“Các cậu đã giúp tôi một lần rồi, Jonathan.” Feston vẫn bước xuống giường như trước kia nhưng có một chút khác thường, nhìn bên cạnh trống không, hắn chuẩn bị cúp máy.
“Đợi đã, đợi đã!” Lần này là Hase xen vào, “Lần trước không thể ngăn cản Ian, bọn em thật có lỗi, mọi người đều biết bọn em làm gì, nhưng trong cục không xử phạt bọn em mà chỉ gửi văn bản cảnh cáo, anh có biết điều này có nghĩa là gì hay không? Sếp, em nói thật, đội trưởng Mai Garrett là một người rất có năng lực nhưng chúng em chỉ quen làm việc dưới anh mà thôi.”
“Điện thoại của tôi không phải đường dây nóng, hiện tại là sáu giờ sáng.” Nhìn đồng hồ ở trước mắt, Feston cắt ngang lời của Hase, “Các cậu không đi làm à?”
“Hôm nay được nghỉ phép, Jonathan bị bồ đá, tối hôm qua em cùng cậu ấy uống rượu, cậu ấy bảo muốn tìm đàn ông thử xem….” Hase chưa nói xong thì đã bị Jonathan cướp lời, “Em thề là em chưa từng nói như vậy! Sếp đừng nghe lời của cậu ấy!”
Tiếng kêu của rất chói ta, Feston liền đưa điện thoại ra xa, “Hai cậu cứ tiếp tục đùa, tôi có việc phải làm, cúp máy đây.”
Tít tít, điện thoại bị cúp, Jonathan nhìn vào điện thoại, “Hình như sếp không sao?”
“Nếu có sao thì anh ấy cũng sẽ không nói với chúng ta, chúng ta đâu phải là Ian.” Uống rượu quá nhiều khiến đầu óc đau như búa bổ, Hase từ trên sô pha lăn xuống, đè trúng Jonathan say rượu nằm ngủ ở trên sàn, “Tránh ra một chút đi, anh chàng cao to.”
“Đây là nhà của tôi mà!” Ôm đầu rên rỉ kêu, Jonathan đẩy ra Hase đang đè trên người mình, “Cậu cẩn thận giùm tôi một chút, Chúa ơi, tôi thật hối hận vì sao tối hôm qua lại tìm cậu uống rượu làm gì….”
“Đúng vậy đúng vậy, cậu nên ra quán bar tìm một cô gái, buổi sáng thức dậy thì cậu có thể vận động một chút, sau đó sẽ tỉnh táo thoải mái mà nói với tôi là cậu không sao.” Hase đứng lên rồi đá Jonathan một cái, “Sếp nhất định có tính toán gì đó, tôi quay về văn phòng xem thử thế nào.” fynnz.wordpress.com
“Tôi đi với cậu.” Jonathan cũng vội vàng đứng dậy.
Khi Hase và Jonathan trở lại trụ sở thì vừa lúc nhìn thấy Feston, ngoài cửa có rất nhiều người nhìn hắn từ trong căn phòng đó đi ra, đều dùng ánh mắt rất khác lạ, Jonathan lập tức nghĩ đến, “Chết tiệt! Là điều tra nội bộ!”
“Chẳng phải là đã bảo không có gì hay sao?” Hase hỏi những người khác.
“Tự tiện hành động, nhưng lại hành động thất bại, các cậu thì không sao nhưng anh ta thì có sao, ai bảo anh ta đem hết thảy trách nhiệm đổ lên đầu của mình làm chi.” Mai Garrett ở trong đám người, “Kế tiếp anh ta phải đi Washington một chuyến, tổng cục muốn anh ta trở về, không có ai biết kế tiếp sẽ như thế nào, Feston Kada rất có năng lực, cũng có vẻ không sợ bất kỳ ai, nhưng dám làm dám chịu, chỉ cần nhiêu đó là tôi đã thấy bội phục anh ta rồi.”
Vỗ vỗ bả vai của Jonathan, Mai Garrett bước đi, lưu lại hai người vẫn duy trì trầm mặc, không ai nói nên lời.
Ian Noy đã rời đi, sát thủ U Linh đã rời đi, mà hết thảy nợ nần chưa chấm dứt đều đổ hết lên đầu của Feston.
“Đây là lần đầu tiên tôi hy vọng sếp và Ian có thể nương cơ hội này để kết thúc tất cả.” Jonathan nhìn bóng dáng đang rời đi của Feston.
“Đừng nghĩ như vậy, tôi nghĩ là sếp vẫn chưa bỏ cuộc đâu, nếu tùy tiện tìm người nào cũng được thì lúc trước anh ấy sẽ không chọn Ian.” Hase cũng nhìn ra xa, “Tôi rất hâm mộ sự can đảm của sếp, bởi vì có người làm không được.”
Phong Triển Nặc biết Feston rất can đảm.
Kể từ ngày quen biết Feston thì hắn đã biết điều đó, người đàn ông này luôn có lá gan không nhỏ, mặc dù hết thảy mọi hành vi của Feston đều bị những quy tắc xung quanh ràng buộc.
Nhưng hắn vẫn không ngờ đến Feston lại có thể đuổi theo dấu chân của hắn nhanh như vậy.
Vài ngày sau, ở Seattle.
“Tôi không trông cậy sẽ có ánh mặt trời vào mùa đông ở một nơi mà hằng năm đều có mưa dầm như thế này.” Ngồi trong một quán rượu nhỏ, Phong Triển Nặc nắm lấy mái tóc hơi ẩm ướt của hắn, bên ngoài tuyết vẫn rơi, mà hắn thì lại không đội mũ.
“Ừm, trời rất lạnh….mà phải nói là vì mưa rơi không được cho nên chỉ có tuyết rơi.” Người phụ nữ ngồi đối diện ngây ngốc trả lời.
Ai có thể giữ được bình tĩnh trước một người đàn ông như vậy cơ chứ, ít nhất thì cô ta không thể, bông tuyết tan chảy trên đầu làm nhiễu xuống từng giọt tí tách lên mặt bàn, tóc của hắn màu đen, gương mặt hơi bị ẩm ướt vì bông tuyết nhưng lại vô cùng thu hút.
“Đàn ông để tóc dài trông có vẻ sa sút, nếu không thì sẽ có vẻ rất nghệ thuật, giống như bọn họ cho rằng phụ nữ đều thích những kẻ lưu manh sở khanh như vậy.” Cuối cùng đã quen với cảnh tượng ở trước mặt, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua cô ta bắt đầu đánh giá mái tóc của hắn.
“Tôi chỉ là lười cắt mà thôi, tay của tôi rất vụng về.” Mái tóc sau đầu được cột đuôi gà, lộ ra nụ cười mê người, hắn biết những lời này nếu bị Bob nghe thấy thì nhất định người nọ sẽ cười lăn lộn.
“Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, lý do đặc biệt mà anh đến tìm tôi không giống với những người đàn ông khác, anh thật lịch lãm, còn có một loại tính chất đặc biệt….mà tôi không thể diễn tả thành lời.” Cô ta đến gần thêm một ít.
“Lịch lãm, điều này làm cho tôi nghĩ đến một người.” Hắn lắc lư ly rượu ở trước mặt, ánh mắt dừng trên đó một lúc lâu, trong quán rượu nhỏ có rất ít khách, điệu nhạc du dương vây quanh hắn, giờ phút này người đàn ông tràn ngập sức quyến rũ thoạt nhìn có một chút u buồn.
“Anh đang nghĩ đến ai à?” Cô ta thấy hắn đặt chiếc áo khoác bị ướt lên quầy bar, đột nhiên hắn ngẩng đầu hỏi cô ta, “Nancy, bao giờ thì cô làm xong thứ mà tôi cần?”
“Thứ mà anh cần đây, một ly Martini.” Nancy nâng ly đặt lên trước mặt hắn, lại nhìn hắn một cái, ánh mắt rất có tính ám chỉ.
Hắn đã sớm quen thuộc với điều này, vừa cười vừa nhướng mày, “Thứ mà tôi cần–”
Hắn đến gần, giọng nói rất trầm thấp, mới một phút trước sự quyến rũ thần bí cùng với nét u buồn còn làm cho người ta động lòng, mà bây giờ đã dần dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt của hắn không giống như đang nhìn một người mà càng giống như đang nhìn một vật gì đó, cái ly trên tay của Nancy như muốn trượt xuống đất, “Còn phải chờ thêm ba ngày nữa.”
Phải ba ngày nữa, ánh mắt của Phong Triển Nặc hơi xoay chuyển, “Tôi tới tìm cô là vì nghe nói nơi này có kỹ thuật tốt nhất, xem ra là tôi đánh giá quá cao, có lẽ tôi nên đổi chỗ khác.”
Hắn đứng dậy rồi chuẩn bị rời đi, Nacy nhoài người ra từ quầy bar, “Tôi đã nhận tiền đặt cọc của anh–” Cô ta giữ chặt ống tay áo của hắn, “Đã nhận tiền thì tôi sẽ làm, anh không thể đi tìm người khác.”
Hắn đứng lại.
Nancy cắn chặt răng rồi vung tay, “Tôi thu hồi lời trước đó của mình, anh cũng giống những người đó, chứng minh thư, hộ chiếu, đáng lý tôi phải biết những người cần mấy tờ giấy chứng nhận giả như vậy thì chẳng phải là người lương thiện!”
Nancy lộ ra sự phẫn nộ rõ ràng, nhưng hắn không thèm bận tâm, “Tôi chưa từng nói rằng tôi là người lương thiện.” Hắn nhún vai.
Vạt áo rộng mở để lộ khẩu súng bên trong, ánh mắt của Nancy vẫn dừng ở nơi đó, cô ta nhận thấy sát ý lạnh lẽo không hề cố ý che giấu, trong khi Phong Triển Nặc vẫn thản nhiên uống một ngụm rượu, “Hy vọng cô không lãng phí thời gian của tôi, bởi vì cô kéo dài thời gian mà kế hoạch của tôi bị ảnh hưởng.”
Bất mãn làm cho giọng điệu của hắn rét run, đôi mắt màu xanh biển lộ ra bản chất của máu tươi, cảm giác tử vong lạnh lẽo bao trùm Nancy.
Cô ta quả thật cố ý kéo dài thời gian, thứ mà hắn muốn đáng lý phải sớm hoàn thành, nhưng cô ta bị mê hoặc, bị ảo tưởng không thực tế bám lấy, “….Sẽ nhanh thôi.”
Cô ta cơ hồ nói không nên lời, loại cảm giác này đang cảnh cáo cô ta, cô ta cảm thấy sự thân thiết và quyến rũ của người đàn ông kia chỉ là biểu hiện giả dối, “Nếu sớm biết người thuê tôi là một sát thủ máu lạnh thì tôi nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành thứ mà anh muốn, sau đó anh có thể sớm rời khỏi tầm mắt của tôi!”
“Tôi cũng không muốn ở lâu trong này, tôi không muốn kinh động con mồi của tôi.” Nụ cười này làm cho sống lưng của người ta rét run, một sát thủ, Chúa ơi, mấy ngày nay cô ta đã mê muội cái gì vậy.
“Tôi sẽ nhanh chóng giao thứ đó cho anh, tôi không muốn nghe anh nói nữa!” Kiềm chế cảm xúc của mình, Nancy cúi đầu dùng sức đè tay lên quầy bar, tay của cô ta đang run rẩy.
Phong Triển Nặc nhìn chăm chú đôi tay đang run run của cô ta, “Hôn phu của cô bị người ta bắn chết, cô không thể vì vậy mà hận tất cả những người dùng súng.”
“Anh điều tra tôi?” Nancy lập tức ngẩng đầu.
Nancy Taylor, ba mươi tuổi, hôn phu bị bắn chết.
Nghề nghiệp, pha chế rượu, chuyên tạo hồ sơ giả, hộ chiếu, chứng minh thư, các loại giấy chứng nhận, chất lượng thuộc hàng cao cấp nhất, những thứ cô ta làm có thể dùng giả đổi thật, vấn đề duy nhất là tính cách của cô ta rất thất thường, kỳ hẹn giao hàng không ổn định, nếu không có băng nhóm xã hội đen bảo kê cho cô ta thì cô ta đã sớm bị giết chết, khách hàng bất mãn với cô ta cũng nhiều như khách hàng thích cô ta.
Hắn nâng ly, “Dù sao thì tôi cũng không thể để cho một người có lai lịch không rõ ràng thay tôi làm việc.” Cẩn thận, nguyên tắc của sát thủ luôn luôn là cẩn thận.
“Lai lịch không rõ? Để tôi nói cho anh biết cái gì là lai lịch không rõ! Anh biết không, Shawn bị người ta mướn người giết chết, anh ấy chết trước mặt tôi! Bị người như anh giết chết! Mà tôi căn bản không biết người kia là ai! Đó mới gọi là lai lịch không rõ!”
Cô ta cất cao âm lượng khiến những người khách trong quán phải chú ý, người không nhiều lắm nhưng mọi người đều nhìn sang bên này, Nancy ý thức được chính mình thất thố, “Cho nên đừng tìm tôi nói cái gì mà hận với không hận, những người như các anh đều vô lương tâm! Không thể nào cảm nhận được nỗi đau khổ của tôi! Đúng là mấy ngày hôm trước tôi nảy sinh hứng thú với anh, anh điển trai lại rất quyến rũ, nhưng tôi không ngờ người như anh cũng là một sát thủ, anh biết yêu hay không?! Không, anh sẽ không biết, người như anh căn bản không biết yêu là gì cả!”
Nửa thân trên của cô ta cơ hồ nhoài ra khỏi quầy bar, cô ta cắn răng, giống như đang nguyền rủa, mái tóc đỏ như muốn bốc cháy.
Căn bản không biết yêu là gì cả? Hình như có người cũng từng nói một câu tương tự như vậy, trước kia Phong Triển Nặc có lẽ sẽ nổi giận, nhưng hiện tại hắn chỉ bỗng nhiên nhớ đến một người, không biết đây là lần thứ mấy. fynnz810
“Cho tôi thêm một ly Martini.” Hắn buông xuống ly rượu trống rỗng.
Cơn thịnh nộ của Nancy đột ngột bị dập tắt, cô ta không muốn nhiều lời với hắn nữa, “Ngày mai tôi sẽ đưa nó cho anh, sau đó anh hãy cút khỏi tầm mắt của tôi.”
“Ok.” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết đã rơi nhiều ngày, chuyện này gây bất lợi đối với hành động của hắn, danh sách kia vẫn nằm trong túi áo của hắn, mục tiêu lần này chính là một quán bar, cánh cửa bỗng nhiên bị đá văng ra, “Nancy, nghe nói cô có khách.”
Một người đàn ông to lớn với vết sẹ trên mặt đi vào quán bar, những người khác thấy hắn tiến vào thì đều tránh ra, có người còn lập tức rời khỏi quán, trong quán vốn đã ít người thì nay càng trở nên trống trải.
“Stan, anh ta muốn đi.” Trên mặt của Nancy rất lạnh lùng, người đàn ông cao to tên là Stan quan sát Phong Triển Nặc đang ngồi trước quầy bar, “Phải không, nhưng mà tôi nghe đàn em của tôi báo là FBI cũng đến đây, hay là bọn họ đang bám theo khách của cô? Cô tốt nhất là bảo hắn ta rời khỏi nơi này ngay lập tức đi.”
………….
P/S: Bạn Jo tìm bạn Hase để thử đi thì sẽ biết tại sao bạn cứ bị con gái đá mông =))