Âm Tế Thiên sửng sốt, lập tức xì một tiếng: “Giúp ta thay quần áo mà gọi là giải thích sao? Thật sự không có thành ý!”
Hắn xoay người cầm lấy lệnh bài biểu thị thân phận của mình giắt lên bên hông.
“Như thế nào ngươi mới cảm thấy ta có thành ý?”
Động tác của Âm Tế Thiên dừng lại một chút: “Ít nhất cũng phải nói được mấy câu dễ nghe!”
“Nói dễ nghe?” Người phía sau nhẹ nhàng nỉ non, sau đó hỏi: “Nếu ta nói hai chân ngươi thực mịn màn, này có tính là nói dễ nghe hay không?”
Gì?
Âm Tế Thiên thân mình cứng đờ, mãnh liệt xoay người, tuy nhiên, trong phòng đến cái thân ảnh của Bắc Minh cũng không còn.
“Ta phắc!”
Cái tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, vừa rồi quả nhiên là ăn đậu hủ của hắn, hơn nữa còn ăn quang minh chính đại. Âm Tế Thiên tức giận hướng ra bên ngoài quát: “Bắc Minh, ngươi có giỏi thì quay lại đây!”
Ngoài sân viện, Bắc Minh nghe được tiếng rống trong phòng truyền tới, khóe miệng không khỏi cong lên. Sáu gã hộ vệ thủ trong sân nhìn thấy Bắc Minh đi ra, cũng xoay người đi theo y. Cầm đầu là Bắc Đẩu hàm tiếu hỏi: “Thiếu gia tâm tình tựa hồ rất tốt!”
Bắc Minh không thể phủ nhận mà nhíu nhíu mày.
“Hơn nữa, sắc mặt hồng nhuận, bước chân trầm ổn, mười năm qua thuộc hạ chưa từng thấy được thiếu gia có khí sắc tốt như vậy”
Khi Bắc Đẩu nhắc tới, Bắc Minh mới phát hiện ra thể trạng y tốt hơn rất nhiều, là chuyện mà mười năm nay chưa bao giờ có. Bất quá, có phải có chút quá đột nhiên hay không? Bắc Đẩu nhìn ra Bắc Minh nghi hoặc, hỏi: “Thiếu gia, có phải ngài gặp được kỳ ngộ không?”
Nghe vậy, Bắc Minh không khỏi lâm vào trầm tư.
Màn đêm buông xuống, sau khi Âm Tế Thiên ăn xong liền sớm lên giường nghỉ ngơi. Khi hắn ngủ đến mông mông lung lung, nghe được tiếng thoát y loạt xoạt, sau đó, mơ hồ mà cảm thấy có người trèo lên giường của hắn, nằm ở bên cạnh hắn, mà còn cẩn thận đem hắn ôm vào trong ngực.
Âm Tế Thiên ngửi được mùi hương quen thuộc, cũng liền lười mở mắt để phản kháng, hơn nữa phản kháng cũng là uổng phí khí lực cho nên để im cho đối phương ôm. Sau đó liền ngủ thẳng đến khi trời sáng, khi Âm Tế Thiên tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thân ảnh của Bắc Minh.
Thừa dịp trong phòng không người, nhanh chóng bắt đầu ngồi xuống tu luyện, lúc này đây tình hình cùng hôm qua giống nhau, cho đến khi cỗ khí di chuyển đến toàn thân liền vô pháp tiếp tục tu luyện, có điểm duy nhất không giống là đau đớn giảm đi rất nhiều.
Âm Tế Thiên hoàn tất tu luyện mới đứng dậy rửa mặt, trong lúc dùng bữa, hắn phát hiện trong phòng có điểm lạ. Hắn quan sát kỹ, gia cụ bài trí đều không có biến dạng, bốn phía cũng như trước dán chữ ‘hỉ’ thập phần vui vẻ, chính là…
Hạ nhân trong phòng hầu hạ chú ý tới hành động của Âm Tế Thiên, liền tiến lên hỏi: “Thiếu phu nhân có phải hay không có phân phó?”
Âm Tế Thiên nghe được thanh âm thuần hậu, nhìn lại chỉ thấy một trung niên nam tử xa lạ đứng đối diện hắn nở nụ cười thân thiết. Nhìn đến đây hắn rốt cục cũng hiểu vì sao mình cảm thấy trong phòng không được bình thường, tỳ nữ trước kia hầu hạ hắn liền bị đổi toàn bộ thành đại thúc trung niên. Khóe mắt Âm Tế Thiên giật giật, không cần nghĩ cũng biết ai làm ra chuyện này.