Mục lục
Phật Môn Ác Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để tử Bắc gia ở gần đó đều bị tiếng cười của Bắc Duy và Bắc Sinh thu hút sự chú ý, ai ai cũng không khỏi quay đầu lại nhìn.

“Dũng Mãnh! Haha! Dũng Mãnh!”

Bắc Sinh càng nói lại càng cười nhiều hơn, gã cảm thấy cái bụng của mình sắp đau quặn lên mất rồi. Bắc Duy cũng chẳng còn cách nào giữ mặt mũi cho Âm Tế Thiên, kiềm nén dữ lắm, nhưng cuối cùng phốc một cái mà cười ra tiếng.

Đúng lúc này, Cầu Thử chỉ to bằng nắm tay đột nhiên lui về sau ba bước. Bắc Sinh cho rằng nó chuẩn bị chạy trốn nên thu lại ý cười, nhanh nhẹn chồm người lên, đang chuẩn bị bắt trở về, ai ngờ thân mình Cầu Thử bỗng dưng phình to ra. Thời gian biến hóa cực nhanh, chỉ thở một cái Cầu Thử đã cao lớn bằng cây đại thụ, song song đó còn lộ ra tứ chi cường tráng và cặp mắt sắc bén. Bộ dáng lúc này của nó phải nói là cực kì hung mãnh, thực sự y như tên mà Âm Tế Thiên vừa đặt.

Bắc Sinh và Bắc Duy há to miệng khiếp sợ nhìn sự thay đổi của Tiểu Cầu Thử, trong nhận thức của bọn họ yêu thú cấp ba tuyệt đối không thể nào to lớn đến thế. Hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nghe qua chuyện Cầu Thử có thể biến thành bộ dáng như thế. Lúc này, không biết ai hoảng sợ hô một tiếng: “Yêu thú cấp sáu! Là yêu thú cấp sáu! Nó chưa có khế ước đâu! Mau! Mau gọi tổng quản lại đây!”

Tiếng thét đó cũng làm mọi người giật mình tỉnh lại. Các đệ tử Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ chạy tán loạn lên vì sợ bị yêu thú cấp sáu gây thương tích. Lúc này, Bắc Sinh và Bắc Duy cũng quên luôn trách nhiệm phải bảo vệ Âm Tế Thiên, chỉ biết lắp bắp nói: “Yêu thú cấp… cấp sáu!”

Sao có thể thế được, rõ ràng là bọn họ lĩnh được yêu thú cấp ba mà. Sở dĩ hai người nhớ kỹ như thế, bởi vì lúc đó bọn họ còn bị rất nhiều đệ tử lén lút cười nhạo!

Trong khi mọi người đều vội vàng chạy trốn thì Tiểu Cầu Thử đột nhiên quay sang chỗ Bắc Sinh cung kính cúi đầu, ý bảo gã khế ước nó đi. Bắc Sinh nhìn Cầu Thử chủ động cho mình khế ước, miệng càng há lớn hơn.

Rõ ràng con yêu thú này chưa được Ngự thú sư ma hợp qua, sao lại ngoan ngoãn nghe lời đến vậy. Bắc Duy lấy lại *** thần trước, nhanh chóng hối thúc Bắc Sinh: “Bắc Sinh, ngươi còn không mau khế ước đi!”

Bắc Sinh cũng tỉnh lại, do dự một chút: “Nhưng mà nó còn chưa được Ngự thú sư thuần phục qua!”

“Tên ngốc! Ngươi không thấy nó đã cúi đầu trước ngươi sao? Ý là muốn cho ngươi khế ước rồi đó!” Bắc Duy lại nhìn các đệ tử đang chạy khắp bốn phía, nhanh chóng nói thêm một câu: “Ngươi mà không làm nhanh, lát nữa tổng quản và trưởng lão tới, chắc chắn con thú này không còn là của ngươi nữa đâu!”

Bắc Sinh vừa nghe như thế thì gấp gáp đưa tay đặt lên trán Tiểu Cầu Thử, dùng lực lượng *** thần của mình liên kết với nó, một lát sau gã hưng phấn kêu lên với Bắc Duy: “Khế ước được rồi! Thật sự làm được rồi! Trời ạ! Không thể tưởng được Bắc Sinh ta còn có thể khế ước cùng yêu thú cấp sáu!”

Bắc Duy cũng cao hứng thay cho Bắc Sinh. Âm Tế Thiên vẫn luôn đứng ở đằng sau, đột nhiên tốt bụng nhắc nhở: “Bắc Duy, nói không chừng yêu thú kia của ngươi cũng là yêu thú cấp sáu. Nhanh triệu ra ta xem xem, nếu không lát nữa bị tổng quản mang đi thì phí!”

Bắc Duy liền không chút do dự, triệu xuất yêu thú của mình ra. Gã hành động mà chẳng thèm suy nghĩ là vì khi nhận được nó, gã đã kiểm tra qua không biết bao nhiêu lần, thật sự nó chỉ có cấp ba thôi. Bất quá, trong lòng gã vẫn âm thầm hy vọng là mình nhầm lẫn, hy vọng mình có thể may mắn giống như Bắc Sinh, từ yêu thú cấp ba đột nhiên biến thành yêu thú cấp sáu.

Yêu thú của Bắc Duy vừa thoát khỏi túi thú liền bay thẳng về phía Âm Tế Thiên. Bắc Duy sợ hãi: “Thiếu phu nhân! Cẩn thận!”

Âm Tế Thiên nhanh tay đem yêu thú đang lao tới ôm vào lòng, sau đó quay sang Bắc Duy cười cười: “Bắc Duy, chúc mừng ngươi! Yêu thú của ngươi cũng là cấp sáu đó!”

Bắc Duy sửng sốt: “Cái gì?”

Âm Tế Thiên hạ ống tay áo xuống, con khỉ lông tím chỉ nhỏ như ngón cái lộ ra: “Nhanh làm khế ước với nó đi!”

Bắc Duy khiếp sợ nói không ra lời, tuy rằng Tiểu Hầu Tử không giống như Tiểu Cầu Thử, có thể trở nên dũng mãnh thiện chiến, nhưng gã có thể cảm nhận được khí thế cường hãn phát ra từ nó!

“Bắc Duy, ngươi khế ước nhanh lên, không thì tổng quản sắp tới rồi!” Bắc Sinh lo lắng mà thúc giục. Bắc Duy cũng không nghĩ nhiều đến chuyện kì quái này, vươn tay tới chỗ Tiểu Hầu Tử. Khế ước vừa xong thì hai tên tổng quản và một trưởng lão liền dùng pháp khí bay tới. Ba người dừng ở trước mắt bọn họ, lạnh lùng hỏi: “Yêu thú cấp sáu đâu?”

Bắc Sinh cười đem Tiểu Cầu Thử mới biến trở lại thành hình quả bóng nhỏ, đưa tới trước mắt trưởng lão và tổng quản: “Trưởng lão, người đang hỏi đến nó sao?”

Hai tên tổng quản và trưởng lão vừa nhìn thấy thì xác nhận ngay đúng là yêu thú cấp sáu, chỉ có điều, con này đã bị khế ước rồi. Trưởng lão cả giận nói: “Chúng ta hỏi là con yêu thú chưa có khế ước!”

Bắc Sinh lắc lắc đầu: “Chúng ta không nhìn thấy con nào như thế!”

Hai tên tổng quản và trưởng lão hơi sửng sốt, lập tức xoay người quát đám đồ đệ ở phía sau: “Là ai nói nhìn thấy yêu thú cấp sáu chưa có khế ước?” Tất cả đệ tử đều nói bọn họ nhìn thấy được. Trong đó có ba tên đệ tử, lúc nãy Bắc Sinh và Bắc Duy bị phát cho yêu thú cấp ba, ba người còn rủ rê các đệ tử cười nhạo bọn họ, giờ đột nhiên biến thành yêu thú cấp sáu, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ghen tỵ.

Ba người lập tức nói với trưởng lão rằng: “Thưa trưởng lão, đệ tử từng nhìn thấy hai tên này ở Thú Viên được tổng quản phân cho yêu thú cấp ba, nhưng giờ lại biến thành cấp sáu, đệ tử cho rằng rất có thể tổng quản Thú Viên không cẩn thận phát sai yêu thú. Nếu như thật là vậy, thì hai tên đệ tử này nên đem yêu thú trả lại cho tổng quản. Tuy nhiên bọn chúng không chỉ không báo lại mà còn giấu diếm, đem yêu thú cấp sáu khế ước. Như vậy bọn họ không phải nên bị phạt nặng sao?”

Các đệ tử khác không rõ đầu cua tai nheo như thế nào, nghe nói như vậy cũng giận dữ khó nhịn nói: “Đúng vậy, phải bị phạt nặng!”

Bắc Sinh và Bắc Duy không biết phải phản bác lại như thế nào, lúc bọn họ nhận yêu thú thì đúng là cấp ba, nhưng sau đó lại chẳng hiểu vì sao biến thành yêu thú cấp sáu. Hơn nữa, quả thật bọn họ cũng có tư tâm không muốn trả lại hai con thú này nên mới vội vã làm khế ước.

Âm Tế Thiên cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy. Hắn chúc phúc và ban tên cho yêu thú của bọn Bắc Sinh, thứ nhất là bởi vì hắn mà hai người không được phát cho yêu thú cấp bốn, thứ hai là do tổng quản Thú Viên thật sự khinh người quá đáng. Trừ chuyện này ra, Bắc Duy và Bắc Sinh chịu thiệt thòi như vậy nhưng không có tới tìm hắn nhờ ra mặt giải quyết, cho nên hắn mới nghĩ giúp bọn họ một chút. Đương nhiên cũng muốn thử năng lực của mình, thật có giống như khi ở trong tượng đá, có thể chúc phúc cho yêu thú hay không.

Âm Tế Thiên đứng dậy: “Lúc đến Thú Viên nhận yêu thú chắc chắn có rất nhiều người nhìn thấy Bắc Sinh và Bắc Duy. Cho nên yêu thú mà bọn hắn nhận có phải cấp ba hay không thì cứ hỏi tổng quản Thú Viên và các đệ tử có mặt lúc đó là được rồi!” Hắn nhìn về phía trưởng lão: “Vị trưởng lão này, thỉnh ngài dùng linh tấn

() gọi tổng quản Thú Viên và các để tử ở đó tới để làm chứng. Chúng minh yêu thú mà Bắc Duy và Bắc Sinh nhận là cấp ba”

Âm Tế Thiên nói xong lập tức nhìn về phía ba tên đệ tử kia cười nói: “Các ngươi cũng âm thầm dùng linh tấn nói với các đệ tử khác, bảo bọn họ đừng có mà nói xấu chuyện Bắc Duy và Bắc Sinh nhận được yêu thú cấp sáu nữa!”

Hai tên tổng quản và trưởng lão đồng loạt nhìn về phía bọn họ. Ba tên đệ tử bị nói trúng tim đen, mặt cũng đỏ ửng lên, hơn nữa đang bị tổng quản nhìn chằm chằm nên cũng không dám lỗ mãng. Âm Tế Thiên quay đầu, ý bảo Bắc Sinh và Bắc Duy trước thu hồi lại yêu thú. Sau khi trưởng lão đưa tin, chỉ chốc lát sau Bắc Vạn Trọng mà hơn hai mươi đệ tử dùng pháp khí bay tới. Bắc Vạn Trọng đi tới trước mặt trưởng lão thỉnh lễ: “Kiến quá Phúc trưởng lão!”

Phúc trưởng lão gật đầu chỉ vào Bắc Sinh và Bắc Duy nói: “Vạn tổng quản, hai người bọn họ lĩnh yêu thú cấp ba ở chỗ ngươi phải không?”

Bắc Vạn Trọng nhìn về hướng Bắc Duy và Bắc Sinh, tuy rằng có đến ngàn đệ tử tới nhận yêu thú thế như hai người đó là hộ vệ của Âm Tế Thiên, cho nên dù có hóa thành tro thì hắn cũng nhận ra được. Hắn lại liếc mắt nhìn sang Âm Tế Thiên, liền cho rằng Bắc Duy và Bắc Sinh đem chuyện lãnh yêu thú nói cho Âm Tế Thiên, sau đó Âm Tế Thiên lại tìm tới Phúc trưởng lão ra mặt thay cho bọn chúng. Bắc Vạn Trọng tự cho là mình đoán đúng chuyện gì đang xảy ra, liền nhanh chóng giải thích với Phúc trưởng lão: “Phúc trưởng lão, yêu thú mà bọn họ nhận quả thật là cấp ba, kia…”

Không để cho hắn nói xong, Phúc trưởng lão lập tức ngắt lời: “Thật sự là cấp ba sao? Lúc ngươi đưa cho bọn họ có kiểm tra chưa?”

Bắc Vạn Trọng cảm thấy lời Phúc trưởng lão nói mang hàm ý gì đó, giống như vô căn cứ mà ngờ vực chuyện hắn phân phối yêu thú có vấn đề. Hắn cũng không nghĩ ngợi sâu xa nhanh chóng trả lời: “Ta đã kiểm tra rất cẩn thận rồi, tuyệt đối không sai sót. Lúc ấy trừ ta và đệ tử trong Thú Viên còn có các đệ tử ở viện khác, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy đó là yêu thú cấp ba, bọn họ có thể làm chứng cho ta.”

Hơn hai mươi đệ tử ở phía sau cũng sôi nổi nói, lúc đó bọn họ có nhìn thấy Vạn tổng quản đưa cho Bắc Sinh và Bắc Duy là yêu thú cấp ba. Bắc Sinh và Bắc Duy nghe đến đây thì khóe miệng giương lên, cười toe!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK