năng lực bằng trời cũng đừng mong chạy thoát!
Âm Tế Thiên cười tà: “Nhìn kỹ nhé!”
Nói xong cả người liền biến mất khỏi mắt Thanh Phong.
Thanh Phong giật mình nhìn khoảng không chẳng có một bóng người, sau đó cuống quýt đưa tay sờ sờ, không ngờ chỉ đụng được tới không khí.
Lòng gã trầm xuống, cho dù là tu sĩ Đại Thừa cũng không có khả năng biến mất đột ngột như vậy được!
Chẳng lẽ hòa thượng thối biết thuật ẩn thân sao, hay là hắn sử dụng pháp bảo lợi hại nào đó?
Vừa nghĩ tới đây, Âm Tế Thiên lại hiện ra ở trước mặt hắn, bất quá trong tay hắn lúc này đã có thêm một người nữa.
Thanh Phong ngưng mắt nhìn lại, bị hòa thượng thối bắt trong tay không phải là Thanh Bảo đang định chuồn êm trở về tìm người sao?
Thanh Bảo ôm cái bụng bị đá đau ban nãy, yếu ớt kêu Thanh Phong: “Sư huynh”.
Sắc mặt Thanh Phong thay đổi liên tục, khó tin mà nhìn Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên giơ kiếm của Thanh Bảo lên, dùng nó vỗ vỗ mặt Thanh Phong, nói: “Thanh Phong thí chủ, ngươi nói thử xem pháp thuật này của ta có lợi hại hay không nào?”
Mặt Thanh Phong trắng bệch, liếc mắt nhìn thanh kiếm dài trên mặt, giọng nói run rẩy: “Ngài…. Vừa nãy ngài nói không giết bọn ta mà!”
Âm Tế Thiên cười u ám: “Quả thật ta không có ý định giết các người, nhưng mà….”
Nụ cười của hắn chợt dừng lại, thanh kiếm sắc bén trên tay xoay một cái, tức tốc cạy mở hai môi Thanh Phong ra. Kiếm phong xuyên nhanh qua giữa hàm răng trên và hàm răng dưới thẳng đến lưỡi, gọt nhẹ một cái, rồi liền rút ra khỏi. Sau đó di chuyển phần thân, mạnh cắm chuôi kiếm vào trong miệng Thanh Phong.
Thanh Phong chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy khoang miệng truyền tới cơn đau dữ dội, tựa như là bị người ta hung ác cắt bỏ đầu lưỡi vậy. Còn chưa kịp hét lên, đã bị Âm Tế Thiên chặn họng lại, tiếng kêu thảm thiết buột phải nuốt về trong bụng.
Cơn đau từ miệng truyền tới làm trán gã không ngừng toát ra mồ hôi, bởi vì không chịu nổi cơn đau xé nát này, tầm nhìn trước mắt từ từ có chút mơ hồ, xem ra sắp ngất đi.
Thanh Bảo bị Âm Tế Thiên túm lấy áo, căn bản không hay biết động tác của Âm Tế Thiên. Chẳng qua gã có thể nhìn ra, chỉ trong thời gian nháy mắt mà Âm Tế Thiên vốn dùng thân kiếm vỗ mặt Thanh Phong nay bỗng trở thành dùng chuôi kiếm nhét vào miệng Thanh Phong, chặn lại âm thanh trong cổ họng Thanh Phong.
Ngay sau đó, Thanh Bảo nhìn thấy miệng Thanh Phong chảy ra một hàng chất lỏng đỏ tươi, thì không khỏi trợn to hai mắt. Lúc này Thanh Bảo mới bắt đầu sợ hãi, thân thể không tự chủ được mà bắt đầu run lên, nếu Âm Tế Thiên không nắm lấy áo gã chỉ sợ gã đã ngã rạp trên đất mất rồi.
Quá….. quá nhanh!
Tốc độ của hòa thượng thối quá nhanh!
Nhanh đến mức gã hoàn toàn không nhìn thấy được hòa thượng thối ra tay như thế nào nữa!
Âm Tế Thiên hờ hững nói: “Thanh Phong thí chủ, ngươi đừng có ngất xỉu đấy nhé! Nếu không cái mạng nhỏ của ngươi cũng sẽ biến mất theo!”
Hắn muốn Thanh Phong tỉnh táo, muốn Thanh Phong cảm nhận được cơn đau sống không bằng chết này.
Thanh Phong vừa nghe, cả người chớp mắt tỉnh táo lại ngay.
Âm Tế Thiên nhếch khóe miệng một cái, từ từ nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Bảo, chợt lộ ra ý cười yêu diễm: “Thanh Bảo thí chủ, đến ngươi rồi!”