Mọi người đều thầm cảm thán: “Đẹp quá!”
Âm Tế Thiên hứng lấy cánh hoa, kinh ngạc nói với Bắc Minh đứng bên cạnh: “Hoa thật này!”
Thế nhưng Bắc Minh đã sớm không thấy bóng dáng. Âm Tế Thiên sửng sốt. Người đâu rồi? Lúc trước còn đứng cạnh mình mà! Âm Tế Thiên vội vàng nhìn quanh bốn phía tìm người, liền thấy Bắc Minh từ trong một con hẻm đi ra.
Hắn nghi hoặc nhìn Bắc Minh: “Sao ngươi lại từ cái hẻm đó đi ra vậy?”
Bắc Minh nắm lấy tay hắn, trả lời: “Chúng ta đi thả hà đăng đi.”
Âm Tế Thiên nắm lòng bàn tay Bắc Minh nhíu mày: “Sao tay của ngươi lạnh vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?”
“Đừng lo lắng. Ta mới ăn đan dược rồi.”
Âm Tế Thiên không nói gì nữa, nhưng trong lòng thầm lo lắng Bắc Minh vì muốn cùng mình đi chơi mà cố gắng chống đỡ. Để an tâm hơn, hắn sử dụng thấu thị nhìn xuyên qua mặt nạ, định xem xem sắc mặt Bắc Minh như thế nào. Nhưng khi nhìn thấy, Âm Tế Thiên tá hỏa, nhanh chóng rút tay trở về, cứ như dính phải bệnh dịch, không thể tin mà trừng y, tức giận kêu lên: “Thôn Phách!”
‘Bắc Minh’ ngẩn ra: “Sao ngươi biết?”
Âm Tế Thiên kéo áo y, tức giận hỏi: “Bắc Minh đâu? Ngươi làm gì y rồi?”
Ban nãy Bắc Minh còn đứng cạnh hắn, sao Thôn Phách lại có thể không tiếng động mà kéo y đi được chứ? Âm Tế Thiên như nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến. Chẳng lẽ trận mưa hoa ban nãy là Thôn Phách cố ý làm ra để dời đi lực chú ý của hắn.
Đáy mắt Thôn Phách lóe lên vẻ quỷ dị, khôi phục tiếng nói của mình: “Bắc Minh hả? Ngươi muốn biết y ở đâu không? Đêm nay nếu ngươi làm ta vui vẻ, ta sẽ nói cho ngươi biết y đang ở nơi nào!”
Âm Tế Thiên nheo mắt nhìn y, sau đó vội vàng phóng thị giác, quét nhanh qua cả tòa thành lớn. Nhưng càng xem hắn lại càng sợ hãi, thế nhưng nhìn cả toàn thành mà không phát hiện được bóng dáng của Bắc Minh. Chẳng lẽ Thôn Phách dùng trận pháp cao cấp giấu Bắc Minh đi rồi.
“Thế nào? Rốt cuộc ngươi có đáp ứng hay không?”
Âm Tế Thiên trầm mặc hỏi: “Rốt cục là ngươi muốn gì?”
Thôn Phách kéo kéo tay áo, sau đó dắt hắn đi đến hướng bờ sông: “Chúng ta trước đi thả hà đăng đi!”
Âm Tế Thiên không lên tiếng, tùy ý y kéo tay mình đi đến bờ sông. Thôn Phách đi đến gần bờ sông mới buông Âm Tế Thiên ra, y phất tay áo một cái, hai ngọn hà đăng liền sáng lên. Âm Tế Thiên ngồi xuống ở bên cạnh, chắp tay nghiêm túc cầu nguyện rồi thả hà đăng xuống sông.
Đợi nó trôi ra xa, Thôn Phách mới đứng dậy nói: “Ngươi biết nguyện vọng của ta là gì không?”
“Ta không có hứng!”
Âm Tế Thiên quay đầu không buồn nhìn Thôn Phách, trực tiếp thả hà đăng xuống sông. Hắn nhìn hà đăng của mình chậm rãi đuổi theo hà đăng của Thông Phách, không biết vì sao lại có chút ngẩn người. Không biết qua bao lâu, Âm Tế Thiên giống như bị cái gì đó làm cho giật mình, vội vàng đứng vụt dậy rồi lùi về phía sau.
“Sao thế?” Thôn Phách vội đỡ lấy thân thể hắn.
Âm Tế Thiên nhanh chóng đẩy y ra, lui một bước dài về phía sau, hít sau một hơi mới hỏi: “Ta đợi xem ngươi muốn làm cái gì?”
Thôn Phách thấy bộ dạng của hắn chẳng vui vẻ chút nào, liền cười một tiếng nói: “Nhìn bộ dạng này của ngươi, thật khiến ta cứ muốn trêu ngươi mãi”. Sau đó xoay người đưa lưng lại với Âm Tế Thiên, tiếp tục nói: “Bắc Minh bị người của ta mang về khách ***, ngươi đi tìm y đi.”
Vừa dứt lời Thôn Phách đã bị người phía sau dùng sức đá một cái, cả người mất đà rơi thẳng xuống nước.
Âm Tế Thiên đứng ở bờ sông, lạnh lùng nhìn Thôn Phách đang từ từ nổi lên: “Lần sau mà để ta nhìn thấy ngươi thì ngươi chết chắc rồi!”
Vừa nói xong, vụt biến mất đến bóng dáng cũng không còn. Thôn Phách nhìn chỗ Âm Tế Thiên đứng ban nãy giờ đã trống không, bất đắc dĩ thấp giọng cười. Y xoay người nhìn về phía hà đăng mà Âm Tế Thiên đã thả, đưa tay hút nó vào tay mình.
Thôn Phách nhìn dòng chữ ghi trên hà đăng: “Hy vọng thân thể Bắc Minh có thể sớm ngày khỏe mạnh.”
“Đúng là ngốc!” Y cười mắng một tiếng, rồi đem hà đăng thả trở lại dưới sông.
—
Âm Tế Thiên dùng thuấn di rời khỏi bờ sông, tuy nhiên không lập tức chạy về khách ***, mà tìm một quán nhỏ ngồi uống chung chén trà, xong sau đó mới thuấn di chạy về khách ***.
Bắc Đẩu thấy Âm Tế Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, kinh ngạc thốt lên: “Thiếu…thiếu phu nhân?”
Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm Bắc Đẩu hỏi: “Bắc Minh đâu rồi?”
“Thiếu…Thiếu gia đang ở trong phòng của ta.”
Âm Tế Thiên lại hỏi: “Bắc Minh là tự mình trở về hay người khác đưa y trở về?”
Bắc Đẩu tỏ ra vỡ lẽ, lập tức trả lời: “Có hai hắc y nhân mang thiếu gia trở về.”
“Ngươi có biết hai hắc y nhân kia là ai không?”
“Không ạ.”
Âm Tế Thiên cẩn thận liếc gã một cái nhưng rồi cũng không hỏi gì thêm mà lập tức đi về phía cửa, tiến thẳng đến phòng của Bắc Đẩu. Sau đó phát hiện, trong phòng có trận pháp. Hắn nhìn trận pháp kia một cái, rồi ánh mắt chuyển đến bên giường, thấy Bắc Minh đang nằm trên đấy, thở dài một hơi. Khi hắn phát hiện trán Bắc Minh đang không ngừng toát ra mồ hôi, tim Âm Tế Thiên khẽ nhói lên, hắn hỏi Bắc Đẩu đang đứng phía sau: “Lúc y ra ngoài, không phải tốt lắm sao? Thế nào bây giờ lại phát bệnh rồi?”
Bắc Đẩu thành thật trả lời: “Mấy ngày nay thân thể Thiếu gia rất khó chịu nhưng ngài ấy vẫn cố ở lại để dạo chơi cùng Thiếu phu nhân”
“Tên ngốc!” Âm Tế Thiên tức giận ôm lấy Bắc Minh: “Chúng ta trở về Tu Chân giới ngay.”
“Dạ!”
Bắc Đẩu xoay người gọi Bạch Tư tới. Bốn người cấp tốc quay lại Truyền Tống phủ của Tu Chân giới. Bởi vì người Bắc gia canh giữ nơi này, nên Tổng quản vừa nghe tin Bắc Minh thiếu gia trở về, liền vội vàng mở cánh cửa thông với Tu Chân giới.
Âm Tế Thiên vừa sang Tu Chân giới liền bỏ rơi Bắc Đẩu và Bạch Tư. Ôm lấy Bắc Minh, sử dụng thuấn di, tít tắc đã về đến Minh Thăng viện. Nhẹ tay đặt Bắc Minh lên giường, bỏ bớt áo khoác bên ngoài, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán y, cuối cùng hôn nhẹ lên đôi môi mỏng lạnh băng của y. Âm Tế Thiên dùng đầu ngón tay phác theo từng đường nét khuôn mặt của Bắc Minh, trong mắt đều là vẻ yêu thương. Đợi sắc mặt y chuyển hồng lên mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Cuối cùng các ngươi cũng trở về rồi!” Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh ai oán trầm thấp.
Âm Tế Thiên bị hù cho hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy người đứng bên cạnh mình không phải là Hư Không thì còn có thể là ai nữa chứ.
“Sư phụ, người đứng chỗ này hù ma à?”
Hư Không đầy mặt uất ức: “Các ngươi đi chơi chỗ nào mà không cho ta theo?”
Âm Tế Thiên bước vào trong đình ngồi xuống, thành thật khai báo: “Chúng ta đi Phàm giới”
Âm Tế Thiên lấy hoa quả mua ở Phàm giới từ trong nhẫn không gian ra, đặt trên bàn mời Hư Không. Hư Không tùy ý cầm lấy quả táo gần mình nhất, cắn một cái rõ to: “Các ngươi đi chơi thoải mái nhỉ!? Có biết bao nhiêu người đang nhăm nhe Bắc phủ hay không?”
Âm Tế Thiên dựa lưng vào bàn đá, nhìn trăng tròn trên trời không nói gì.
Hư Không phát hiện thấy Âm Tế Thiên không giống bình thường, vội hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên lo lắng hỏi: “Sư phụ, người có biết ngụy hồn là gì không?”
“Ngụy hồn hả?” Hư Không cắn một miếng táo thật to, nghĩ nghĩ nói: “Theo sách xưa ghi lại, chính là dùng linh lực cường đại tạo ra một linh hồn giả.”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Hồn giả? Làm giả được sao?”
“Đúng vậy. Ngươi đừng coi thường mảnh giả hồn này, nó so với hồn thật cũng không khác nhau lắm. Ngươi cũng biết cho dù là người, yêu, quỷ, tiên, ma, thần, chỉ cần họ mất một hồn liền trở thành si ngốc, thậm chí thân thể chỉ biết cử động như con rối thôi. Nhưng nếu đưa hồn giả nhập vào, người nọ sẽ giống y như bình thường.”
Hư Không nhíu nhíu mày: “Nhưng hồn giả có một điểm không tốt, là không cách nào đoán được thời gian nó ở trong cơ thể con người, có khi là mười năm, cũng có khi là hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa. Cái này hoàn toàn phải dựa vào mức độ mạnh mẽ của chính nó. Người có hồn giả nhập vào thì một khi bị kích thích hay bị thương sẽ làm giảm thời gian duy trì của hồn giả, mà cơ thể cũng theo đó ngày càng suy yếu hơn.”
Âm Tế Thiên vội hỏi: “Vậy nếu hồn giả biến mất, cơ thể người đó sẽ như thế nào?”
“Nhẹ thì trở nên ngu ngốc, còn nặng thì sẽ chết đi.”
Âm Tế Thiên nhất thời ngẩn cả người, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như băng, tựa hồ có ai đó tạt nguyên chậu nước đá vào tim. Hắn nhớ rõ Bắc Minh có nói với hắn, y thiếu mất một hồn. Mà bây giờ xem ra, y có thể đi đứng nói chuyện, hoàn toàn bởi vì trong người y có một mảnh ngụy hồn.
Hư Không cười nói: “Ngươi có biết người có hồn giả có nghĩa là gì không?”
Âm Tế Thiên vội hỏi: “Là sao ạ?”
Hư Không thần bí đưa đầu về phía trước, nhỏ giọng nói: “Chính là người này đã gặp được Thần.”
Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn Hư Không: “Thần sao?”
“Đương nhiên. Chỉ có thần mới có đủ khả năng làm ra được hồn giả thôi. Chứ không thì ngươi cho là những tu sĩ ở Tu Chân giới ai có bản lãnh lớn để tạo ra mảnh hồn giả đó chứ.”
Hư Không vỗ vỗ vai hắn: “Nói cho ta nghe một chút là ai may mắn đến vậy, có thể gặp được Thần trong truyền thuyết? Ta muốn đến nhìn xem người nọ có năng lực gì mà khiến Thần vì hắn chế tạo ra hồn giả.”
Âm Tế Thiên tùy ý nói: “Ta gặp hắn ở Phàm giới, hắn biết ta đến từ Tu Chân giới nên mới hỏi ta về việc hồn giả. Lúc đấy ta không trả lời được, còn bị hắn chê cười nữa. Về phần người có được hồn giả có phải là hắn không thì ta cũng không rõ.”
Hư Không đầy mặt đáng tiếc: “Sao Phàm nhân lại gặp được Thần cơ chứ!”
Âm Tế Thiên im lặng không trả lời. Hắn không biết từ lúc nào Bắc Minh có mảnh hồn giả kia. Nhưng nhìn bộ dáng y suy yếu đến như vậy, rất có thể mảnh hồn giả đó không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Hư Không thấy Âm Tế Thiên ngẩn người không nói gì, dùng tay đẩy đẩy hắn: “Ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, qua loa nói: “Ta chợt nhớ ra là quên đem rượu ngon ở Phàm giới về cho sư phụ rồi, nhưng sư phụ là hòa thượng, chắc không uống rượu đúng không?”
Động tác Hư Không dừng lại một chút: “Đừng nói là ngươi đã uống rượu đó chứ?”
“Ừ!” Âm Tế Thiên không định nói dối: “Ta còn ăn thịt nữa!”
“Ngươi….” Hư Không tức đến khó thở, nhảy dựng lên: “Tốt quá nha! Ngươi lại phá giới hả. Ta muốn trục xuất ngươi ra khỏi sư môn! Ta muốn trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!”
Âm Tế Thiên tức giận lườm Hư Không, cũng chẳng thèm để ý tới lời y nói.
“Sư phụ, vậy người có dám nói là người chưa bao giờ trộm ăn uống mấy thứ này?”
Hư Không xấu hổ mỉm cười: “Đó đều là chuyện đã qua. Khụ! Không cần đề cập đến, Không cần đề cập đến!”
Y ngồi lại kế bên Âm Tế Thiên, vươn tay kéo hắn dựa vào vai mình: “Thành thật nói cho sư phụ biết, lúc ngươi uống say, có phát sinh chuyện gì không?”
Âm Tế Thiên liếc mắt, lắc đầu: “Không biết! Đồ nhi uống một chén liền say. Còn chuyện sau đó thì người phải hỏi Bắc Minh mới biết được!”
“Vậy ngươi có mơ thấy cái gì không?”
Âm Tế Thiên kỳ quái liếc Hư Không: “Người hỏi chuyện này để làm gì?”
Hư Không chột dạ liếc mắt về phía khác: “Ta nghe nói Ngự thú sư cấp mười nằm mộng vô cùng linh nghiệm, cho nên hỏi chút thôi.”
Khóe miệng Âm Tế Thiên nhếch lên: “Sư phụ, ta phát hiện ra người không hề ngạc nhiên khi biết ta là Ngự thú sư cấp mười. Không phải người đã sớm biết rồi đó chứ?”
Hư Không kiêu ngạo nói: “Đồ đệ của ta vốn là thiên tài, trở thành Ngự thú sư cấp mười thì không có gì là ghê gớm. Cho dù có ngày ngươi thành Đúc sư cấp mười, sư phụ cũng chẳng thấy ngạc nhiên. Ah! Ta đột nhiên nhớ còn việc chưa có làm. Chờ ta làm xong rồi quay lại tìm ngươi.”
Hư Không vội vàng đem hoa quả trên bàn thu hết vào túi không gian, sau đó nhanh như chớp mà chạy biến khỏi Minh Thăng viện. Âm Tế Thiên cũng chẳng tin cái cớ Hư Không đưa ra, nhếch môi nói: “Nửa đêm thì còn việc gì phải làm chứ?”
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên cao, rơi vào trầm tư.
Cho đến khi Bắc Đẩu trở về, Âm Tế Thiên mới hồi phục lại *** thần, sai gã chuẩn bị chỗ ở cho Bạch Tư, sau đó tiếp tục ngẩn người nhìn trời. Âm Tế Thiên ngồi đó cho đến hừng đông. Người hầu đến quét tước sân, bị người ngồi cứ như pho tượng trong đình kia làm cho hoảng sợ. Bắc Sinh và Bắc Duy nghe tin Âm Tế Thiên trở lại Bắc phủ, hưng phấn chạy từ sân hộ vệ lại đây. Vừa vào đến nơi, nhìn thấy Âm Tế Thiên ở trong đình, kích động chạy tới: “Thiếu phu nhân!”
Âm Tế Thiên miễn cưỡng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chẳng buồn lên tiếng. Mắt Bắc Sinh tỏa sáng nhìn Âm Tế thiên, cười hề hề nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta biết hết rồi!”
“Biết cái gì?”
Bắc Sinh kích động nói: “Biết thiếu phu nhân là Ngự thú sư cấp mười.”
Lúc trước đa số mọi người đều xem thường Thiếu phu nhân nhà bọn họ, hiện giờ biết Thiếu phu nhân là Ngự thú sư cấp mười, thì từ chúng đệ tử Bắc gia, đến cả tổng quản ai ai cũng hùa nhau nịnh bợ bọn họ, mong bọn họ nói giúp vài lời tốt đẹp trước mặt Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên buồn cười: “Không chỉ có các ngươi biết chuyện này, mà hầu như toàn bộ người Tu Chân giới đều đã biết ta là Ngự thú sư cấp mười!”
Bắc Sinh gãi đầu, ngượng ngùng mỉm cười. Bắc Duy lên tiếng: “Cũng bởi vì họ biết Thiếu phu nhân là Ngự thú sư cấp mười. Cho nên Nhiếp Dĩnh tiền bối vì chuyện thu Thiếu phu nhân làm đồ đệ mà xấu hổ quá, không còn mặt mũi ở lại Nam bộ, suốt đêm dẫn người trở về Tây bộ luôn rồi.”
Khi Bắc Duy nhắc tới Nhiếp Dĩnh, khiến Âm Tế Thiên nhớ tới Ngục Tuyền lão tổ: “Vậy Ngục Tuyền lão tổ đã tỉnh lại chưa?”
“Hôm qua đã tỉnh lại.”
Bắc Duy nhắc tới Ngục Tuyền lão tổ liền tức điên cả người: “Thiếu phu nhân, ngài không biết đâu. Sau khi Ngục Tuyền lão tổ tỉnh lại liền nói là ngài đánh lão, hại lão bị thương nghiêm trọng, hôn mê nhiều ngày liền. Rồi còn tìm đến tận cửa để đòi lại công đạo.”
Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Kế tiếp thế nào?”
“Dĩ nhiên là không có ai tin lời Ngục Tuyền lão tổ nói, ngày đó rất nhiều người thấy ông ta bị Yêu thú cấp mười gây thương tích, Thiếu phu nhân chỉ tiến lên giúp đỡ. Vậy mà ông ta lại đổ lỗ qua ngài. Tất cả mọi người đều nghĩ Ngục Tuyền lão tổ vì ganh tị Thiếu phu nhân là Ngự thú sư cấp mười, mới cố ý hãm hại ngài.”
Âm Tế Thiên ngoài ý muốn mà nhướng mày, hắn chỉ mới ra ngoài mấy ngày, sự việc đều phát triển theo hướng hắn không tính tới. Nếu như không phải hắn bỗng trở thành Ngự thú sư cấp mười thì kết quả sẽ không như bây giờ, chắc chắn sẽ có người chèn ép Bắc gia, để lấy lại công đạo cho Ngục Tuyền lão tổ.
“Ah! Thiếu phu nhân, Phân Ẩn của nô tài đã lên cấp bảy rồi!” Bắc Duy hưng phấn triệu hồi khế ước thú, đem khoe trước mặt Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên đưa tay sờ sờ đầu tiểu hầu tử, giả vờ không biết chuyện hỏi: “Bắc Sinh, yêu thú của ngươi có thể lên tới cấp bảy không?”
Bắc Sinh hưng phấn nói: “Còn chưa, nhưng ta tin tưởng khế ước thú của ta cũng sẽ đột phá lên cấp bảy.”
Âm Tế Thiên thấy gã không có chút đố kỵ nào, khóe miệng nhếch lên: “Ta cũng tin tưởng nó sẽ có thể thăng lên cấp bảy.”
Bắc Sinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười.
Lúc này, Bắc Thận đi vào hậu viện. Khi nhìn thấy Âm Tế Thiên, ánh mắt sáng lên, cung kính hỏi: “Tiểu nhân tới hỏi ý kiến Thiếu phu nhân muốn ăn gì vào buổi điểm tâm và cơm trưa ạ?”
“Hôm nay không ăn.”
“Vậy khi nào thì Thiếu phu nhân tiếp nhận sự vụ của Thú viên, để tiểu nhân bẩm báo lại với các trưởng lão.”
Âm Tế Thiên như lọt trong sương mù: “Sự vụ nào?”
Bắc Sinh vội nói: “Chúng ta mãi mê cao hứng khi thấy Thiếu phu nhân trở về mà quên mất chuyện này.”
Âm Tế Thiên nhìn về phía Bắc Sinh: “Chuyện gì?”
“Vạn tổng quản, a không, hiện tại phải gọi hắn là Vạn quản sự bị tiên hồn xử phạt xong, liền trục xuất khỏi Bắc gia. Rồi gia chủ Lăng gia thu lưu hắn, đổi thành họ Lăng, hiện đang làm quản sự thú viên ở Lăng gia. Bởi vậy chức tổng quản thú viên của Bắc gia bỏ trống, chư vị trưởng lão đề nghị Thiếu phu nhân lên tiếp quản.”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Vậy ai phụ trách việc mua đồ ăn?”
“Vẫn là Thiếu phu nhân phụ trách.”
Âm Tế Thiên thờ phào: “Vậy còn được!” Hắn cũng không muốn làm khổ sai không công.
Âm Tế Thiên nhìn về phía Bắc Duy và Bắc Sinh nói: “Việc quản lý vụ sự Thú Viên cứ giao cho hai ngươi phụ trách đi, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì hướng ta bẩm báo.”
Hai người sửng sốt: “A!” Bọn bọ là hộ vệ, sao giờ lại làm Tổng quản vụ sự rồi!
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Âm Tế Thiên không đợi bọn họ phản đối, đứng dậy nói với Bắc Thận: “Hôm nay ta muốn xuất phủ một chuyến, việc tiếp nhận chức Tổng quản cứ để ngày mai bắt đầu.”
Hắn bước ra ngoài đình, lại nhớ đến chuyện gì, nói: “A! Nếu Bắc Minh tỉnh lại, ngươi nói y cứ ở lại trong Minh Thăng điện lo mà tịnh dưỡng cho tốt, sự vụ trong phủ bỏ qua một bên đi, nếu không….” Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ: “Nếu không, về sau đừng nghĩ vào phòng ngủ chung với ta!”
Bắc Duy và Bắc Sinh bật cười.
Âm Tế Thiên tức giận liếc mắt nhìn họ: “Cười cái gì? Ta nói được thì làm được!”