Hiên Viên Duật nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ta nhìn thấy vài hình ảnh rất kỳ lạ. Trong đó, có một tên nam tử giống y đúc bức tượng đá ở phía Tây Vạn Yêu Sâm Lâm. Chỉ duy nhất một điểm không giống, đó chính là nốt chu sa ở giữa mày như ngươi.”
Âm Tế Thiên ngớ ra. Hắn nhớ là ở giữa mày của bức tượng đá có một cái động. Vậy nếu như không xuất hiện cái động kia, hẳn sẽ có một nốt chu sa nhỉ?
“Ta không biết tên nam tử kia là ai, thế nhưng chẳng hiểu sao ta lại cảm thấy, trừ ngoại hình ra thì hắn cực kỳ giống với ngươi. Hơn nữa, năng lực của nam tử kia cũng rất đặc biệt, có thể khiến Yêu thú nghe theo lệnh y, rồi còn có thể ban tên chúc phúc, khiến cho Yêu thú từ cấp thấp biến thành cấp cao. Đúng rồi, y còn có một mái tóc màu xanh lam, nhìn cực kỳ yêu dị, có thể Diệt Chư Thần.
Nét mặt Hiên Viên Duật rất dịu dàng, giống như đang nói về người y thương vậy. Âm Tế Thiên nghe thế, hai mày lại càng nhíu chặt hơn. Năng lực mà y vừa nói, hoàn toàn giống với hắn.
“Hắn có thân phận rất cao quý, là Thái Tử Phi của Quang Thần Vương Tử. Thế nhưng…” Hiên Viên Duật nói tới đây, đầu càng lúc càng đau. Y vươn hai tay ôm lấy cái đầu như sắp nổ tới nơi kia, cố hết sức nói: “Thế nhưng, hắn lại thích Ám Thần Vương.”
Âm Tế Thiên thấy sắc mặt của y tựa hồ rất đau đớn, do dự một chút mới bước lại gần đỡ lấy y, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Hiên Viên Duật đột nhiên vươn tay ôm chặt hắn vào lòng, lo lắng nói: “Tịch Thiên! Sao ngươi lại thích y? Ngươi có biết là ngươi và y không thể yêu nhau hay không?”
Giọng nói của y tràn đầy sự khổ sở đau đớn, thậm chí còn nghẹn ngào. Gân xanh trên trán Âm Tế Thiên giật không ngừng. Hắn nhìn mấy vị đệ tử tuần tra vẫn luôn nhìn sang bên này, vội vàng đẩy Hiên Viên Duật ra, tức giận nói: “Hiên Viên Duật ngươi làm cái gì vậy?”
Hiên Viên Duật lảo đảo lùi về sau vài bước, y ôm lấy đầu, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn. Âm Tế Thiên cũng không có xoay người bỏ đi, mà đứng nguyên tại chỗ, mặt không đổi sắc nhìn Hiên Viên Duật. Chẳng biết qua bao lâu, Hiên Viên Duật mới dần tỉnh táo lại, y thở hồng hộc nói:
“Thật xin lỗi. Ta không biết vì sao mình lại làm như vậy nữa.”
Âm Tế Thiên lạnh lùng nhìn y: “Vừa rồi, ngươi gọi Tịch Thiên, là gọi ta hay là gọi tên nam tử giống với bức tượng đá kia?”
Đầu óc Hiên Viên Duật vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại: “Ta không biết.”
Âm Tế Thiên thấy y quả thật không biết, đành hỏi vấn đề khác: “Thế vì sao ngươi lại muốn nói chuyện này với ta?”
Hiên Viên Duật lấy khăn tay lau khô mồ hôi trên trán, thở dài: “Ta cũng không biết. Cũng có khi do ta cảm thấy ngươi và nam tử kia rất giống nhau. Hơn nữa, nếu không nói ra, ta nghĩ chắc ta sẽ điên mất.”
Đến tận bây giờ, là thực hay mơ y cũng không biết nữa. Âm Tế Thiên cũng nhận ra y đang rất khó chịu:
“Ngươi nói tượng đá kia bị Quang Thần Vương đánh hạ khỏi Thần giới, là do những ký ức đột ngột xuất hiện này cho biết ư?”
Hiên Viên Duật vô lực đáp: “Đúng thế.”
“Vậy ngươi có biết, lý do gì Quang Thần Vương lại làm thế không?”
Động tác của Hiên Viên Duật khựng lại, nhìn hắn: “Có phải ngươi tin lời ta nói không?”
Âm Tế Thiên im lặng. Đúng là hắn tin vào những lời mà Hiên Viên Duật nói trước đó, có phải hắn bị điên rồi không? Thế nhưng, nếu không phải Hiên Viên Duật đột nhiên nhiều thêm một đoạn ký ức, thì sao y lại có thể nói trúng phóc những năng lực mà mình giấu giếm? Hiên Viên Duật tự giễu nói:
“Nói thật ra, đến chính bản thân ta cũng không tin vào đám ký ức đột nhiên xuất hiện này. Nó làm cho ta cảm thấy thực kỳ quái.”
“Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã.”
Hiên Viên Duật mơ hồ: “Kỳ thực chúng nó đó rất đứt quãng. Ta chỉ nhớ là, nam tử có dung mạo y hệt bức tượng đá kia … là thích Ám Thần Vương. Quang Thần Vương vì tức giận nên đánh hạ tượng đá khỏi Thần giới.”
Âm Tế Thiên nghe thế, đột nhiên trong trí nhớ lóe lên một vài hình ảnh, cực nhanh, chẳng đủ để hắn nhận ra được nó là gì. Thế nhưng hắn cảm thấy, Quang Thần Vương đánh hạ tượng đá khỏi Thần giới, tuyệt đối không phải là do tên nam tử kia thích Ám Thần Vương. Âm Tế Thiên xoa xoa trán, nói:
“Ta nghĩ chắc là ngươi cầm thanh thần khí kia lên, cho nên mới tiếp thu thêm những ký ức không thuộc về ngươi.”
Hiên Viên Duật ngớ ra, nhíu mày hỏi: “Sao ngươi biết ta cầm thanh thần khí kia? Là Thôn Phách nói cho ngươi?” Sau đó y lại cười nhẹ nói: “Mà quả thật, y rất để tâm đến ngươi. Nhất là lúc Bí cảnh sắp đóng cửa, y còn bất chấp tính mệnh vọt vào cứu ngươi.”
Vốn y cũng muốn đi vào, thế nhưng lại bị Bắc Vũ Hoành ngăn cản. Âm Tế Thiên nhớ tới khi đó, cũng khẽ mỉm cười:
“Chẳng phải là y nói, mà ta tận mắt nhìn thấy. Không chỉ cảnh các ngươi cầm thần khí đánh nhau, mà còn nhìn thấy ngươi ôm Thôn Phách rời khỏi Bí cảnh.”
Lần này Hiên Viên Duật thực sự tin lời hắn nói, bởi y biết Thôn Phách sẽ tuyệt đối không nói ra chuyện mình bị ôm ra khỏi Bí cảnh, để tránh mất mặt. Y cười cười:
“Có lẽ chủ nhân của thanh thần khí kia đã phong ấn ký ức vào trong đó. Sau đó không cẩn thận bị ta tiếp thu luôn.”
“Chắc thế.”
Âm Tế Thiên cảm thấy, Hiên Viên Duật và Thôn Phách có được hai thanh thần khí kia, sao mà quá dễ dàng.
“Trừ những chuyện ngươi đã nói ra, còn có thêm ký ức kỳ lạ nào nữa không?”
Hiên Viên Duật nhướng mày, mặt đầy vẻ bí ẩn:
“Ngươi có vẻ rất tò mò với đám ký ức không phải của ta kia.”
Âm Tế Thiên vờ ngạc nhiên: “Đương nhiên! Đây chính là chuyện về Thần giới mà. Cho dù là ai, cũng đều cảm thấy tò mò thôi. Đúng rồi, ngươi có nhớ được bộ dạng Quang Thần Vương như thế nào không?”
Hiên Viên Duật lắc đầu: “Rất mơ hồ, ta chỉ thấy rõ mỗi tên nam tử kia. Hơn nữa, hình ảnh đứt quãng cho nên ta không biết được chính xác chuyện gì đã xảy ra.”
Âm Tế Thiên liếm môi hỏi: “Vậy sau khi nói ra rồi, ngươi có cảm thấy dễ chịu hơn không?”
Hiên Viên Duật im lặng một lúc mới đáp: “Không! Ta cảm thấy càng lúc càng tệ. Nhất là…” Y ngừng lại không nói nốt câu nữa.
Âm Tế Thiên hiếu kỳ hỏi: “Nhất là cái gì?”
“Đã muộn rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
Hiên Viên Duật đột nhiên chuyển đề tài, y nói xong câu đó liền xoay người rời đi. Âm Tế Thiên nhìn bóng lưng Hiên Viên Duật càng ngày càng xa, khẽ xì một tiếng. Y nói không sai, hắn quả thực rất tò mò với đám ký ức đột nhiên xuất hiện đó.
“Thật là điên rồ!”
Âm Tế Thiên bực tức vặt vặt mấy cái lá cây gần đó, chốc lát sau mới chịu quay về viện tử của mình. Và nháy mắt khi hắn rời khỏi, Hiên Viên Duật vốn đang trở về hậu viện, lại đột nhiên xoay người, nhìn cửa đại viện không có ai, nhíu mày. Đoạn ký ức đột nhiên xuất hiện kia làm cho y cảm nhận được rất rõ ràng, chủ nhân của thanh thần khí thực sự rất yêu tên nam tử ấy. Mới đầu y còn cho rằng mình bị những ký ức đó làm ảnh hưởng, cho nên mới có thể mê luyến bức tượng đá có vẻ ngoài y đúc nam tử kia. Thế nhưng ban nãy ôm Tịch Thiên, y mới biết rằng không phải. Cái loại yêu thích này, tựa như đã ăn sâu bám rễ vào trong lòng, không thể nào nhổ ra được. Hiên Viên Duật không biết đứng đó bao lâu mới chịu rời đi.
Sau khi Âm Tế Thiên quay lại Minh Thăng viện, đợi cả đêm cũng không thấy Bắc Minh về. Mãi đến tận tờ mờ sáng, ở ngoài sân vang lên tiếng người hầu quét rác, hắn mới đứng dậy thư giãn gân cốt, rồi mở cửa. Âm Tế Thiên vừa ra khỏi phòng đã phát hiện Bắc Duy và Bắc Sinh cũng ở bên ngoài. Bắc Duy và Bắc Sinh nhìn thấy Âm Tế Thiên, hai mắt sáng lên, vội vàng chạy tới. Bắc Duy cung kính kêu lớn:
“Thiếu phu nhân!”
Bắc Sinh cũng nói: “Thiếu phu nhân! Ta còn tưởng ngài không về được nữa!”
Bắc Duy đập đầu Bắc Sinh: “Vớ vẩn! Ngươi nói cái gì đấy!”
Bắc Sinh ngượng ngùng gãi đầu, vội vàng giải thích với Âm Tế Thiên: “Bởi, ta nghe nói Thiếu phu nhân bị năm vị tà tu lão tổ mang đi, cho nên mới lo lắng Bắc gia không thể đón ngài từ tay bọn họ về. Thế nhưng bây giờ, Thiếu phu nhân có thể trở về rồi, thật quá tốt!”
Bắc Duy đẩy Bắc Sinh qua một bên hỏi: “Ta nghe các đệ tử khác nói Thiếu phu nhân cũng có đi Thượng Cổ Bí Cảnh!”
Âm Tế Thiên đáp: “Ừ.”
“Ta còn nghe nói bên trong rất nguy hiểm. Chết rất nhiều người!”