“Không cần!” Bắc Dực Đồng quay lưng lại phía hắn, cầm khăn trắng cái được cái không tự mình tắm. Âm Tế Thiên cho rằng nhóc làm mình làm mẩy cũng không đùa nữa xoay người đi ra ngoài. Mới vừa ra khỏi bình phong, chợt nghe thấy bên trong nói vọng ra: “Về sau tốt nhất đừng có tháo phật châu ra đấy!”
Âm Tế Thiên buồn cười môi khẽ kéo lên, đây là tiểu thí hài đang quan tâm hắn nhỉ?! Trở lại bên trong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đeo lại phật châu rồi nằm trên giường đợi tiểu thí hài. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu đau đớn. Âm Tế Thiên biến sắc, nhanh nhẹn đứng lên, xông ra ngoài. Thân mình giống như gió vèo một cái đã đứng trước thùng tắm. Âm Tế Thiên kinh ngạc chớp chớp đôi mắt, chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Hắn rõ ràng mới xuống giường, sau đó xung quanh nhoáng lên một cái thì đã thấy mình đứng ở trước thùng tắm rồi.
Cố không nghĩ nhiều, nhanh chóng hướng mắt nhìn về phía thùng tắm, thế nhưng trong đó lại không có người nào, chỉ thấy quần áo rơi vươn vãi.
Là tiểu thí hài!
Nháy mắt sắc mặt Âm Tế Thiên trở nên sắc bén, mau chóng đi quanh một vòng cuối cùng dừng lại ở cửa sổ bị mở rộng ngay đằng sau thùng tắm. Chẳng nhẽ là có kẻ xấu xâm nhập Minh Thăng viện bắt cóc Bắc Dực Đồng? Âm Tế Thiên đang nghĩ ra ngoài hô báo là có đạo tặc, liền nghe có người lên tiếng: “Bắc Đấu kiến quá thiếu phu nhân!”
Hắn nhìn thấy cận vệ của Bắc Minh là Bắc Đấu đang đứng ngoài cửa sổ, mỉm cười nói với hắn: “Thiếu phu nhân, ngài đang tìm tiểu thiếu gia sao?”
“Đúng vậy, nhóc ấy…”
Bắc Đấu không để hắn nói hết câu đã ngắt lời: “Tiểu thiếu gia tính khí bướng bỉnh đã rời đi bằng cửa sổ rồi ạ!”
“Vậy sao?” Trong mắt Âm Tế Thiên hiện lên vẻ nghi hoặc, hiển nhiên là không mấy tin tưởng lý do thoái thác của Bắc Đấu. Hắn tuy rằng không thể nói là hiểu biết rõ về tính cách của tiểu thí hài, nhưng từ hành động lời ăn tiếng nói hàng ngày đều có thể thấy được hành vi của tiểu thí hài rất thành thục ổn trọng, tuyệt đối không giống lới Bắc Đấu nói là một đứa trẻ bướng bỉnh. Thế nhưng Bắc Đấu là cận vệ của Bắc Minh, hắn cũng không có lý do gì mà không tin y. Âm Tế Thiên đang định hỏi rõ ràng, Bắc Đấu lại bỗng nhiên nói tiếp: “Nếu thiếu phu nhân không có chuyện gì khác, vậy tiểu nhân xin cáo lui trước!”
Nếu gã đã nói như vậy, Âm Tế Thiên cũng không giữ lại nữa. Để Bắc Đấu rời đi rồi thì liền đóng lại cửa sổ, sau đó xoay người đem quần áo của tiểu thí hài nhặt lên. Âm Tế Thiên nhăn mày, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ. Cứ cho là tiểu thí hài tính tình bướng bỉnh rời đi bằng cửa sổ, thì cũng không đến mức quần áo cũng không thèm mặc chứ?
Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, nếu Bắc Đấu không nói tiểu thí hài bưởng bỉnh rời đi bằng cửa sổ thì hắn vẫn cho rằng nhóc là bị người bắt. Vậy thì thôi, hắn cũng không nên phái người đi tìm, việc này chỉ có thể để Bắc gia quan tâm giải quyết.