Bắc Minh nhìn cái đầu nhu nhú chân tóc của Âm Tế Thiên, ánh mắt càng ngày càng đen kịt, làm người ta không hiểu được y đang suy nghĩ gì.
Bắc Vũ Hoành liếc mắt nhìn sang, sau đó nỉ non: “Dù sao đi nữa thì tuổi thọ của người phàm cũng ngắn ngủi hơn so với người tu chân!”
Bắc Vũ Hoành lại thở dài nói: “Tịch Thiên, ban nãy là xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại chọc tới con yêu thú lợi hại như vậy?”
“Cái này… chuyện này…” Âm Tế Thiên đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía mình. Hắn liếc sang Bắc Vũ Hoành, có chút khó xử hỏi: “Ta nhất định phải nói sao?”
Bắc Vũ Hoành gật đầu: “Chúng ta phải làm rõ ràng chuyện này trước các đại môn phái!”
Bắc Minh nhìn vẻ mặt khó xử của Âm Tế Thiên, mày nhăn chặt lại: “Chẳng lẽ không thể nói ra?”
“Ta chỉ sợ sau khi nói ra sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của người khác!”
Âm Tế Thiên nhỏ giọng lí nhí, chỉ có vài người bên cạnh mới nghe được. Tròng mắt Bắc Vũ Hoành co lại, khuôn mặt ôn hòa củng trở nên nghiêm túc: “Tịch Thiên, ngươi không thể nói chuyện giật gân như vậy!”
Âm Tế Thiên nhìn ông: “Hoành trưởng lão, chờ đến khi ngài nghe ta nói xong mọi chuyện thì ngài tự mình quyết định xem có nên nói ra hay không”.
Bắc Vũ Hoành lộ ra vẻ chần chừ, sau đó dùng linh lực làm một tấm chắn bao lại ông cùng với Bắc Minh và Âm Tế Thiên, những người khác đều bị ngăn trở bên người.
“Nói đi! những người khác sẽ không nghe được đâu!”
Âm Tế Thiên đảo mắt nhìn Bắc Minh, hỏi: “Ngươi còn nhớ chuyện chúng ta đi Duyên sơn cầu duyên không?”
Bắc Minh nhớ lại chuyện đó, sắc mặt trầm xuống nhưng vẫn trả lời: “Nhớ! Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện hôm đó?”
Âm Tế Thiên gật đầu: “Sau khi ngươi bế quan không lâu, ta đến thôn Đậu Hoa mua đồ ăn thì thôn trưởng có nói với ta một chuyện! Hắn nói hôm đó hắn cũng có lên đỉnh Duyên sơn cầu duyên, thậm chí còn nhìn thấy chuyện xảy ra sau khi Thần Sử tống chúng ta ra khỏi Duyên sơn!”
Hắn đem chuyện mà thôn trưởng đã nói trình bày cho hai người kia biết: “Ba ngày trước, Thần Sử tìm thấy ta trong nhà xí của Bắc gia. Sau đó bắt ta đi, còn để khế ước thú của mình trong coi ta nữa. Con Lôi Đình Hổ ấy chính là khế ước thú của Thần Sử!”
Âm Tế Thiên nửa thật nửa giả nói với Bắc Vũ Hoành và Bắc Minh. Sắc mặt của hai người kia càng ngày càng nghiêm túc, đôi mắt Bắc Minh còn thoáng nheo lại: “Ngươi bị bắt đi?” Y cứ luôn cho rằng Tịch Thiên trộm trốn đi sau đó chạy đến Vạn Yêu Sâm Lâm.
Âm Tế Thiên mặt không đỏ khí không suyễn nói dối: “Đương nhiên, không thì ngươi nghĩ ta làm sao đi vào được Vạn Yêu Sâm Lâm?”
Bắc Vũ Hoành nghi hoặc hỏi: “Thầm Sử có nói vì sao muốn bắt ngươi không?”
“Không có! Sau khi hắn bắt ta đi thì ném cho khế ước thú trông giữ, chỉ sợ hiện tại hắn còn chưa biết ta đã chạy thoát rồi!”
Bắc Vũ Hoành thì thào tự nói: “Không hổ là Thần Sử có thể khế ước với yêu thú trên cả cấp mười!”
Ông tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, vội tò mò hỏi: “Vậy sao ngươi trốn được?”
Bắc Minh cũng thắc mắc nhìn sang Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên làm bộ như có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, sau đó nói ra câu chuyện đã sớm nghĩ sẵn: “Sau khi bị bắt đi, ta cùng với khế ước thú của Thần Sử đánh cuộc. Ta nói nếu có một ngày ta trốn khỏi sự trông giữ của nó, thì nó hãy thề với Thiên Đạo là sẽ không bắt ta trở về. Trong ba ngày vừa qua, ta vẫn luôn giằng co với nó, xem có chuyện gì phân tán được sự chú ý của nó hay không, để nó nhất thời quên đi chuyện đánh cuộc. May mắn nó vô tình nói ra, có người đã từng chín lần sử dụng thần thức để tìm ta, còn nói rõ phương hướng của người này. Lập tức ta nghĩ đến ngay là Bắc Minh, sau đó thì khoảng hai canh giờ trước, ta thừa dịp nó quên đi chuyện ta và nó đánh cuộc, bèn hỏi tốc độ phi hành của nó thật sự rất nhanh sao, nó trả lời là trong nửa nén hương có thể bay được xa hơn năm nghìn dặm. Ta nói không tin, muốn nó cõng ta thử một lần xem sao. Nó đáp ứng, kế tiếp mang ta đến chỗ của các ngươi. Trên đường ta mượn cớ muốn đi nhà xí, rồi chạy trốn luôn. Chuyện sau đó thì các ngươi cũng đã biết!”
Bắc Vũ Hoành nghi hoặc nói: “Ta nghe nói linh trí của yêu thú cấp mười cứ như trí tuệ của con người vậy. Vì sao lại dễ bị lừa đến thế?”
“Hoành trưởng lão, người cho dù có thông minh cũng sẽ có lúc vụng về, huống chi là yêu thú!”
Bắc Vũ Hoành cũng thả lỏng ra, cười nói: “May mắn Tịch Thiên lanh trí, cho nên mới chạy thoát được con yêu thú kia!”
Sau đó, ông thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Tuy rằng ngươi trốn được, nhưng nhất định Thần Sử sẽ không bỏ qua cho ngươi, không loại trừ khả năng hắn ta còn nhắm tới Minh nhi nữa”.
Đáy mắt Bắc Minh lóe lên tia sáng: “Thần Sử tới đây thì càng tốt!”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Vì cái gì?”
Bắc Minh mím môi, xoa xoa đầu chân mày, im lặng không nói. Bắc Vũ Hoành như nhìn ra được Bắc Minh có điều khó xử, khẽ cười một tiếng: “Tịch Thiên, mấy ngày nữa chúng ta sẽ hội hợp với các trưởng lão của Vạn Phật Tự, đến lúc đó, ngươi có thể nhìn thấy sư phụ của ngươi – Hư Không trưởng lão rồi!”
Âm Tế Thiên lập tức bị kéo đi sự chú ý, vui sướng hỏi: “Sư phụ của ta xuất quan rồi?”
Vậy mình có thể làm rõ mọi chuyện rồi phải không?
“Này… ta cũng không quá rõ ràng. Bất quá, ta nghe Tịch Thiện sư phụ nói Hư Không trưởng lão sẽ đến tham gia Thú Triều cho nên ta nghĩ chắc là ngài ấy đã xuất quan rồi!”
Âm Tế Thiên còn nhớ rõ Tịch Thiện cũng từng nói với hắn chuyện này. Bắc Vũ Hoành liếc nhìn vẻ mặt trầm tư của Bắc Minh nói: “Đợi một lát, ta muốn đến Thiên Tiêu Điện giải thích rõ ràng chuyện Lôi Đình Hổ với đám người bọn họ. Cùng lắm là bắt ngươi và Minh nhi rời khỏi nơi này, bất quá, ta sẽ thỉnh cầu điện chủ để các ngươi ở lại trong đội. Nhưng nếu Thần Sử và Lôi Đình Hổ tìm tới, thì các ngươi nhất định phải tách ra, không thể để cho gia tộc chúng ta và các gia tộc khác bị liên lụy!”
Âm Tế Thiên gật đầu. Bắc Vũ Hoành vừa đi thì tấm chắn bên ngoài cũng lập tức bị thu về. Âm Tế Thiên ngẩng đầu nhìn Bắc Minh vẫn mãi im lặng xoa xoa đầu chân mày: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
Bắc Minh hơi hoàn hồn lại, nói: “Ta nghĩ người Độ Kiếp ba ngày trước có thể là Thần Sử!”
Âm Tế Thiên kinh ngạc. Vì sao Bắc Minh lại đột nhiên nhớ tới chuyện Độ Kiếp ba ngày trước? Âm Tế thiên giả vờ không biết chuyện, hỏi: “Độ kiếp? Độ kiếp gì cơ?”
Đáy mắt Bắc Minh thoáng nghi hoặc: “Không phải lúc ấy ngươi ở cùng một chỗ với Thần Sử sao?”
Âm Tế Thiên đột nhiên nhớ tới lời Lôi Đình Hổ nói với hắn, có người đã từng chín lần sử dụng thần thức để điều tra hắn, không ngoài dự đoán, xem ra chính là Bắc Minh. Lúc đó, chắc Bắc Minh cũng đại khái biết được phương hướng, thế chẳng khác nào y biết được hắn ở chung chỗ với Thuần Trần phái sao?
Bất quá, tuy rằng hắn có nói hắn bị Lôi Đình Hổ trông coi, nhưng cũng không khai ra là bị nhốt chết một chỗ. Hơn nữa, cứ cho rằng Bắc Minh nghi ngờ hắn ở chung chỗ với Thuần Trần phái thì hắn cũng có thể nói là Thần Sử mang hắn đến gặp Hiên Viên Duật, dù sao Hiên Viên Duật cũng cùng lên Duyên sơn mà!
Âm Tế Thiên nghĩ được như vầy thì thoáng yên tâm hơn, nói: “Ta có ở đó, nhưng ta bị Thần Sử dùng pháp bảo vây lại cho nên không nghe thấy mà cũng không nhìn thấy được tình huống bên ngoài, vì thế chẳng biết gì cả!”
Bắc Minh không chút nghi ngờ gật đầu: “Tuy rằng không biết vì sao Thần Sử muốn bắt chúng ta, nhưng mà chúng ta vẫn nên cẩn thận là trên hết!”
“Ừ!”
Hai người im lặng một lát, rồi đồng thời nói:
“Thân mình ngươi ổn chứ?”
“Không bị thương chứ?”
Sau đó cùng sửng sốt, lập tức Âm Tế Thiên bật cười, khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh cũng ẩn ẩn vẻ nét vui vẻ: “Lời ngươi vừa nói, lặp lại lần nữa đi!”
Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn y: “Câu nào cơ?”
“Chính là chúng ta…” Bắc Minh hơi cúi đầu, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Câu mà trước khi chúng ta hôn môi đó!”
Đây là lần đầu tiên Tịch Thiên bày tỏ tình cảm của hắn với mình, đương nhiên y sẽ muốn nghe nhiều hơn rồi. Phừng một cái, hai má Âm Tế Thiên đỏ bừng lên, nhanh chóng nguýt y: “Ta quên mất lúc đó đã nói gì rồi!”
Nhất định là não hắn bị hun nóng cho nên mới nói với Bắc Minh câu kia. Hiện giờ, vừa nhớ tới hắn đã muốn đập đầu chết luôn cho rồi!
“A…” Bắc Minh đột nhiên che ***g ngực mình. Âm Tế Thiên cả kinh, vội vàng đỡ lấy y: “Làm sao vậy? Không phải bệnh lại phát tác đó chứ?”
“Ừ!” Bắc Minh vun tay ôm Âm Tế Thiên vào ***g ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên tai hắn, nỉ non: “Nếu ngươi lặp lại lời trước đó, ta nhất định sẽ không sao nữa!”
Âm Tế Thiên nghe y nói vậy, lập tức biết y là giả bộ bệnh, tức giận nghiến răng nói: “Bắc Minh!”
“Ta nghiêm túc đấy!”
Âm Tế Thiên chả thèm tin lời của y, đẩy Bắc Minh ra rồi xoay người rời đi! Thế nhưng mới đi được hai bước, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng Bắc Đẩu hô: “Chủ tử!”
Âm Tế Thiên cuống quít xoay người, thì thấy cả người Bắc Minh mềm nhũn. Tim nhất thời đập hụt một nhịp, ngay sau đó thân mình lóe lên, dùng tốc độ mắt thường không thể nào nhìn được vững vàng đỡ lấy Bắc Minh sắp ngã trên mặt đất. Mọi người ngẩn ra, không phải nói linh căn bị hủy à? Vì sao tốc độ lại có thể nhanh như vậy?
Nhưng lúc mọi người thấy dưới chân Âm Tế Thiên có Tật Phong Phù thì mọi chuyện cũng bình thường trở lại! Bất quá, Bắc Đẩu tới chậm một bước lại dùng vẻ mặt kinh nghi nhìn Âm Tế Thiên!