Âm Tế Thiên vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng của Bắc Minh, mãi cho đến rìa trận pháp mới dừng lại. Hắn nhìn cánh rừng tối đen như mực, nhíu mày lầm bầm nói: “Chẳng lẽ y ra khỏi kết giới rồi?”
Âm Tế Thiên đứng ở rìa trận pháp lưỡng lự một lát, sau đó phóng thị giác quan sát bốn phía xung quanh. Hắn không thấy bóng dáng Bắc Minh đâu, thế nhưng cách đó hơn ba dặm lại có một người mặc áo đen đang cố hết sức dựa vào gốc cây, chậm chạp ngồi xuống. Lúc người kia quay đầu lại, hé ra chiếc mặt nạ bạc quen thuộc.
Thôn Phách!
Mâu quang Âm Tế Thiên sầm xuống, vụt biến mất khỏi chỗ ấy, và tíc tắt sau liền đứng trước mặt Thôn Phách. Thôn Phách cảm giác được có người đến gần, thoáng giật mình, nhanh nhẹn rút đao ra chém về phía đối phương. Nhưng khi phát hiện người kia là Âm Tế Thiên, y hơi ngẩn ra, vội vàng thả đao xuống.
Âm Tế Thiên cười lạnh nói: “Chật vật quá nhỉ!”
Thôn Phách không nói gì.
Âm Tế Thiên cầm Chân Cú Kiếm, dùng mũi kiếm nâng cằm Thôn Phách lên, tiếp tục châm biếm: “Thoạt nhìn ngươi có vẻ rất suy yếu! Ngươi nói xem, đây có phải là cơ hội tốt để cho ta xuống tay hay không?”
Thôn Phách lẳng lặng nhìn hắn, từ dưới mặt nạ phát ra tiếng nói khàn khàn yếu ớt: “Ngươi có thể giết ta, thế nhưng đổi thanh kiếm khác đi.”
Âm Tế Thiên cười khẩy: “Chết đến nơi mà ngươi còn yêu sách sao?” Hắn thu lại kiếm: “Trên người của ta chỉ có thanh kiếm này, nếu không thì ngươi ở đây chờ. Ta đi mượn kiếm!”
Ngay lúc Âm Tế Thiên xoay người, Thôn Phách buồn cười lên tiếng: “Ngươi không sợ ta bỏ chạy hay sao?”
Âm Tế Thiên chế nhạo nói: “Mắt của ta chẳng những có khả năng thấu thị, mà còn có thể nhìn thấy từng sự vật từng hiện tượng ở cách đó ngàn dặm, về phần ngươi…”
Âm Tế Thiên không dài dòng với y nữa, xoay người vụt một cái liền biến mất.
Thôn Phách nhìn trước mắt đã chẳng còn bóng người, cười khổ: “Hắn thật muốn giết mình?”
Sau khi Âm Tế Thiên rời khỏi chỗ Thôn Phách, hắn cũng không quay về nơi nghỉ chân mà chạy sang một hướng khác. Cách mỗi năm dặm, hắn sẽ dùng thị giác điều tra xung quanh một lần, cho đến khi nhìn thấy đám người Kế Đường và Chương Nhạc đang ngồi đả tọa, khóe miệng mới khẽ nhếch lên.
Thân hình hắn nhoáng một cái liền thuấn di tới chỗ bọn chúng. Thế nhưng còn cách bọn họ khoảng mười trượng thì bị kết giới bảo hộ đánh ngược trở ra, đồng thời khiến các tu sĩ bên trong kết giới tỉnh giấc.
Sắc mặt Âm Tế Thiên trở nên lạnh lẽo, thừa dịp mọi người chưa nhìn thấy hắn, liền nhanh nhẹn thuấn di ra xa hơn năm dặm. Tu sĩ bên trong kết giới cuống quít, cầm lấy kiếm, đứng lên đề phòng động tĩnh xung quanh.
Có người khẩn trương hỏi: “Có phải có Thực Yêu công kích không?”
“Không biết! Ngoài kết giới không có dị trạng gì cả!”
Tu sĩ dẫn đầu nói: “Cho dù không có dị trạng gì, mọi người cũng không được lơ là!”
“Rõ!”
Âm Tế Thiên đứng xa xa nhìn đám tu sĩ hoảng loạn thành một đoàn, không khỏi cau mày. Làm thế nào để phá hủy trận pháp phòng hộ của bọn họ đây?
Âm Tế Thiên nhìn xác Thực Yêu cấp thấp bị chém giết đầy đất, nghĩ thầm nếu bên trong kết giới có Thực Yêu cấp cao thì tốt rồi, có thể bức bọn họ chạy ra ngoài kết giới. Đương nhiên, ý tưởng nghe qua rất tốt, đáng tiếc là bên trong ấy đừng nói là Thực Yêu cấp cao, cho dù là Thực Yêu cấp thấp cũng không có một mống. Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm đám người trong kết giới, ý đồ dùng *** thần lực khống chế họ. Tuy nhiên, *** thần lực cũng bị ngăn cản ở bên ngoài kết giới.
Ngay khi hắn còn đang nghĩ đủ loại cách thức để dụ đám tu sĩ ra khỏi kết giới, thì khóe mắt bất chợt trông thấy một cái bóng đen, dùng tốc độ cực nhanh vọt về phía kết giới.
Âm Tế Thiên kinh hãi. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đoàn bóng đen đang bay múa phía sau hắn, nhưng chưa kịp nhìn kỹ đã chẳng thấy đâu.
Hắn nghi hoặc xoay ra đằng trước, lúc này bóng đen lại tiếp tục vọt về phía kết giới.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Âm Tế Thiên vươn tay ra phía sau nắm lấy bóng đen kia, cảm giác đầu tiên là mềm mại, hơn nữa còn rất quen thuộc. Hắn lần theo nó, phát hiện ra đó chính là tóc của mình
Âm Tế Thiên kinh ngạc trừng lớn mắt. Nhưng tức khắc, hắn chợt nhớ tới tóc của hắn đã từng học theo Bắc Minh tự chải đầu, tự bện được kiểu đơn giản. Như vậy hiện tại, tóc của hắn đang làm theo ý tưởng của hắn, chuẩn bị công kích vào kết giới sao?
Âm Tế Thiên nhìn sợi tóc đứng im không động trước kết giới. Trong lòng thầm sốt ruột, không ngừng sử dụng ý niệm bảo tóc ơi công kích đi, nhưng sau đó nghĩ lại, dùng tóc để phá kết giới hình như không khả quan cho lắm.
Âm Tế Thiền thầm thở dài, sao hắn lại suy nghĩ viễn vông thế nhỉ. Bất quá, đúng lúc này, tóc của hắn đột nhiên cuộn lại thành một mũi dùi sắc bén, chậm rãi vươn lên phía trên. Lúc đến đỉnh kết giới, nó mạnh đâm thẳng xuống, chỉ nghe xoảng một tiếng. Kết giới bị phá, tu sĩ bên trong hốt hoảng. Âm Tế Thiên ngây người nhìn sự việc phát sinh. Khi tỉnh táo lại thì thân mình cũng vụt biến mất khỏi chỗ đó, xuất hiện bên trong đám người, túm lấy áo Kế Đường và Chương Nhạc xong liền biến mất, giống như chưa hề xuất hiện.
Hai vị tu sĩ đứng gần đó còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra thế nào, đã không thấy hai người kia đâu. Vội hốt hoảng mà hét lên:
“Không thấy! Không thấy!”
Mọi người nhìn về phía bọn họ: “Làm sao vậy?”
“Hai tu sĩ vừa rồi đứng bên cạnh chúng ta đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa!”
Tu sĩ dẫn đầu trầm sắc mặt, vội nói: “Nhanh chóng kiểm kê nhân số!”
Kiểm tra xong, quả nhiên thiếu mất hai người, thế nhưng ai ai cũng tưởng bọn họ bị Thực Yêu bắt đi, chết cũng không ngờ tới Âm Tế Thiên mới là thủ phạm.
Kế Đường và Chương Nhạc vẫn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, từ kết giới sáng sủa đổi thành khu rừng tối đen. Tiếp đó, hai người bị vứt mạnh xuống đất, mặt đập nghe cái bộp, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Thôn Phách giật mình nhìn hai người đột nhiên xuất hiện kia, tiếp đó một cái chân đạp lên lưng bọn họ. Y ngẩng đầu, liền nhìn thấy Âm Tế Thiên đang vuốt vuốt tóc, thản nhiên nói: “Lúc nãy đi mượn kiếm, vừa lúc gặp hai kẻ hôm nay dám đòi lột trang bị của ta, cho nên ta bắt bọn họ lại đây!”
Thôn Phách nhìn hắn: “Nếu đã như vậy, sao không giải quyết tại chỗ, cần gì phải mang chúng đến tận đây?”
“Giải quyết tại chỗ thì dễ dàng cho bọn chúng quá!”
Âm Tế Thiên hất tóc ra phía sau, tiếp tục nói: “Khi ở Quỷ Tông phát, ta từng nhìn thấy ngươi hút linh hồn của tu sĩ. Mà người bị ngươi hút linh hồn cũng không dễ chịu gì, cho nên…”
Thôn Phách nói tiếp: “Cho nên ngươi muốn ta hút hồn phách của chúng, đúng không?”
Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày: “Sao? Cho ngươi ăn no một bữa trước khi chết, ngươi còn không muốn?”
Ánh mắt Thôn Phách khẽ run, trong lòng thoáng kinh ngạc!
Lúc này, hai tên kia chậm rãi tỉnh táo lại, bưng khuôn mặt đau đớn muốn từ dưới đất bò dậy, không ngờ trên lưng như bị một ngọn núi đè nặng, làm thế nào cũng không nhúc nhích nổi!
Chương Nhạc đau đớn xoa mặt, hoang mang hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Kế Đường rít một tiếng: “Đau quá!”
Âm Tế Thiên nhếch môi: “Chương Nhạc đạo hữu, Kế Đường đạo hữu, lại gặp nhau rồi! Xem ra chúng ta thật có duyên!”
Chương Nhạc nghe được thanh âm vừa lạ vừa quen kia, sững sờ hô: “Là… là âm đ*o hữu? Không! Là đạo lữ của Minh thiếu gia, đồ đệ Tịch Thiên của Hư Không trưởng lão?”
Hôm nay, sau khi biết được thân phận thật sự của Âm Tế Thiên từ Vân Tân, bọn họ liền cúp đuôi bỏ chạy, sợ bị Minh thiếu gia trả thù.
Kế Đường ngẩn ra, vội buông cái tay trên mặt, quay đầu nhìn người đang giẫm trên lưng mình: “Tịch… Tịch Thiên tiểu sư phụ?” Gã nhớ đến hành vi hôm nay của mình, lại nhớ đến việc đột nhiên bị bắt tới đây, đáy lòng không khỏi hoảng hốt, vội hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Độ cong trên khóe miệng Âm Tế Thiên thoáng tăng thêm vài phần, dưới bóng đêm càng giống như yêu quỷ, khiến người khác không khỏi run sợ: “Các người nói xem?”
Kế Đường vội hô lên: “Hôm nay bọn ta rời đi mà chẳng lấy thứ gì cả. Ngươi còn muốn sao nữa?”
Âm Tế Thiên thấp giọng mỉm cười: “Đừng có gấp! Ta sẽ không làm gì các người!”
Chương Nhạc và Kế Đường cùng thở phào một hơi.
Âm Tế Thiên tiếp tục nói: “Bất quá túm các ngươi tới đây, là bởi vì đồ đệ Thôn Phách của Si Mị lão tổ và Võng Lượng lão tổ ở Quỷ Tông Phái muốn nếm thử linh hồn của các ngươi, xem rốt cuộc nó có thơm hay không mà thôi!”