Mục lục
Xích Ái Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng hồ chỉ quá năm giờ chiều, Habino phục vụ rất chu đáo, làm cho hắn dễ dàng đi qua hải quan, chuyến bay của Phong Triển Nặc đáp xuống sân bay.

Judy là một người đồng hành khéo mồm khéo miệng, nếu cô ta là một người đàn ông thì nhất định sẽ hấp dẫn vô số người khác phái, cho dù là phụ nữ thì vẫn không thiếu ánh mắt đồng tính chú ý đến cô ta, có lẽ là vì mái tóc xoăn ngông cuồng, nhưng nguyên nhân chính có lẽ là vì người ở bên cạnh cô ta.

“Tôi phải nói với các cô ấy bao nhiêu lần là tôi và anh không có quan hệ gì cả, như vậy bọn họ mới không dùng ánh mắt biết giết người để nhìn tôi?” Dọc đường đi Judy liên tục oán giận, trên đầu của cô ta quấn một chiếc khăn lụa, đeo kính mát, “Bề ngoài của anh thật không giống người làm nghề này, Ian.”

“Phải thế nào mới giống? Lạnh lùng? Không chớp mắt? Không giỏi ăn nói?” Phong Triển Nặc mặc áo khoác, giơ tay nhấc chân đều có một phong cách rất đặc biệt, đây là sự kiên cường của sát thủ, nhưng cũng thật sự làm cho người ta cảm thấy an tâm, đương nhiên đây chỉ là ảo giác.

“Anh làm cho người ta có loại ảo giác giống như anh có thể nắm quyền kiểm soát ở bất kỳ hoàn cảnh nào, sẽ không bị ảnh hưởng, cho nên anh là người xuất sắc nhất.” Không tiếc ca ngợi, Judy trở thành giám đốc vùng của Habino cũng không phải là không có lý do.

Hắn mỉm cười, “Cám ơn đã quá khen, nhưng chuyện này cũng chẳng thay đổi được quan hệ của chúng ta, khi nào thì có thể tiết lộ chi tiết công việc cho tôi? Tôi không thích làm việc trong hoàn cảnh không biết rõ tình huống.” Bên dưới nụ cười là một loại ánh sáng lạnh không thể xem nhẹ.

Judy nhìn thấy, cô ta vẫn chưa quen thân phận chân chính của đối phương, “Mới đến Pháp, chúng ta có thể nghỉ ngơi trước, tin tức đã nằm trong tay, nhưng hành động cần phải được thu xếp, tôi nghĩ là anh rất kiên nhẫn, nhưng vì sao lại nôn nóng như vậy, là vì Feston à?”

Nhắc đến Feston, hắn vốn nên thỏa hiệp, hiện tại lại hơi cau mày, “Judy, trước hết để tôi nói cho cô biết một chuyện, tôi ghét bị người ta uy hiếp, chuyện này là do tôi xuất phát từ tự nguyện muốn giúp cô, nếu cô cho là phương pháp của mình có tác dụng thì tôi rất vui sướng khi nói với cô đó là quan điểm sai lầm.”

Ý cười lạnh lẽo càng lúc càng lan tỏa, Phong Triển Nặc đút tay vào túi quần, Judy lại bị sát ý dưới đáy mắt của hắn dọa cho kinh hãi, có lẽ cô ta không nên cao hứng quá sớm, muốn khống chế một sát thủ như vậy cũng không phải chuyện dễ, “Được rồi, đây là hợp tác, đôi bên đều đạt được lợi ích, tôi hứa với anh, ngoại trừ món nợ của Feston được thanh toán thì chúng tôi còn có thể trả cho anh một phần thù lao, như vậy anh có hài lòng hay chưa?”

“Mấy người còn chưa nói là muốn tôi làm cái gì, để sau khi tôi biết thì tôi sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục, nên biết là trước đây khi gặp phải tình huống như vậy thì ngay cả suy nghĩ tôi cũng không màng.” Cho thấy chính mình cũng đã nhượng bộ, Phong Triển Nặc cũng không muốn lập tức trở mặt với Judy.

“Đương nhiên, tôi rất hiểu quy củ của anh, muốn U Linh ra tay, thứ nhất là phải cam đoan trả đủ tiền thù lao, thứ hai không được giấu diếm tình hình thực tế, những kẻ muốn đơn phương lợi dụng anh thì đều đã chết, tôi nói có đúng hay không?” Đã sớm điều tra, Judy dẫn hắn ngồi vào một chiếc xe, trong xe rất rộng rãi, chiếc Lincoln màu đen, xem ra Habino cũng không thiếu tiền.

“Cô rất hào phóng và rõ ràng, tôi yên tâm, nếu cùng một người đẹp uống sâm banh là có thể hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ càng cao hứng.” Theo như lời của Judy thì cô ta dường như không muốn đưa ra đáp án, Phong Triển Nặc bưng ly rượu, cũng rót chất lỏng màu hổ phách vào ly rượu của Judy.

“Anh sẽ phát hiện nhiệm vụ của anh không hề khó khăn.” Nâng ly, rốt cục Judy cũng hơi lộ ra một chút.

“Vì sao không tìm người khác?” Hắn không phải là kẻ dễ tin, trên thực tế Phong Triển Nặc sẽ thừa nhận chính mình rất đa nghi.

“Đối với anh mà nói thì không khó, đối với người khác thì cũng không phải đơn giản như vậy, cho nên chúng tôi mới hy vọng anh tham gia, khi Feston đến tìm tôi, sau đó tôi biết được anh là ai thì lúc ấy tôi cảm thấy nữ thần may mắn đã phù hộ mình!” Phát hiện thủ đoạn cứng rắn không có tác dụng đối với tên sát thủ này, Judy thay đổi cách thức, ý đồ thành lập tình hữu nghị.

Ly rượu chạm vào nhau, Phong Triển Nặc uống một hơi cạn sạch, “Nếu tôi không hợp tác thì sao? Nên biết là tôi cũng không tình nguyện trợ giúp.”

“Lấy cái khác để trao đổi cũng không được hay sao?” Judy gỡ mắt kính xuống, đôi mắt màu đen giống như hai viên pha lê, mang theo ý cười quỷ bí, “Anh có nghĩ đến vì sao đám sát thủ kia không hành động khi anh đang nằm viện hay không? Có phải yên lặng đến mức ngoài dự đoán của anh đúng không? Không có bất kỳ kẻ nào đến gây rắc rối cho anh, anh cảm thấy là vì lý do gì?”

“Habino không hổ là tổ chức lính đánh thuê nổi tiếng trên thế giới, mấy người lo lắng cho tôi nhiều như vậy, dường như tôi không thể không đền đáp cho mấy người?”

“Anh đã đồng ý tham gia, dù sao chúng tôi cũng đã thể hiện thành ý của mình. Vì một thành viên mới đến thì giải quyết một chút phiền toái cũng không tính là gì, có thể để cho anh yên tâm làm việc mới là kết quả mà chúng tôi mong muốn, hết thảy đều là vì nhiệm vụ.” Judy chỉ mỉm cười nhưng lời nói cùng với cách làm của cô ta lại càng khiến cho Phong Triển Nặc đề cao cảnh giác. fynnz.wordpress.com

“Cô càng nói thì càng làm cho tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này không hề đơn giản, có thể làm cho mấy người trả giá đắt như vậy, thậm chí không ngại dọn dẹp chướng ngại vì tôi, chỉ vì đảm bảo tôi sẽ tham gia, không biết nếu tôi không thể hoàn thành thì mấy người sẽ làm ra chuyện gì.” Đôi mắt dài mảnh, nụ cười nửa thật nửa giả, hắn chuyển đề tài.

“Cho dù chi cho tôi một phần thù lao thì cũng chỉ là một phần nhỏ, cũng không tính là bao, có phải hay không? Có thể bỏ ra một cái giá cao để vận động nhân lực như vậy thì cũng không nhiều lắm.” Bên dưới nụ cười xinh đẹp là một loại xảo quyệt đến cực điểm, lúc này Judy mới phát hiện mình đã nói quá nhiều, nụ cười của Phong Triển Nặc càng thêm sâu sắc, “Xem ra tôi nói đúng rồi.”

“Tốt lắm, dừng ở đây.” Judy thật ảo não, làm ra động tác dán kín miệng, “Tóm lại đến lúc đó anh sẽ biết, ngày mai chúng ta sẽ có chuyến bay.”

Xe chạy trên đường, vài làn gió thơm thoang thoảng từ cửa sổ tiến vào, mùi nước hoa của phụ nữ, Phong Triển Nặc hít một hơi thật sâu, “Nơi này là nước Pháp, ở hướng Đông Nam chính là Monaco, ngồi máy bay chắc là không mất bao lâu.”

Dường như hắn đang nói một mình, toàn thân của Judy chấn động, ngỡ ngàng nhìn hắn.

Phong Triển Nặc quay đầu lại, nụ cười làm cho người ta có thiện cảm hiện tại lại có một chút đáng hận, “Ở kế bên nước Pháp, nơi nào có nhiều tiền nhất? Mọi người đều biết Monte Carlo ở Monaco có địa vị như thế nào, hơn phân nửa quốc gia đều là sòng bài casino, còn có nơi nào thích hợp để giao dịch hơn nơi này? Đáp án là không có.”

Đánh giá dựa theo tài lực, sự suy đoán lớn mật của hắn sở dĩ có thể thành công cũng là vì phản ứng của Judy, hiện tại Judy cũng đã nhận ra, nhưng đá quá muộn, cô ta nghĩ rằng mình không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào, cũng không lỡ miệng, tuy nhiên cô ta không ngờ chỉ cần vài câu thì Ian đã đoán được mục tiêu của bọn họ.

Chuyện này làm cho Judy cảm thấy bất ngờ, rốt cục cô ta đã biết cái gì là sức quan sát cùng với trực giác sâu sắc của sát thủ, Judy đành thừa nhận, “Anh nói đúng, chúng ta sẽ đi Monte Carlo, kỹ năng đánh bạc của anh cũng không tệ đúng không?”

“Nếu cô hiểu lời của tôi thì cô nên biết đây không phải là lần đầu tiên tôi vào nơi đó, tôi không thích đánh bạc nhưng nếu cần thì tôi cũng có thể rất am hiểu.” Dường như U Linh sẽ không làm cho người ta thất vọng, không thể nhìn thấy dấu vết co quắp trên mặt của Phong Triển Nặc, hắn rất bình tĩnh, giống như ở bất cứ trường hợp nào cũng có thể lộ ra bộ dáng của một anh chàng nhà giàu đầy phong độ.

Judy cũng mỉm cười, “Như vậy thì tốt.”

Cô ta không tiếp tục để lộ quá nhiều sơ hở, cũng ít mở miệng, khi ở bên cạnh một con hồ ly xảo quyệt thì cách tốt nhất là đừng quá mức tự tin để rồi rơi vào cạm bẫy do nó tạo ra, nếu bạn không phải là một thợ săn chuyên nghiệp thì chỉ có thể trở thành con mồi của nó.

Phong Triển Nặc cũng không dò xét, rốt cục là muốn làm cái gì, có làm hay không, làm như thế nào, đến nơi phải đến, hết thảy vẫn phải xem quyết định của chính hắn, nhưng nghi ngờ vẫn tồn tại trong lòng, Habino giữ bí mật về nhiệm vụ này kín như bưng, nếu xuất phát từ ý tứ của khách hàng, có thể làm cho Habino coi trọng nhiệm vụ này như thế thì chứng tỏ thân phận của vị khách hàng đó cũng không đơn giản.

Xe dừng ở trước cửa khách sạn, Habino đã thu xếp mọi thứ ổn thỏa, Judy hỏi hắn có cần đi ra ngoài dạo hay không, cô ta có thể tiếp khách, hắn từ chối, nước Pháp là một thành phố thời thượng, có không ít chuyện mới mẻ, hắn đã từng đến đây, nhưng cảm giác hấp dẫn bởi sự mới mẻ lúc trước đã sớm bị mài mòn theo năm tháng.

“Thật sự không muốn đi ra ngoài? Như vậy có muốn tôi thu xếp hoạt động nào khác hay không? Dù sao Feston cũng không ở đây, để tôi tìm người nào đó mới mẻ cho anh nhé?” Judy nói ra lời này mà không hề kiêng kị bản thân mình là một người phụ nữ.

“Với tôi mà nói thì cô cũng rất mới mẻ.” Ném hành lý xuống, hắn lấy ra mấy món linh kiện được gói kỹ trong túi, động tác vô cùng thuần thục, nhanh chóng lắp ráp chúng, đây là thói quen của hắn, mỗi khi đến một chỗ nào đó thì hắn đều chuẩn bị sẵn sàng, cho dù lần này không phải vì giết người.

Lời nói của hắn bị cho là một loại ám chỉ, Judy đến gần hắn, “Nếu anh nói thật thì tôi cũng không để ý.”

Cô ta bắt đầu thản nhiên cởi quần áo, tựa như đang mở một gói quà, Phong Triển Nặc muốn cô ta dừng lại, “Đừng quên cô là phụ nữ, làm như vậy chẳng đẹp đẽ gì.”

“Nếu anh không thích phụ nữ thì có thể không cần xem tôi là phụ nữ.” Tác phong của nữ hải tặc xưa nay luôn là như vậy, Judy cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng, “Anh là người đàn ông có sức quyến rũ phi thường, như vậy tôi cũng không bị thiệt, đương nhiên chuyện này không thể làm cho Feston biết, anh ấy sẽ giết tôi mất.”

Đến lúc này mới chịu dừng nói đùa, Judy mặc vào quần áo, “Lần sau có cơ hội thì tôi phải nói cho anh ấy biết anh đã từ chối lời mời của một người đẹp.”

“Tùy cô.” Sau khi mở miệng thì hắn mới phát hiện đây là giọng điệu của Feston, không biết có phải vì sống chung một thời gian khá lâu hay không mà ngay cả giọng điệu cũng trở nên tương tự.

Ngồi trên giường lau súng, trước khi Judy rời đi thì hắn gọi cô ta lại, “Chuẩn bị cho tôi một cái điện thoại mới.”

“Còn có yêu cầu gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi ở ngay bên cạnh.” Judy đi ra ngoài, cô ta đối đãi với sát thủ Phong Triển Nặc cũng như các khách hàng của mình, cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn. fynnz810

Bình thường mà nói thì hắn đương nhiên có thể tìm người thư giãn, hơn nữa cho dù là đàn ông hay là phụ nữ thì đều được, từ đó đến giờ vẫn là như vậy, nhưng lần này hắn lại không hề có dục vọng, một khi yên tĩnh thì hắn chỉ nghĩ đến một người.

Nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ ở khách sạn của một sòng bạc trước kia, nói thật, kỹ thuật mát xa của Feston cực kỳ tốt, nghĩ đến cảm giác ngay lúc đó, Phong Triển Nặc đành cười khổ rồi bước xuống giường để đi tắm nước lạnh.

Đáng tiếc hiện tại người nọ ở một nước khác, còn hắn thì hít đất để tập thể hình, sau khi ăn xong cơm tối thì lại tắm rửa, một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Judy mang cho hắn một cái điện thoại mới, cam đoan có thể liên lạc an toàn, đồng thời cũng báo với hắn sắp sửa phải hành động.

“Hiện tại chúng ta đang trên đường đến Monte Carlo, là lúc phải nói cho anh biết mục tiêu của hành động lần này.” Cô ta lấy ra một xấp hồ sơ, sau đó rút ra một tờ giấy, mặt trên đương nhiên là tư liệu về mục tiêu cùng với ảnh chụp.

……….

P/S: vợ ngoan ghê, ko có chồng thì ở cử, đi tắm nước lạnh để khỏi nghĩ bậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK