Cha mẹ của bọn Phụng Cung lấy lại *** thần, khóc rên với Phụng Âm: “Phụng Âm đại nhân! Hắn cũng đã thừa nhận là chính hắn đả thương con của bọn ta, có phải bây giờ ngài nên nghiêm khắc trừng phạt hắn hay không?”
Lông mày Phụng Âm khẽ động, vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe Âm Tế Thiên châm chọc nói: “Trước khi yêu cầu Phụng Âm đại nhân làm chủ cho các ngươi, sao các ngươi không hỏi ta xem, vì cái gì lại làm như vậy? Một người đến từ Tu Chân giới, tuyệt không ngu tới mức đi khiêu chiến với ba tên Quỷ Tiên ngay trên địa bàn của đối phương, nhỉ?”
Bắc Minh ủng thiếu niên vào trong ***g ngực.
Sáu tên trung niên đều sửng sốt, mẹ Phụng Cung ngây người hỏi: “Vì cớ gì ngươi lại đả thương con của bọn ta?”
Âm Tế Thiên lạnh giọng: “Con của các ngươi cố ý kiếm chuyện với ta trước, ta cũng vì tự bảo vệ mình, mới ra tay đả thương bọn họ!”
Cha Phụng Cung giận dữ: “Hiện giờ con của bọn ta đã hôn mê bất tỉnh! Ai biết lời ngươi nói là thật hay giả, có đổi trắng thay đen hay không!”
Âm Tế Thiên không giận mà hỏi ngược lại: “Vậy các ngươi nói xem, nếu không phải như thế, thì sao ta lại ra tay đả thương bọn họ?”
Sáu tên trung niên mới không thèm để ý tới lý do thoái thác của Âm Tế Thiên, chuyển mắt sang nhìn Phụng Âm đang ngồi trên ghế chủ vị, ý bảo y làm chủ cho bọn họ!
Phụng Âm khẽ liếc Bắc Minh, mày nhăn nhăn.
Với tình huống hiện tại, y không thể nào trực tiếp xử phạt Tịch Thiên được.
Phụng Âm trầm ngâm một lúc: “Vì mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, cho nên trước giam Tịch Thiên vào Điện lao, chờ thu thập thêm manh mối, lại tiến hành xử phạt sau cũng không muộn. Hiện giờ, quan trọng nhất là cứu tỉnh con của các ngươi đã.”
Đúng lúc này, Quỷ vệ giữ cửa chạy vội vào, báo: “Khởi bẩm Phụng Âm đại nhân, Minh Quỷ vệ đến! Bảo rằng tới bắt một thiếu niên tên là Tịch Thiên!”
Cha mẹ bọn Phụng Cung nghe thấy Minh Quỷ vệ vào cuộc, liền mừng rỡ!
Khuôn mặt Phụng Âm hiện lên vẻ sững sờ.
Minh Quỷ vệ là Quỷ vệ của tất cả các Điện phủ, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ an nguy của toàn bộ Điện phủ. Đương nhiên, bọn họ cũng nghe theo sự chỉ huy từ các Điện chủ.
Nhưng mà, y không có bảo Minh Quỷ vệ tới bắt Tịch Thiên, vậy cớ gì Minh Quỷ vệ lại đột nhiên chạy tới!
Bất quá, nếu dám phái người đến quý phủ của y bắt người, thế thì địa vị tuyệt đối không thể thấp hơn y!
“Để cho bọn họ vào!”
Âm Tế Thiên liếc sang Bắc Minh, khẽ lắc đầu, ý bảo chốc nữa y không nên có hành vi xúc động.
Chỉ một lát sau, sáu tên nam tử cao lớn, mặc hồng hắc khải giáp, mang mặt nạ quỷ, tiến vào đại sảnh.
[Áo giáp màu đỏ đen]
Đội trưởng nhóm Minh Quỷ vệ cung kính nói với Phụng Âm: “Phụng Âm đại nhân, bọn ta tới bắt một tên tu sĩ đến từ Tu Chân giới.”
Phụng Âm gật gật đầu, nói với Âm Tế Thiên: “Tịch Thiên, giờ ngươi cứ đi cùng bọn họ một chuyến. Nếu không phải lỗi của ngươi, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi tìm lại công bằng!”
Âm Tế Thiên kéo kéo khóe môi, mỉm cười đáp lại y.
Phụng Âm nhìn hắn, trong lòng đột nhiên giật thót.
Nụ cười như hoa nở kia, rõ ràng rất dụ người, thế nhưng sao y lại cảm thấy đằng sau nó, lại đang ẩn chứa sự châm biếm?
Chẳng lẽ Tịch Thiên biết ai muốn đưa hắn vào chỗ chết ư?
Hiên Viên Duật thấy Âm Tế Thiên sắp bị người dẫn đi, vội bước tới: “Phụng Âm đại nhân…”
Phụng Âm ngắt lời y: “Các ngươi về hậu viện nghỉ ngơi trước đi, nếu có tin tức gì, nhất định ta sẽ thông báo đến các ngươi trong thời gian ngắn nhất.”
Y chuyển mắt nhìn sang cha mẹ của bọn Phụng Cung: “Con của các ngươi là bị bạn của ta gây thương tích, vậy cứ để bọn họ ở phủ đệ của ta nghỉ ngơi cho tốt đã, ta sẽ bảo Hôi Yên chữa trị cho bọn họ!”
Cha mẹ bọn Phụng Cung cảm kích: “Tạ ơn Phụng Âm đại nhân!”
Hiên Viên Duật cũng nhận ra Phụng Âm không muốn bàn thêm về chuyện của Âm Tế Thiên, lại liếc nhìn vẻ vui sướng khi người gặp họa của Hạ Hầu Lân, rồi khẽ nhíu nhíu mày. Y và Bắc Minh rời khỏi đại sảnh, đứng trong sân, mắt mở trừng trừng nhìn Âm Tế Thiên bị Minh Quỷ vệ dẫn đi.
“Tại sao ngươi không ngăn cản?” Hiên Viên Duật lạnh lùng nói.
Trước đó, lúc ở trong phòng Tịch Thiên, y có nhìn thấy trên người Hạ Hầu Lân bắn ra mây tím hộ thể. Mãi đến khi rời khỏi, bắt gặp vẻ đố kỵ trên mặt Hạ Hầu Lân, y liền biết việc Tịch Thiên bị thương không khỏi có liên can tới Hạ Hầu Lân.
Đương nhiên, Tịch Thiên bị thương cũng khiến y rất khẩn trương, nhưng nghĩ đến có người muốn tranh giành Bắc Minh với Tịch Thiên, y lại cảm thấy vui vẻ.
Bất quá, y không ngờ tới sự tình sẽ ầm ĩ đến như vậy.
Trong ống tay áo, Bắc Minh siết chặt nắm đấm, nhàn nhạt liếc nhìn Hiên Viên Duật, rồi xoay người trở về hậu viện.
Hiên Viên Duật đuổi theo, lớn tiếng ép hỏi: “Ngươi có lo lắng cho Tịch Thiên không vậy? Hay vì để ngươi có thể được Minh Vương chiêu nhập vào trong điện, thuận lợi tìm thấy một hồn của mình, cho nên ngươi không dám lên tiếng ngăn cản?”
Bắc Minh tiếp tục đi về phía trước, không trả lời bất luận cái gì.
“Bắc Minh!” Hiên Viên Duật vọt tới trước mặt Bắc Minh, túm lấy cổ áo y, mắng: “Ngươi thật ích kỷ!”
Bắc Minh giật mạnh cổ áo ra khỏi tay y, trầm giọng nói: “Tịch Thiên là đạo lữ của ta, chuyện của hắn, không tới lượt ngươi xen vào!”
Hạ Hầu Lân đi theo phía sau, vội vàng tiến lên giải vây: “Hai người các ngươi cứ bình tĩnh lại đã, Tịch Thiên chỉ bị mang đi thôi mà. Huống chi sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ không lập tức trừng phạt Tịch Thiên. Hơn nữa, có Phụng Âm ở đây, sẽ không để cho Tịch thiên có việc gì đâu!”
Bắc Minh và Hiên Viên Duật đột nhiên quay đầu, trăm miệng một lời giận dữ hét vào mặt Hạ Hầu Lân: “Ngươi câm miệng!”
Hạ Hầu Lân đón nhận hai đôi mắt đỏ tươi như muốn phân thây xẻ thịt mình kia, cả người không khỏi chấn động, đứng im tại chỗ, há há miệng thở dốc. Tuy nhiên, giọng nói nghẹn trong cổ họng, như thế nào cũng không phát ra được. Hơn nữa, cũng không biết nên nói cái gì.
Sát ý trong mắt bọn họ, khiến hắn cảm thấy kinh hoảng, tựa hồ hai người kia đang thật sự muốn giết chết hắn!
Cũng trong lúc đó, từ trong cơ thể Hạ Hầu Lân bắn ra một tấm lá chắn màu tím, làm cho hai người đang giận dữ trừng hắn kia, bị bắn xa tận ba trượng, rơi tõm vào hồ nước.
Bùm một tiếng, hồ nước yên tĩnh văng lên một đống bọt nước.
Hạ Hầu Lân ngơ ngác đứng im tại chỗ, không hề biết chuyện gì đang xảy ra!
Bắc Minh và Hiên Viên Duật chật vật leo từ dưới hồ lên.
Hai người ngó mây tím hộ thể trên người Hạ Hầu Lân, sau đó liếc nhau, nhưng không lên tiếng, mà cùng xoay người trở về hậu viện.
Trước khi vào phòng, Hiên Viên Duật bỗng đột nhiên nói: “Chờ sau khi chúng ta được chiêu nhập vào Điện, ta có việc muốn nói với ngươi!”
Động tác đẩy cửa của Bắc Minh khẽ khựng, bất quá không nói gì thêm, liền đẩy cửa bước vào, còn không quen khép chặt lại.
Bắc Minh đi đến trước giường, ngồi xuống, vỗ về chỗ thiếu niên đã từng nằm.
Ban nãy thiếu niên còn cười nói với y, vậy mà chưa đến nửa canh giờ đã bị người ta mang đi mất.
Đội mắt Bắc Minh bỗng trở nên rét lạnh, lập tức, y dùng linh lực tạo nên một cái lá chắn, bao bọc mình lại, rồi lấy thanh thần khí màu đen trong Nhẫn không gian ra
Y nhẹ nhàng vuốt ve chuôi thần khí, cứ lặp đi lặp lại động tác trên tay mãi mà không biết chán.
Một lúc lâu sau, y mới mở miệng thong dong hỏi: “Ngươi có thể phá vỡ mây tím hộ thể trên người Đế vương Phàm giới sao?”
Thần khí màu đen ‘oong oong’ hai tiếng, trong thanh âm mang theo vài phần không cao hứng, lại có vài phần cao ngạo.
Bắc Minh như là nghe hiểu nó đang nói cái gì, khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười lạnh đến khiếp người: “Thực tốt!”
—
Sau khi Âm Tế Thiên theo Minh Quỷ vệ rời đi, cũng không có bị giam vào trong Điện lao, mà được đưa đến trước mê trận ở hậu viện Khí Đan phủ.
Thủ lĩnh Minh Quỷ vệ đẩy Âm Tế Thiên vào trong mê trận: “Trước khi được cho phép, ngươi cứ ngoan ngoãn ở bên trong đi!”
Thời điểm Âm Tế Thiên ngự khí về hướng Khí Đan phủ, hắn liền thông minh mà nghĩ đến, xem ra chủ tử của Ám Vô đã giúp đỡ một phen.
Hắn hết sức quen thuộc mê trận này, cho nên rất nhanh đã tiến vào trong Đại điện quen thuộc.
Vừa mới ló đầu, Ám Vô đã mỉm cười tiến lên đón: “Cái tên tiểu tử nhà ngươi, hôm qua ta bận chút chuyện không tiễn ngươi về được, ai ngờ liền xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu không phải Quỷ Nhiễm tiên trưởng báo cho ta biết, chỉ sợ ngươi đã bị nhốt vào trong Điện lao rồi”
Sau khi quen thân với Âm Tế Thiên, Ám Vô đã cất đi gương mặt lạnh lùng. Giờ thỉnh thoảng, gã còn sẽ đùa giỡn với thiếu niên một chút.
Âm Tế Thiên cười nói: “Bọn họ vẫn luôn âm thầm theo dõi ta, khó có dịp ta ở một mình, tất nhiên là nhân cơ hội giải quyết ta cho xong rồi!”
Ám Vô thu lại ý cười, đánh giá thiếu niên xinh đẹp trước mắt: “Ta thật không nghĩ tới, cái tên tiểu tử nhà ngươi cũng có vài phần năng lực, cư nhiên có thể chống lại ba Quỷ Tiên liên thủ!”
Tuy rằng ở Minh Ngục, Quỷ Tiên là có cấp bậc thấp nhất, nhưng so với tu sĩ cảnh giới Đại Thừa của Tu Chân giới thì cao hơn rất nhiều.
Thế mà, thiếu niên trước mắt này, không chỉ đồng thời đối phó với ba Quỷ Tiên, mà còn có thể toàn thân trở ra. Xem ra, năng lực của hắn cũng không tồi.
Chẳng lẽ thiếu niên là Tiên nhân trên Tiên giới?
Ám Vô lại thầm đánh giá thiếu niên một phen.
Âm Tế Thiên bất đắc dĩ mỉm cười: “Chính ta cũng thật không ngờ mình có năng lực đối phó với ba tên Quỷ Tiên kia. Lúc ấy, ta đã từng nghĩ, nếu đánh không lại thì phải cố mà bỏ chạy!”
Ám Vô buồn cười nói: “Nếu ngươi đánh không lại đối phương thì chạy liệu có thoát hay không?”
“Một người, vào lúc sinh mạng bị uy hiếp, sẽ bùng nổ. Đầu óc linh hoạt hơn, rồi cũng nghĩ ra cách để bản thân an toàn mà!”
Ám Vô không phủ nhận lời này của hắn: “Tạm thời ngươi ở nơi này, chờ sự tình điều tra rõ ràng, ngươi hãy rời đi!”
Âm Tế Thiên nhìn nhìn bốn phía: “Ta có thể tùy ý đi lại sao?”
Tuy mỗi ngày hắn đều tới nơi này, nhưng trừ bỏ đại điện cùng với mật thất ra, hắn cũng chưa từng đi dạo qua nơi khác.
Ám Vô chỉ vào lầu hai nói: “Đương nhiên có thể! Phòng ở lầu hai và lầu ba, ngươi cứ tùy ý chọn!”
“Phòng nào cũng có thể?”
Ám Vô lóe lóe mắt: “Đúng vậy, phòng nào cũng có thể. Nhưng ta nhắc nhở ngươi một điều, tuyệt đối đừng đả tọa tu luyện ở Minh Ngục!”
“Ừm! Ta biết!”
Ám Vô cười nói: “Quên mất ngươi trú ngụ ở phủ đệ của Phụng Âm, chắc Phụng Âm đã từng nhắc nhở ngươi chuyện này rồi. Mặc dù đôi khi tên tiểu tử kia có làm vài chuyện xấu, nhưng kỳ thật con người y cũng rất tốt!”
Âm Tế Thiên quặp môi xuống, không nói lời nào.
Ám Vô thấy hắn không lên tiếng, khẽ híp mắt: “Ngươi có thành kiến với y?”