Hiên Viên Duật bắt gặp Âm Tế Thiên đứng trước cửa sổ, liền lên *** thần, kinh ngạc ngó hắn: “Tịch Thiên! Sao ngươi lại ở đây?”
Ám Vô nhìn Hiên Viên Duật, nhướng nhướng mày.
Thời điểm chủ tử đề xuất muốn Hiên Viên Duật sửa chữa áo giáp và thần khí, rất nhiều người đã không đồng ý chuyện này.
Tất cả đều cảm thấy, một người đến từ Tu Chân giới, ngay cả luyện chế Tiên khí còn không được, thì có năng lực gì mà đòi sửa Thần khí?
Nhưng mọi việc lại vượt ra ngoài định liệu của bọn họ, người trước mắt không chỉ sửa xong áo giáp, mà còn sửa luôn cả thần khí…
Haiz!
Chủ tử không hổ là Vương của bọn họ, cái gì cũng bị ngài ấy dự liệu được.
Ám Vô quay đầu nói với Âm Tế Thiên: “Có người trò chuyện với ngươi rồi, ta đi làm việc đây. Chờ đạo lữ của ngươi tỉnh lại, sẽ có người dẫn ngươi ra khỏi đây.”
Nói xong, gã bước ra ngoài cửa, cùng hai tên Minh quỷ vệ kia rời đi.
Âm Tế Thiên không có đuổi theo, bởi hắn biết cho dù mình có đuổi theo, cũng không làm được gì.
Hiên Viên Duật chậm rãi bước đến trước mặt Âm Tế Thiên, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bên ấy chính là Đại điện mà y ngồi đợi ban nãy.
Y có chút kinh ngạc hỏi: “Chuyện vừa rồi, ngươi đều thấy được?”
“Đều thấy được!” Âm Tế Thiên chỉ chỉ nhuyễn tháp: “Ngươi ngồi xuống đó nghỉ ngơi trước đã!”
Quả thật, Hiên Viên Duật đang cực kỳ mệt mỏi.
Bởi vậy y cũng không khách khí với Âm Tế Thiên, trực tiếp ngồi lên nhuyễn tháp: “Ngươi biết vừa rồi ta sửa chữa thần khí gì không?”
Mày Âm Tế Thiên giật giật, không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi phía sau.
Hiên Viên Dật nhớ lại chuyện ở phòng Luyện khí, kể: “Nếu ta đoán không sai, chắc hẳn nó là áo giáp và đao của Minh Vương đời trước.”
“Chẳng phải nói là Luyện chế thần khí sao? Cớ gì lại thành sửa đồ rồi?”
Hiên Viên Duật nhíu mi: “Không rõ lắm! Lúc ta đến phòng Luyện khí, bên trong đã bày hai vật này rồi. Bọn họ nói, nhiệm vụ của ta là sửa chữa chúng nó”
“Ta thật may mắn khi chỉ sửa chửa áo giáp và đao, nếu không, ta chưa chắc có thể yêu cầu Minh Vương giúp một việc.” Y khẽ híp mắt: “Ta nghĩ, không chừng Minh sư đệ cũng giống như ta, luyện chế một món đồ cấp Thần phẩm!”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Khi ấy, trước khi bọn ta tới phòng Luyện khí, Quỷ đốc vệ có đặc biệt nhắc nhở hai tên Minh quỷ vệ dẫn đường rằng, không được đưa bọn ta đi nhầm phòng!”
Âm Tế Thiên nhăn mày: “Vậy ngươi cảm thấy, bọn họ muốn Bắc Minh luyện chế cái gì?”
“Đoạn thời gian trước, chẳng phải Bắc Minh đã nghe được một ít sự việc có liên quan đến Minh Vương đời trước, cùng với tin tức việc cải tạo áo giáp và thần khí của ngài ấy sao?”
Âm Tế Thiên nghĩ tới điều gì, nói: “Ý của ngươi, thứ Bắc Minh luyện chế chính là đan dược hồi sinh cấp Thần phẩm?”
“Chắc thế. Ta chỉ có chút không rõ, tại sao Minh Vương lại giao vật quý trọng như vậy cho bọn ta luyện chế!?”
“Chẳng thể nào đoán được tâm tư của Minh Vương. Mà khoan, câu mà Minh Vương nói trước khi bỏ đi, là có ý gì?”
Hiên Viên Duật lắc đầu, nhắm mắt lại: “Không biết. Ta mệt mỏi, hiện cần nghỉ ngơi một lát đã!”
Âm Tế Thiên nhìn sắc mặt nhợt nhạt của y, nói: “Đa tạ!”
Hiên Viên Duật chậm rãi mở hai mắt ra: “Đa tạ cái gì?”
“Đa tạ ngươi thỉnh cầu Minh Vương tìm hồn giúp Bắc Minh!”
Hiên Viên Duật nhìn vào mắt Âm Tế Thiên, thâm ý nhếch môi một cái: “Đó là ta mắc nợ y. Bất quá, từ nay về sau, ta không còn thiếu y cái gì! Cho nên đối với một số việc, ta cũng không kiêng kỵ nữa!”
Nguyên bản, y nghĩ Bắc Minh sẽ đề xuất yêu cầu mong Minh Vương tìm hồn giúp bản thân. Bởi thế, y mới xin Minh Vương thả Tịch Thiên.
Nhưng không ngờ, Bắc Minh đã giành trước y một bước.
Thật là tiếc!
Âm Tế Thiên hiểu cái nợ mà y nói là gì. Hắn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, cố nén lo lắng trong lòng, chờ Bắc Minh trở về.
Về việc tìm hồn, chỉ có thể chờ Bắc Minh trở về rồi nói sau.
Nếu Minh Vương không thể tìm được một hồn của Bắc Minh trong thời gian ngắn nhất, hắn buộc phải dùng tới yêu cầu mà Minh Vương thiếu hắn kia.
Quá trình chờ đợi, thường kéo dài lê thê, cũng làm cho người ta cảm thấy gian nan. Có nhiều lần, Âm Tế Thiên đã muốn phá cửa xông ra.
Vào lần thứ mười bốn hắn dùng sức lôi kéo cửa phòng, rốt cuộc cửa phòng cũng phát ra tiếng răng rắc.
Tức khắc, đáy lòng Âm Tế Thiên nảy lên vui sướng. Và nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của người đang tiến vào, hắn liền bật người nhào qua
Bắc Minh vừa vào tới, vội đón lấy thiếu niên đang sà vào lòng mình, khóe miệng khẽ cong thành một nụ cười dịu dàng: “Tịch…”
Y mới nói một chữ Tịch, đã bị thiếu niên chặn môi, ép không cho nói chuyện, bắt phải cùng hắn thân mật quấn quýt.
Nụ cười bị đánh gãy của Bắc Minh lại càng lớn hơn, đổi bị động thành chủ động, y dùng sức mút đôi môi nhở nhắn đã khiến y mong nhớ nhiều ngày qua.
Một khắc sau, trong phòng vang lên tiếng thở dốc dồn dập.
“Khụ khụ!” Ám Vô đứng ở phía sau, nhịn không được nữa, phải dùng tiếng ho khan để đề cao sự tồn tại của mình.
Hai người chậm rãi buông nhau ra, Âm Tế Thiên nhìn sắc mặt Bắc Minh, hỏi: “Thân thể của ngươi không sao chứ?”
Bắc Minh cười khẽ: “Thân thể của ta rất tốt. Hơn nữa, Minh Vương đã giúp ta tìm lại một hồn kia rồi.”
Âm Tế Thiên ngẩn ra: “Thật sự?!”
Hắn có chút khó mà tin được!
Cảm giác sự tình phát triển quá thuận lợi, khiến hắn không dám tiếp thu!
Bắc Minh mỉm cười đầy cưng chiều: “Thật! Không tin ngươi nhìn kỹ sắc mặt ta xem.”
Âm Tế Thiên cẩn thận quan sát Bắc Minh, quả thật sắc mặt y không còn tái nhợt nữa, thậm chí có vẻ hồng hào hơn trước kia một ít, thoạt nhìn giống hệt người bình thường.
“Đúng là tốt hơn nhiều!”
Không biết sao, hắn vẫn cảm thấy không quá chân thật. Tuy nhiên, lúc hắn sờ vào da thịt Bắc Minh, rõ ràng cảm thấy ấm áp, đó là biểu hiện của sự khỏe mạnh.
Ám Vô đứng đằng sau, nói: “Minh Vương tốn không ít thời gian, mới tìm được hồn Bắc Minh trở về!”
Âm Tế Thiên giương môi mỉm cười: “Thật tốt quá! Rốt cuộc cũng tìm được một hồn của ngươi! Vậy ta có thể yên tâm rồi! Chờ sau khi trở về, chúng ta phải ăn mừng một tháng liền mới được!”
Đáy mắt Bắc Minh khẽ lóe lên, lờ mờ thoáng qua tia ảm đạm, nhưng nó nhanh đến mức người khác không thể nào bắt giữ được.
Y cười đáp: “Được!”
Ám Vô im lặng quay mặt sang một bên.
Không đúng!
Thời điểm Âm Tế Thiên nghe Bắc Minh đáp lời, trong lòng hắn đã cảm thấy không đúng!
Hình như, Bắc Minh đang lừa hắn!
Và Ám Vô, cũng đang nói dối!
Lúc hắn nói đến việc phải ăn mừng một tháng liền, thần sắc Ám Vô rõ ràng có chút không được tự nhiên.
Còn có, *** thần lực của hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, tâm tình của Bắc Minh rất thấp. Hơn nữa, còn thấp đến độ sắp đóng băng.
Nói cách khác, Bắc Minh là đang miễn cưỡng tươi cười!
Vì cái gì?
Vì cái gì Bắc Minh lại muốn trưng ra bộ dáng này?
Chẳng lẽ Minh Vương không tìm được một hồn kia?
Nếu thật không tìm được, vì cái gì Bắc Minh lại nói đã tìm được?!
Âm Tế Thiên ôm lấy Bắc Minh: “Minh! Ta không ngờ nhanh như vậy đã có thể tìm được một hồn của ngươi! Trong lòng vừa cao hứng, lại vừa cảm thấy cứ như đang nằm mơ!”
Bắc Minh hôn hôn trán hắn, vuốt mái tóc sau lưng hắn, mắng yêu: “Đồ ngốc!”
Hai tay Âm Tế Thiên ôm chặt lấy Bắc Minh.
Toàn bộ tình tự của Bắc Minh đều bị hắn đón lấy: khổ sở, không muốn, đau đớn, bi thương. Các loại khó chịu, chặt chẽ bao phủ toàn thân y.
Âm Tế Thiên càng thêm khẳng định, Bắc Minh có chuyện gạt hắn, và chắc chắn đó là về một hồn kia.
Nhất định, một hồn kia còn chưa có trở lại cơ thể của Bắc Minh.
Ám Vô lại ho nhẹ một tiếng nữa: “Minh Vương nói, các ngươi không thể ở lại Minh Ngục quá lâu. Giờ, ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi Minh Ngục.”
Âm Tế Thiên ngăn chặn đáy lòng đang khó chịu, buông Bắc Minh ra, nhàn nhạt nói: “Chủ tử của ngươi còn thiếu ta một cái yêu cầu! Chờ hắn ta thỏa mãn xong, ta tất sẽ rời đi!”
Ám Không sửng sốt: “Ý của ngươi là hiện tại muốn gặp chủ tử nhà ta?”
“Nếu ta sắp rời khỏi Minh Ngục, thế giờ không gặp hắn ta, vậy còn phải đợi đến khi nào?”
“Ta hỏi chủ tử nhà ta cái đã!”
Ám Vô sử dụng thiên lý truyền âm, rất nhanh, liền nhận được trả lời: “Chủ tử nhà ta nói, ngươi cứ qua tìm ngài ấy đi!”
“Ừm!”
Bắc Minh nói: “Ta cũng đi!”
Âm Tế Thiên không đồng ý: “Ngươi vừa trở về, hãy cứ nghỉ ngơi cho thật tốt! Ta đi một lát sẽ về ngay!”
Bắc Minh dùng truyền âm hỏi: “Ngươi muốn yêu cầu Minh Vương chuyện gì?”
Âm Tế Thiên cảm giác được sự bất an của y, như là sợ hắn biết cái gì ấy.
Hắn dùng truyền âm trả lời Bắc Minh: “Giờ chúng ta phải rời khỏi Minh Ngục! Cũng nói lên là chúng ta tạm thời không có biện pháp đối phó với Phụng Âm. Một khi đã như vậy, ta định yêu cầu Minh Vương âm thầm trừng trị Phụng Âm một phen. Để cuộc sống của y không có ngày nào tốt đẹp cả.”
Bắc Minh có chút không tin: “Ngươi có thể nhờ Ám Vô chuyển lời cho Minh Vương!”
“Ngươi không biết Ám Vô và Phụng Âm là huynh đệ tốt à? Ngày ấy, lúc ta nói với Ám Vô, người sai đám đệ tử Khí Đan Phủ hãm hại ta chính là Phụng Âm, thì gã liền trực tiếp nói là không có khả năng, còn luôn miệng nói tốt giúp Phụng Âm. Hiện, nếu ta để Ám Vô chuyển lời, khẳng định sự tình sẽ không tới tai Minh Vương được.”
Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên nói rất hợp tình hợp lý, không có bất luận sơ hở gì. Hơn nữa, bộ dáng của hắn thật sự có vẻ muốn Minh Vương trừng trị Phụng Âm, y đành phải đáp ứng ở lại trong phòng, chờ hắn trở về.