Âm Tế Thiên cả đêm không ngủ, lúc nghe thấy tiếng quét tước bên ngoài, hắn mới bật người ngồi dậy. Vừa ra khỏi bình phong, hắn liền trông thấy Bắc Minh và Thôn Phách đang song song ngồi trên ghế.
Thôn Phách nghe tiếng, chậm rãi mở mắt ra, ngay khi nhìn đến Âm Tế Thiên, nét mặt trở nên dịu dàng hẳn. Sau đó y đứng dậy, nhanh chóng nhập vào thân xác Bắc Minh. Âm Tế Thiên chờ y xong xuôi, rồi mới quan tâm hỏi: “Thân thể thế nào rồi?”
Bắc Minh kéo hắn ngồi lên đùi mình, nói: “Cũng không nặng lắm.”
Âm Tế Thiên ôm lấy cổ y: “Ta quên chưa nói với ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chắc ta không thể ra ngoài đi dạo với các ngươi được.”
Bắc Minh nhíu mày: “Ngươi sợ lại tiếp tục xảy ra chuyện Tiên Yêu thú cầu cứu à?”
Âm Tế Thiên gật gật đầu.
“Nếu ngươi không đi, vậy ta cũng không đi.”
Âm Tế Thiên không đồng ý: “Không thể được! Dù sao chúng ta cũng theo chân Hạ Hầu Lân tới đây làm khách. Không đi cùng hắn vài ngày, sẽ khó mà giải thích được”
Đương nhiên, hắn cũng không thích Bắc Minh chung đụng với Hạ Hầu Lân. Thế nhưng, rất có thể bọn họ sẽ cần tới Hạ Hầu Lân giúp đỡ, không muốn quan tâm tới hắn không được. Bắc Minh nghĩ nghĩ:
“Nếu không chúng ta cứ nói với Hạ Hầu Lân rằng, đợi lúc nào tìm được mảnh hồn kia, chúng ta sẽ dạo chơi sau. Tin chắc hắn cũng không muốn mang tâm trạng nặng nề mà đi du ngoạn đâu.”
Tịch Thiên không đi, vậy y cũng chẳng có hứng thú để ra ngoài với Hạ Hầu Lân.
“Thế nhưng, Minh Ngục lớn như vầy, chỉ sợ không mất mười ngày nửa tháng là không thể nào hoàn thành được.”
Bắc Minh đứng dậy: “Ta cứ qua nói trước với hắn.”
Âm Tế Thiên không đi cùng mà chỉ ngồi ở đó nhìn Bắc Minh ra ngoài, đi đến trước cửa phòng của Hạ Hầu Lân. Hạ Hầu Lân nghe tiếng gõ cửa, còn tưởng là quỷ phó trong phủ. Lúc mở ra, trông thấy Bắc Minh, tâm trạng hắn có thể miêu tả bằng mỗi một câu ‘mừng như điên’. Hắn vội vàng mời Bắc Minh đi vào.
Bắc Minh cũng không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói bọn họ phải rời khỏi đây một thời gian. Hạ Hầu Lân nghe xong, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều lắm, mà chỉ hỏi:
“Hiền đệ, có phải việc ngươi cần làm rất quan trọng hay không?”
“Đúng thế.”
“Nếu vậy, ta cứ ở đây chờ các ngươi trở về là được. Thế nhưng trước khi đi, ngươi có thể ngồi đây trò chuyện với ta một lát không?.
Âm Tế Thiên nghe Hạ Hầu Lân nói thế liền bật cười lạnh. Vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Có nghĩ đến thân phận của hai người các ngươi không vậy? Cho dù không có sự xuất hiện của hắn đi nữa thì với thân phận là Bắc Minh thiếu gia của Bắc gia – một trong tứ đại gia tộc. Chẳng nhẽ y lại chạy tới Phàm giới làm nam sủng hay là phi tử của một Đế vương sao? Trừ khi Hạ Hầu Lân vứt đi tước vị của mình đến Tu Chân giới, thành phu nhân của Bắc Minh.
Bắc Minh cũng không từ chối, ở trong phòng trò chuyện với Hạ Hầu Lân mất nửa canh giờ mới rời khỏi. Đến tận khi bóng lưng Bắc Minh mất hút rồi mà Hạ Hầu Lân vẫn còn cười cười, hắn đứng ở cửa một lúc lâu mới quay lại sân. Vừa vào đại sảnh liền thấy Phụng Âm ngồi ở đó, có vẻ như đang đợi mình. Hạ Hầu Lân sửng sốt hỏi:
“Phụng Âm, sao ngươi lại ở đây? Không phải có việc bận sao?”
Phụng Âm cười rất âm hiểm: “Hôm nay ta chỉ giải quyết chút việc vặt trong phủ thôi. Vừa xong xuôi là ta tới đây thăm ngươi ngay.” Rồi y nhìn ra phía sau Hạ Hầu Lân: “Mấy người bạn kia của ngươi đâu rồi?”
“Bọn họ có việc phải rời phủ khoảng nửa tháng.”
Ánh mắt của Phụng Âm hơi lay động, cũng không hỏi lý do bọn Âm Tế Thiên rời đi. Chỉ nói:
“Nếu có chuyện cần ta giúp, cứ nói nhé.”
Hạ Hầu Lân cười: “Ta cũng không khách sáo.” Sau đó khuôn mặt liền trở nên hung ác nham hiểm: “Hơn nữa, đúng là ta có chút chuyện muốn nhờ vả Phụng Âm.”
Phụng Âm nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì?”
Hạ Hầu Lân tới gần y, nói nhỏ vào tai y.
Sau khi Âm Tế Thiên, Bắc Minh và Hiên Viên Duật rời khỏi phủ của Phụng Âm, ba người liền chia làm hai ngã. Bắc Minh mang Âm Tế Thiên đi sang phía Nam, còn Hiên Viên Duật đi sang phía Bắc. Chỉ cần bên nào tìm thấy hồn phách trước thì truyền âm cho bên còn lại. Nếu không tìm được, hãy quay về phủ của Phụng Âm tập họp. Hiên Viên Duật vừa rời đi, Âm Tế Thiên lại hỏi:
“Chắc sức khỏe của ngươi không đủ để dùng pháp khí phi hành nhỉ?”
Bắc Minh cũng không cậy mạnh nói: “Đúng thế. Nếu cứ dùng phi hành để tìm kiếm, chắc chỉ có thể chống đỡ được nửa ngày mà thôi.”
Âm Tế Thiên nhăn mày: “Nếu như vậy, xem ra nửa tháng thôi không đủ. Ta mang ngươi đi thì tốt hơn.”
“Đừng nói ngươi định dùng thuấn di đấy chứ?” Bắc Minh không đồng ý nói “Thuấn di dù nhanh, thế nhưng rất dễ khiến chúng ta đi sai hướng.”
“Không dùng Thuấn di. Trước ngươi cứ thu hồi linh lực trên pháp khí đi, ta sẽ khống chế nó.”
Âm Tế Thiên cảm thấy, nếu mình có thể dùng *** thần lực để phá hỏng Lồng thú và Khóa thú, vậy chắc cũng có thể dùng nó để phi hành pháp khí. Đương nhiên, hắn chưa từng thử qua cho nên cũng không biết là có được hay không.
Bắc Minh không thắc mắc nhiều, lưu loát thu hồi linh lực, pháp khí vừa mất đi linh lực liền khiến hai người rơi tự do từ trên cao xuống. Âm Tế Thiên giật mình, vội vàng dùng *** thần lực tham nhập vào bên trong pháp khí.
Ngay khi pháp khí sắp sửa đập xuống đất, nó bỗng đột nhiên khựng lại, rồi lần thứ hai bay lên trên cao. Âm Tế Thiên nhìn thấy pháp khí bay vững vàng liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận quát Bắc Minh:
“Dọa chết ta! Ngươi thu hồi linh lực mà không nói trước một tiếng. Suýt chút té chết rồi.”
Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên thực sự tức giận, bèn kéo người ta ôm vào trong lòng:
“Chẳng qua là ta quá tin tưởng vào năng lực của ngươi, ngươi sẽ không khiến chúng ta bị thương thôi mà.”
Âm Tế Thiên hừ một cái, chẳng thèm để ý tới y. Thế nhưng vẻ tức giận trên mặt cũng không còn nữa, hiển nhiên là rất vừa lòng với những lời mà Bắc Minh nói. Bắc Minh cười cười, hôn nhẹ một cái lên mặt hắn.