Phong Triển Nặc vẫn chưa rời đi, đáng lý hắn phải đi nhưng hắn nghe thấy cú điện thoại mà Feston vừa bắt máy, “Đã xảy ra chuyện gì?” Điếu thuốc chưa hút xong đã sớm rơi trong nhà vệ sinh, hắn lại rút ra một điếu khác, thái độ tư nhiên như thể bọn họ cùng nhau đến đây, Derek nhìn hắn một cách kinh ngạc.
Feston đi ngang qua trước mặt Phong Triển Nặc, không giải thích nhiều, ngay lúc này Jonathan và Hase cùng xúm lại, Feston chỉ ra lệnh đơn giản, “Quay về tổng bộ điều tra manh mối, tôi có một chút việc riêng, các cậu về trước đi.”
Chuyện riêng của sếp? Chưa từng gặp qua người nhà hoặc bạn bè của Feston cho nên mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng Feston nói rõ chuyện này không liên quan đến bọ họ, bọn họ lại kỳ kèo kiếm cớ không muốn rời đi.
“Nơi này là quán bar, hiện tại là giờ tan tầm, em muốn ở lại chỗ này.” Jonathan tỏ vẻ hắn sẽ không rời đi, Hase lập tức ủng hộ, “Đúng vậy, bọn em đến đây để uống rượu.”
Derek tìm được một cái cớ hết sức thuyết phục, “Còn về phần tôi thì nhìn thấy U Linh! Sếp cần được trợ giúp!” Những lời này khiến cho mấy người còn lại kịch liệt phản ứng, “U Linh? Ở đâu?”
“Derek, cậu tưởng là hắn sẽ chờ chúng ta tới bắt hắn hay sao?” Ánh mắt mạnh mẽ tràn ngập nghi ngờ, hiện tại Feston không có thời gian giải thích với bọn họ, “Nhớ rõ tôi đã nói cái gì với các cậu hay không?”
“Khi nào gặp phải U Linh thì không được chống cự, nếu không chính là tự sát.” Lặp lại lời cảnh cáo của Feston, tầm mắt quan sát trái phải, không biết từ khi nào thì bóng dáng vừa rồi vẫn còn ở sau lưng bọn họ đã biến mất, Derek không cam lòng mà siết chặt nắm đấm.
“Hiện tại quay về cho tôi!” Để lại những lời này, Feston lao ra khỏi quán bar, mấy người còn lại cho dù có lòng hỗ trợ thì cũng không dám tùy tiện theo sau.
Thói quen phục tùng mệnh lệnh, cũng tin tưởng sếp của bọn họ có biện pháp tự giải quyết vấn đề của mình, ba người ở trong quán bar nhìn nhau cười khổ một chút, Derek thuật lại tình huống vừa gặp U Linh cho hai người còn lại nghe, bắt đầu suy đoán mục đích đến nơi này của tên sát thủ kia.
Khi bọn họ đang thảo luận rồi chuẩn bị quay về tổng bộ thì có một bóng người xuyên qua đám đông, không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, đáng lý Phong Triển Nặc không cần dính vào nhiều vụ rắc rối như vậy, nhưng hắn nghe thấy Feston và các thành viên trong đội đặc nhiệm nói chuyện.
Người đàn ông kia bảo với cấp dưới không nên chống cự hắn, hắn sẽ không cho rằng đây là Feston đặc biệt quan tâm đến hắn, trên thực tế hắn rất khẳng định đây là vì bảo đảm an toàn cho những người đó, đám người này đều là những tinh anh do Feston tự mình tuyển chọn, tuy rằng còn rất trẻ nhưng Feston coi trọng ý kiến và năng lực của bọn họ.
Feston trân trọng cấp dưới, Phong Triển Nặc nhịn không được mà nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, có đôi khi hắn thật nhịn không được mà tưởng tượng nếu hắn giết người của Feston thì Feston sẽ như thế nào, cái tên Jonathan kia, còn có Derek và Hase….Đúng vậy, hắn gọi ra tên của mỗi một nhân viên dưới quyền Feston.
Cho nên hắn đương nhiên nhận ra Will.
Một chiếc xe dừng bên cạnh nhà hát The Vic, từ trên xe bước xuống là một cậu thanh niên trẻ tuổi tóc vàng, nhưng vẻ mặt rất kích động, cho đến khi nhìn thấy Feston ở trên đường thì giống như thấy được cứu tinh, quên cả giao hẹn mà hắn và Feston đã quy định trước, cứ thế mà ôm chặt Feston.
“Em không biết bọn họ là ai, bọn họ muốn giết em sao? Vì sao bọn họ lại muốn giết em?” Trong đầu của hắn có rất nhiều câu hỏi, tất cả đều chờ Feston đến giải đáp, hoàn toàn quên mất bọn họ đang ở trên đường phố.
Bỗng nhiên có người tiến tới trước một bước để kéo hắn ra, “Nơi này rất trống trải, nhóc con, cậu muốn chết hả?”
Will bừng tỉnh, Feston dù sao cũng là nhân viên chính phủ, sau khi bị kéo ra sau vài bước thì liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, khuôn mặt sắc sảo lập tức đập vào mi mắt, dáng người cao gầy, vô cùng điển trai, nhưng ăn mặc lại xộc xệch, tóc tai rối bù, có lẽ là hắn nghĩ nhiều, hắn cảm thấy người đàn ông này tựa như mới đi ra từ một màn trình diễn kích tình, lười sửa sang lại vẻ ngoài của mình.
Đối phương dùng ánh mắt thản nhiên để quan sát hắn, đôi mắt màu xanh biển, khóe miệng nhếch lên, Will lại hốt hoảng nhận ra bên trong nụ cười đó có vài phần âm u lạnh lẽo, nhịn không được mà tim đập thình thịch, lập tức đề cao cảnh giác, “Anh là ai?”
“Tôi hả? Cậu hỏi đội trưởng Kada đi, anh ta biết đó.” Trả lời mập mờ, hắn nhàn nhã đứng nơi đó, giống như một người đang xem ca kịch, Will định hỏi lại thì Feston đã dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn Phong Triển Nặc, “Bạn sinh tử.”
Không phải là cậu chết thì là tôi chết, như vậy gọi là sinh tử hay sao? Phong Triển Nặc nhả ra một ngụm khói, dùng ánh mắt có hàm ý sâu xa mà nhìn Feston, chậm rãi bổ sung thêm một câu, “Bạn chí cốt.”
Ánh mắt giao nhau, cảm giác ám muội trong mắt càng thêm dày đặc, loại chí cốt này rất khó nói rõ ràng, quan hệ giữa bọn họ đáng lý cũng không nhập nhằng, nhưng trong đầu của bọn họ lại hiện lên đủ loại tình huống đã xảy ra kể từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến nay, bao gồm cả lúc ở dưới hầm rượu, trên sa mạc, dưới lòng đất, dưới nhà giam, trong đường hầm thông gió….
Bạn sinh tử và chí cốt, có lẽ có cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, dường như không thể hoàn toàn xem như đang nói dối.
Tầm mắt của hai người tựa hồ đã dừng hình, không khí thật quỷ dị, Will chắc chắn Feston chỉ có một mình hắn là tình nhân, hơn nữa Feston không phải là người lăng nhăng, nhưng Will là người học nghệ thuật, hắn rất mẫn cảm đối với bầu không khí kỳ lạ này, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Feston không phải là Feston như bình thường, ít nhất không phải là Feston khi đối mặt với hắn, “Các anh đang phá án sao?” Will hỏi.
Ngoại trừ như vậy thì không có cách giải thích khác, khi Feston đầu nhập vào điều tra sẽ luôn cho Will cảm giác này, như gần như xa, Feston chỉ để ý đến hắn khi rãnh rỗi, Will đã quen với việc này, nhưng câu hỏi của hắn lại lập tức khiến người đàn ông xa lạ kia bật cười.
Phong Triển Nặc nhẹ nhàng bật cười, ánh mắt nhìn Will như đang nhìn một đứa nhỏ, “Đúng vậy, chúng tôi đang phá án.”
Phong Triển Nặc cười thật cao hứng, một sát thủ bị xem là FBI, còn có chuyện gì đáng buồn cười hơn? Càng thú vị là Feston không hề phủ nhận, nếu không phải như thế thì làm sao giải thích thân phận của hắn, còn có quan hệ giữa bọn họ?
Feston muốn dùng một viên đạn để xóa sạch nụ cười xảo quyệt kia, nhưng hắn chỉ mở miệng, “Lên xe đi.”
Giọng điệu của hắn đông cứng, Will không biết là vì sao lại như thế, mới vừa đi đến bên cạnh chiếc xe của Feston thì hắn liền nhìn thấy xe của mấy người kia, “Bọn họ đuổi theo.”
Chiếc xe màu đen có rèm che trên cửa sổ, không thể nhìn thấy tình hình bên trong xe, không biết đối phương có mấy người, cũng không biết là vì nguyên nhân gì lại đến đây, Feston vừa mở cửa xe thì Will lập tức tiến vào bên trong, cũng không hỏi Feston kế tiếp phải làm sao, bọn họ phải đi đâu, biểu hiện của hắn chứng tỏ hắn hoàn toàn tin tưởng vào Feston.
Phong Triển Nặc không bận tâm đến đám nhân viên và người thân của Feston, thậm chí là một người tình bé nhỏ biết nghe lời như thế, đúng vậy, hắn nghĩ rằng mình không bận tâm nhưng hiện tại lại nhịn không được mà có một chút hâm mộ, “Mỗi ngày đều có chuyện bận rộn, thật là tốt đúng không?”
Phong Triển Nặc hút một điếu thuốc, nhàn nhã bỏ đi, giống như không liên quan đến hai người còn lại, Will chạy ra khỏi xe một cách lo lắng, “Anh không lên xe hả?” Hắn kéo Phong Triển Nặc vào trong xe.
“Will!” Feston muốn ngăn cản hành vi nguy hiểm này của Will nhưng đã không còn thời gian để hắn lên tiếng, chiếc xe đối diện cũng đã phát hiện ra bọn họ, không để ý đến xe cộ trên đường, chiếc xe nọ quẹo một vòng mà chạy về phía bọn họ.
Will bị Feston la một tiếng, không biết bản thân đã làm sai chuyện gì, vừa mới ngồi yên thì Feston lập tức lái chiếc Audi màu đen về một nơi vắng vẻ, Phong Triển Nặc ngồi ở băng sau, hắn ló người lên phía trước, “Quyết định không tệ, muốn tìm thêm một người giúp đỡ cho tình nhân của cậu cho nên mới kéo tôi lên xe.”
Đây là suy tính của Will, không ngờ bị Phong Triển Nặc liếc mắt một cái liền nhìn thấu, Feston ngồi cầm vô lăng mà không nói được lời nào, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Will sợ hắn trách cứ, vì vậy tự mình giải thích, “Chẳng phải anh đã nói hai người là bạn chí cốt hay sao, chẳng lẽ Feston gặp nguy hiểm mà anh không quan tâm à?”
Will trả lời rất hợp tình hợp lý, Phong Triển Nặc như cười như không mà gật đầu, một bàn tay lạnh lẽo bóp cổ của Will, “Cậu có nghĩ đến chuyện này hay chưa, cậu vừa mang một mối nguy hiểm lớn hơn nữa lên xe đó?”
Nụ cười ấm áp đột nhiên trở nên giả dối, hắn siết chặt cổ tay, mỉm cười nói nhỏ, “Nhớ hay không, Feston, tôi đã nói là rất muốn giải quyết thằng nhóc này mà, là anh tự đem đến cơ hội cho tôi đấy.”
“Vì sao không gọi tôi là đội trưởng Kada?” Đến lúc này mà Feston lại để ý đến cách xưng hô? Phong Triển Nặc nhìn thấy ánh mắt không hề lay động của Feston thông qua kính chiếu hậu, thành thạo xoay vô lăng, Feston cùng chiếc xe phía sau đang tiến hành trò truy đuổi, bánh xe phát ra tiếng ma sát chói tai, hắn vừa khống chế tay lái vừa rút súng ra, “Hiện tại nghe lời tôi, buông cậu ta ra, U Linh, đừng để cho tôi nói đến lần thứ hai!”
Dưới đáy mắt tựa hồ có một chút bốc hỏa, nhưng Phong Triển Nặc lại càng cảm thấy hứng thú dào dạt, “Sốt ruột sao?”
Ngón tay của Phong Triển Nặc ám muội vuốt ve lên cổ của Will, dường như không vội ra tay, Will không rõ chuyện gì đang xảy ra, cố gắng hít thở, “Các anh….không phải bạn thân hay sao?”
“Câm miệng, Will!” Đây là lần đầu tiên Feston nói ra lời nghiêm khắc như vậy với hắn, Will không dám tin mà nhìn vào kính chiếu hậu, người đàn ông xa lạ đang mỉm cười, đột nhiên buông tay ra rồi rút súng, “Anh nợ tôi, Feston Kada!”
Họng súng toát ra ánh lửa, viên đạn xuyên thấu cửa kính ở băng sau, chiếc xe đang theo đuôi bỗng nhiên mất khống chế mà nhào vào lề đường.
………..
P/S: Nặc ghen nhé :>, mặc dù anh Phê là chồng em nhưng em hiện tại như kẻ thứ 3 vậy.