Mục lục
Phật Môn Ác Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông trung niên kia vừa nghe thấy thế, vội vã tiếp câu: “Nếu đã có yêu thú cấp mười ở đây, vậy mong Minh thiếu phu nhân hãy biểu diễn năng lực bản thân, cho bọn ta có cơ hội nhìn ngắm phong thái của Ngự thú sư cấp mười!”

Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đổ dồn về phía Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên gật đầu ra dấu với Chấp Pháp trưởng lão, ý bảo lão cứ sai Bắc Vạn Trọng đem Yêu thú cấp mười ra đây.

Chấp Pháp trưởng lão ra lệnh cho Bắc Vạn Trọng: “Vạn tổng quản, ngươi hãy đem Yêu thú cấp mười ra cho Tịch Thiên đi!”

Bắc Vạn Trọng lập tức đáp: “Hồi bẩm trưởng lão, lúc Vạn Trọng nhận lấy lễ vật từ gia chủ Lăng gia, do trên người không có thú túi có thể chứa Yêu thú cấp mười cho nên Vạn Trọng đã đem nó tới Thú viên, nhốt vào trong trận pháp!”

Nghe vậy, Chấp pháp trưởng lão nhìn về phía Bắc Vũ Phong đang đứng bên cạnh Bắc Vạn Trọng, thấy Bắc Vũ Phong gật đầu, liền nói: “Vậy ngươi đến Thú viên mang nó lại đây!”

“Vâng!”

Bắc Vạn Trọng bước nhanh ra khỏi đại sảnh!

Đệ tử Lăng gia canh giữ ở tiền sảnh thấy Bắc Vạn Trọng đi ra, đáy mắt lóe lên tia khinh thường, sau đó cùng các đệ tử bên cạnh thảo luận một cách chẳng e dè: “Ngươi biết Bắc Vạn Trọng canh giữ thú viên của Bắc gia không?”

Bắc Vạn Trọng nghe thấy đệ tử Lăng gia thảo luận về mình, bèn thả chậm bước chân!

“Biết! Làm sao vậy?”

Đệ tử Lăng gia châm biếm một tiếng: “Sáng nay, lúc Hoa gia đặc biệt mở một cửa hàng để thử nghiệm các Ngự thú sư không môn không phái, Vạn tổng quản của Bắc gia lại mặt dày mày dạn tới đó tham dự. Cuối cùng, ngươi biết có chuyện gì xảy ra không?”

“Chuyện gì?”

Tên đệ tử Lăng gia đó cười nhạo: “Bị quản sự của Hoa gia đuổi ra ngoài!”

“Ha ha! Ông ta chắc vì phần thưởng mới đến, đúng không?

“Ha ha! Chắc không đâu!”

“Thế nhưng, không phải gã là tổng quản của cả một Thú viên hay sao? Cớ gì lại vì mấy trăm viên linh thạch tuyệt phẩm mà đánh mất mặt mũi như vậy?”

“Nguyên bản gã ta cũng là một người rộng rãi, nhưng từ sau khi Minh thiếu phu nhân gả đến Bắc gia thì số tiền ăn chận được từ việc mua thức ăn cho yêu thú đã rơi vào tay Thiếu phu nhân hết. Bây giờ Bắc gia lại có thêm một Ngự thú sư cấp mười, xem ra vị trí tổng quản kia gã cũng ngồi không được lâu!”

Bắc Vạn Trọng nghe đến đó, sắc mặt không khỏi trầm xuống, đáy mắt lóe lên một tia ác độc nham hiểm, tăng nhanh tốc độ dưới chân, đi thẳng đến Thú Viên.

Tên đệ tử Lăng gia kia thấy Bắc Vạn Trọng đi xa, lập tức cùng các đệ tử khác cười lớn!

Lúc Bắc Vạn Trọng trở lại đại sảnh chính, đã là hai khắc sau.

Trong lúc đó, Bắc Minh vì thân thể vẫn chưa phục hồi như cũ, cho nên cùng Âm Tế Thiên sang một gian phòng nhỏ nghỉ ngơi.

Những tu sĩ đang chờ ở trong đại sảnh, nhìn thấy Bắc Vạn Trọng mang theo Yêu thú cấp mười đi vào, hai mắt liền sáng lên: “Đến! Vạn tổng quản đến rồi!”

Chấp pháp trưởng lão thấy Bắc Vạn Trọng trở về, lập tức phân phó đệ tử đi mời Âm Tế Thiên ra đây.

Đến khi Âm Tế Thiên và Bắc Minh có mặt, ở giữa đại sảnh đã đặt một chiếc bàn bằng đá rất lớn, cùng với một chiếc ghế dài có phủ nệm bên trên, hiển nhiên kia là để cho Âm Tế Thiên ngồi.

Âm Tế Thiên vừa đến, mọi người lập tức nép sang hai bên chừa ra một lối đi nhỏ, để hắn và Bắc Minh cùng ngồi vào ghế đệm lớn.

Âm Tế Thiên ngồi xuống, đầu tiên là đánh giá Yêu thú cấp mười đang bị nhốt trong ***g!

Đó là một con Tuyết Sư màu trắng, do thân thể bị co rút nhỏ lại cho nên nhìn nó có đôi phần giống một chú chó lông xù nhỏ nhắn dễ thương.

Tuy nhiên ‘con chó nhỏ’ này lại rất hung hãn. Từ lúc Âm Tế Thiên bước vào đại sảnh đến giờ, Tuyết Sư không ngừng điên cuồng gào thét với những người xung quanh, sau đó dùng răng nanh bén nhọn cắn phá thanh sắt của ***g thú, thậm chí còn dùng móng vuốt sắc lẻm cào mạnh vào đế ***g dưới chân nó, nhất thời phát ra một âm thanh rít rít rất chói tai.

Âm Tế Thiên lập tức nhận ra được, con Tuyết Sư này có gì đó không thích hợp!

Thoạt nhìn thì nó rất sợ hắn, đầu tiên là vừa không ngừng gào thét vừa lui về phía sau!

Lúc không thể lui được nữa, nó lại hung ác tiến về phía trước, dùng sức cắn phá ***g sắt, một bộ muốn lao ra khỏi ***g thú để cắn xé Âm Tế Thiên.

Đám tu sĩ vây quanh thấy Âm Tế Thiên vẫn không hề có động tác, dần dần bắt đầu nảy sinh nghi ngờ năng lực của hắn, cho rằng hắn là đang nói dối để lừa gạt bọn họ.

Người đàn ông trung niên ban nãy mở miệng đầu tiên: “Minh thiếu phu nhân, rốt cuộc ngài có làm được không? Nếu như không được thì cứ việc nói thẳng, không cần lãng phí thời gian của chúng ta!”

Lời này ngay lập tức dấy lên sự bất mãn của các tu sĩ xung quanh, đương nhiên đối tượng để bất mãn là Âm Tế Thiên.

Ly Trĩ lão tổ lập tức trừng tên trung niên kia, ngoan lệ nói: “Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm! Còn có ngươi không nhìn thấy con Yêu thú cấp mười kia thực không đúng sao?”

Tên trung niên kia thấy người vừa lên tiếng là Ly Trĩ lão tổ, sắc mặt nhất thời chuyển trắng, sau đó cũng không dám lên tiếng nhiều lời thêm.

Những người khác nghe thấy lời Ly Trĩ lão tổ nói, liền sôi nổi quan sát nhất cử nhất động của con Yêu thú cấp mười này, quả thật so với những con Yêu thú bình thường thì nó có phần điên cuồng hơn rất nhiều, tựa hồ đã hoàn toàn mất lí trí.

Có người hỏi: “Con Yêu thú cấp mười này bị sao vậy?”

Một đệ tử Bắc gia nói: “Thật kỳ lạ, lúc gia chủ Lăng gia đưa nó cho Vạn tổng quản rõ ràng vẫn còn rất tốt mà, như thế nào mới chỉ một hồi, liền trở nên điên cuồng như thế này!”

Âm Tế Thiên vừa nghe, lập tức đưa mắt về phía Bắc Vạn Trọng, vừa kịp nhìn thấy đáy mắt ông ta lóe lên một tia chột dạ.

Chấp Pháp trưởng lão xoay người hỏi Bắc Vũ Phong: “Có thật là như vậy không?”

Bắc Vũ Phong gật đầu: “Lúc gia chủ Lăng gia đưa nó đến, có thể do bị gia chủ Lăng gia đánh bị tương rất nặng cho nên rất yên phận nằm trong ***g, không điên cuồng như hiện tại.”

Chấp pháp trưởng lão lập tức hỏi Bắc Vạn Trọng: “Vạn tổng quản, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Bắc Vạn Trọng vội vã lắc đầu: “Lúc ta trở lại Thú viên, con yêu thú cấp mười này đã như vậy rồi, nếu trưởng lão không tin, có thể tìm hỏi các đệ tử trông coi Thú viên!”

Đệ tử Lăng gia nói: “Có thể vết thương của con Yêu thú cấp mười này đã tốt hơn cho nên mới điên cuồng như vậy, hòng phá được ***g sắt mà trốn ra bên ngoài. Xem ra do nó chưa bị ma hợp qua nên không chịu ngoan ngoãn, cách duy nhất bây giờ là phải nhờ Ngự thú sư thuần phục nó thôi!”

Những người khác đều cảm thấy tên kia nói rất có đạo lý, đều nhất nhất gật đầu.

Âm Tế Thiên nhìn vào tên đệ tử Lăng gia kia, sau đó đảo sang Lăng Uy Dương.

Khi hắn nhìn thấy nụ cười trên môi Lăng Uy Dương, đột nhiên mơ hồ phán đoán rằng Lăng Uy Dương và Bắc Vạn Trọng đã sớm có qua lại, bây giờ bọn họ khiến con yêu thú này điên cuồng như vậy, chắc muốn mượn tay nó diệt trừ hắn.

Tuy nhiên, có vẻ không hợp lý lắm!

Âm Tế Thiên cảm thấy hôm nay Lăng Uy Dương đến Bắc gia là có hai mục đích. Thứ nhất ông ta thật sự cho rằng hắn là Ngự thú sư cấp mười, cho nên mới tặng con Yêu thú này, sau đó nhân cơ hội buộc hắn ra tay thuần hóa nó, sau khi hắn thuần hóa xong liền ra tay đoạt lại, để nó khế ước với chính ông ta.

Thứ hai trong lòng Lăng Uy Dương cũng không tin hắn là Ngự thú sư cấp mười cho lắm, nhưng mặt ngoài vẫn thừa nhận hắn là Ngự thú sư cấp mười. Kế tiếp nhân lúc hắn đang thuần phục yêu thú liền khiến yêu thú diệt trừ hắn.

Nếu như vậy, Lăng Uy Dương không thể cùng Bắc Vạn Trọng có qua lại được. Bởi vì mục đích của Lăng Uy Dương là muốn Hư Không cùng Bắc gia trở mặt thành thù. Cho nên tất nhiên Lăng Uy Dương sẽ đem mọi việc làm đến hoàn hảo, tuyệt đối không để người khác phát hiện ra một chút dấu vết nào cả, bởi vậy cũng sẽ không tự tay đưa con yêu thú điên cuồng này tới Bắc gia.

Nếu Lăng Uy Dương đã không tham gia, thì rất có khả năng Bắc Vạn Trọng bị thiết kế, bị lợi dụng!

Đệ tử Bắc gia thấy Âm Tế Thiên không chịu ma hợp yêu thú, trong lòng không khỏi sốt ruột. Nếu không thể thuần phục được nó, tức khắc mặt mũi Bắc gia sẽ thật sự mất hết!

Bắc Minh biết Âm Tế Thiên đang lâm vào trầm tư, cho nên không có ý định gọi hắn hoàn hồn, bởi vì trong lòng y chẳng chút lo lắng Âm Tế Thiên sẽ làm không được.

Lúc này, có một người chẳng nhịn nổi, lên tiếng hỏi: “Minh thiếu phu nhân, rốt cuộc ngươi có thể thuần phục con yêu thú này không vậy? Nếu thật sự không được thì cứ trực tiếp nói ra đi, để tránh bị con Yêu thú cấp mười này làm bị thương!”

Bắc Vũ Hoành cùng Bắc Vũ Phong nghe được lời cuối kia, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, mỉa mai nhìn đám người xung quanh nói: “Ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc các vị đây có muốn ta thuần phục được con Yêu thú này không? Hay là chỉ ngồi chờ ta không làm được, sau đó chê cười Bắc gia?”

Tất cả mọi người tức khắc im phăng phắc.

Trong đại sảnh, phần lớn người đều hy vọng Âm Tế Thiên có thể thuần phục con Yêu thú cấp mười kia, nếu thế trong tương lai mình cũng có thể có cơ hội khế ước với Yêu thú cấp mười!

Mà phe đối đầu với Bắc gia, hoặc những người đã từng khinh thường Âm Tế Thiên thì lại không muốn hắn thuần phục được nó.

Âm Tế Thiên thu hồi ánh mắt, một lần nữa tập trung nhìn chiếc ***g, sau đó nâng tay phải lên đưa vào bên trong.

Mọi người xem đến đây, không khỏi ngừng thở, chỉ sợ mình lỡ chớp mắt một cái liền bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc khi Âm Tế Thiên thuần phục yêu thú.

Lúc tay Âm Tế Thiên tới gần, Yêu thú cấp mười liền sợ run cả lên, từng bước từng bước một lui về phía sau, tựa như gặp phải thứ gì còn hung dữ hơn tà ác hơn cả nó, hoảng sợ đến nỗi bộ lông trên người cũng xù cả lên.

Đáy mắt mọi người lấp đầy nghi hoặc.

Rốt cục con yêu thú này bị làm sao vậy, một hồi thì cực kỳ điên cuồng, một hồi thì nhút nhát như thỏ đế.

Lúc ngón tay Âm Tế Thiên chạm vào đỉnh đầu của Tuyết sư, bỗng vụt một cái ánh mắt sợ hãi kia biến đổi, nó đột nhiên há miệng cắn về phía Âm Tế Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK