Mục lục
Phật Môn Ác Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vú Trương khó có thể tin trừng lớn mắt: “Thần… Thần giới?”

Nghe đồn, từ buổi đầu khai thiên, bên trong Thần giới cũng có tồn tại thiên địa, nó là nơi mà nhóm cổ thần cư trú, ở đó thần nhân đều là bẩm sinh đã như thế, là những vị thần cao nhất, vô cùng tôn quý.

Bọn họ khác với những tiên nhân hóa kiếp, tiên nhân còn được xưng là hậu thiên tiên, đều là người khổ tâm tu luyện đắc đạo mà thành. Cũng bởi vì người đắc đạo thành tiên càng ngày càng nhiều, thần giới không thể nào có chỗ cho thêm nhiều tiên nhân, nhóm Cổ thần đành phải sáng tạo nên một nơi cư trú mới, cũng chính là tiên giới mà người Tu Chân nói đến. Sau khi tiên giới xuất hiện, Thần giới liền thành truyền thuyết, một nơi mà sự tồn tại của nó như thật như hư.

Hơn nữa trải qua hàng tỉ năm lễ rửa tội, hiện nay chẳng còn ai có thể do thám xem nó có thật sự tồn tại cùng thiên địa hay không.

“Uhm! Ta nghe đồn như vậy, bất qúa, cực phẩm linh thạch từ tiên giới truyền xuống là một chuyện đã được chứng thật. Còn về phần tuyệt phẩm linh thạch…”

Vú Liễu lắc đầu, tỏ vẻ hiện nay không ai có thể chứng minh được tuyệt phẩm linh thạch là xuất phát từ nơi nào. Vú Trương nghe Vú Liễu nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm tuyệt phẩm linh thạch: “Thiếu phu nhân thật muốn đổi nó thành loại linh thạch khác sao?”

Vú Liễu tương đối sảng khoái, cất kỹ tuyệt phẩm linh thạch, lập tức hướng Âm Tế Thiên nói lời cảm tạ: “Cảm tạ thiếu phu nhân ban thưởng, chúng ta nhất định không phụ ủy thác của Thiếu phu nhân, linh thạch đã đổi sẽ phân cho các đệ tử trong viện Hoành trưởng lão.”

Vú Trương định nói thêm cái gì đó, không ngờ lại bị vú Liễu hung hăng trừng mắt một cái, lời vừa muốn nói ra, lại đành phải nuốt trở về. Vội vàng hướng Âm Tế Thiên cảm tạ, cùng Vú Liễu rời đi sân.

Vừa mới rời khỏi viện tử, Vú Trương liền nhịn không được oán trách: “Ngươi làm gì không có cho ta nói hết? Đem tuyệt phẩm linh thạch đổi thành loại linh thạch khác thật sự là đáng tiếc, cũng không đáng.”

Vú Liễu liếc mắt xem thường: “Ngươi ngốc à? Không nhìn ra thiếu phu nhân là muốn lấy lòng chúng ta sao? Hắn đồng ý dùng linh thạch của thần đổi thành loại linh thạch khác để thưởng cho hạ nhân, liền chứng minh hắn nguyện ý muốn ở lại chỗ này. Vì sau này càng có thể dễ dàng đi lại trong viện Hoành trưởng lão, tất nhiên là muốn cùng hạ nhân trong viện Hoành trưởng lão tạo quan hệ tốt. Cho nên, chúng ta sao có thể bỏ đi tâm ý của Thiếu phu nhân. Hơn nữa, đối với thiếu gia mà nói đó là điểm tốt. Về phần tuyệt phẩm linh thạch, chúng ta có thể đem nó giao cho thiếu gia hay là Hoành trưởng lão đổi lấy loại linh thạch khác đến đưa cho những người khác. Như vậy, chúng ta vừa nhận tâm ý của thiếu phu nhân, lại không để cho Bắc gia mất đi một khối tuyệt phẩm linh thạch, chẳng phải là vẹn toàn đôi đường sao?”

Vú Trương vừa giận vừa cười nói: “Ngươi thật nhiều ý đồ xấu xa!”

Vú Liễu nhướng mày cười đắc ý: “Nếu ta không nhiều ý đồ xấu, Thiếu phu nhân có lấy được tuyệt phẩm linh thạch của Phong trưởng lão, chúng ta cũng không được thưởng nhiều như vậy đâu!”

“Đúng! Đúng! Đúng! Đều là công lao của ngươi, đi đi!”

Hai vị vú rời đi rồi, Âm Tế Thiên vẫn đứng tại chỗ cũ, nhìn nơi này cách cửa đại viện xa tầm tám mươi trượng, không khỏi dùng ngón út đào đào lỗ tai: “Hai người nói chuyện lớn tiếng thật! Cách xa như vậy mà vẫn nghe thấy tiếng các nàng!”

Hắn buồn cười mà lắc đầu, sờ soạng cái đầu chẳng có chút tóc nào, xoay người trở lại phòng.

Âm Tế Thiên vốn định chờ Bắc Minh trở về mà hảo hảo nói chuyện, không ngờ, đợi cả một ngày cũng không thấy Bắc Minh. Bất quá, chờ từ đêm cho đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy lại nhìn thấy tiểu thí hài kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK