Mục lục
Xích Ái Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấm thảm dày màu trắng, tấm rèm nhung màu đỏ sậm, giấy dán tường với hoa văn màu xanh xám pha một chút vàng nhạt, căn phòng xa hoa này đã được dọn dẹp sạch sẽ, người ngồi trong phòng là khách của bọn họ.

“Mấy ngày nay các anh đều ở trong này à?” Câu đầu tiên mà Bailey Olivia mở miệng chính là câu này, cô ta chỉ đơn thuần là tò mò, âm thầm suy đoán, chẳng lẽ đây là tình yêu giữa đàn ông với nhau hay sao, ánh mắt tập trung lên khóe miệng của Phong Triển Nặc.

“Không tốt à? như vậy mới thuận tiện nói chuyện với cô, cô xem đi, cùng một lúc cô có thể gặp được hai người.” Khi Phong Triển Nặc nói chuyện thì lại tác động đến miệng vết thương, vết thương này thật sự sâu, hắn liếc mắt nhìn Feston, vết thương trên cổ của Feston chắc cũng không dễ chịu gì cho cam.

“Lần này tới tìm chúng tôi thì chứng tỏ cô đã có quyết định.” Feston không thúc giục Bailey Olivia mở miệng, hắn đi đến bên cạnh Phong Triển Nặc rồi đưa cho đối phương một ly rượu vang, đó là của ngày hôm qua, vẫn chưa uống hết, sau đó đưa cho Bailey Olivia một ly sữa.

Khi Phong Triển Nặc tiếp nhận ly rượu thì khóe miệng bị ngón tay của Feston chạm vào một chút, hắn biết rõ động tác này không hề có ý khiêu khích, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xôn xao, hắn kéo Feston đến ghế sô pha rồi cùng nhau ngồi xuống.

Mấy ngày nay hắn vẫn ở trong phòng khách sạn của Feston, trước khi Bailey Olivia đến thì Judy đã gọi điện thoại, muốn cho một người hoàn toàn thay thế thân phận của một người khác, hơn nữa lại là thân phận quý tộc thì không phải chuyện đơn giản.

Bên phía Judy còn cần một ít thời gian, mà bây giờ hắn vẫn là nam tước Ventress giả, bên cạnh là tình địch, quý cô trước mặt là mục tiêu của hắn, nếu người khác đến xem thì quan hệ của ba người ắt hẳn là như vậy.

“Lần này cô dẫn theo hai vệ sĩ.” Bailey Olivia vẫn chưa mở miệng thì Phong Triển Nặc đã dùng chiếc ly trống rỗng chỉ về phía cánh cửa, khác với tư thế nhàn nhã dựa vào sô pha của hắn, ánh mắt của hắn lại hàm chứa ý tứ đặc biệt.

Bailey Olivia nghe như vậy thì tầm mắt giận dữ liền nhìn về phía cánh cửa, sau đó bất đắc dĩ thở dài, “Là Brunson, ông ấy nói cho ông nội của tôi là tôi có thể gặp phải ám sát, kể từ lần trước gặp mặt đến nay thì luôn có người đi theo tôi, còn có vài người chờ ở bên dưới khách sạn.”

“Cảnh sátMonacokhông điều tra được gì, đó là sát thủ chuyên nghiệp làm, sẽ không lưu lại dấu vết để bọn họ điều tra, cho dù có tra ra được thì nhiều nhất cũng chỉ tra được đám sát thủ chứ không tra được kẻ chủ mưu.” Về phương diện này thì Feston rất có uy quyền, mặc kệ là ở nước Mỹ hay ở đây thì chẳng có gì khác nhau.

Phong Triển Nặc cảm thấy buồn cười khi nghe Feston ở trước mặt người khác mà thảo luận về sát thủ, nghĩ đến bản thân mình là một sát thủ chính cống đang ngồi ở bên cạnh, nhưng Bailey Olivia cũng không biết thân phận của hắn, khiến hắn có loại cảm giác rất vớ vẩn.

“Bọn họ không phải nhằm vào cô, cô có thể không cần phải lo lắng, cô Bailey Olivia, bất quá theo tôi thấy thì vệ sĩ của cô không chỉ đơn giản là bảo vệ an toàn của cô.” Mỉm cười thân thiết làm cho người ta thả lỏng, người đàn ông ở trước mặt lại giống như Macro của những ngày đầu mà cô ta đã quen biết, Bailey Olivia không thể phủ nhận sức quyến rũ của vị nam tước với thân phận không rõ này, hơn nữa hắn cũng rất thông minh.

“Thật xin lỗi, tôi có một chút sợ hãi, cho nên….cho nên phải tìm người thương lượng, không ngờ cô ta lại nói cho Brunson biết, Brunson mách lại với ông nội của tôi, nghe nói ông rất giận.”

Thấy vẻ mặt hối tiếc của Bailey Olivia, lại hiểu được ý tứ của cô ta, Phong Triển Nặc nhịn không được mà nhướng mày, “Cho nên, ý của cô là cô đã nói chuyện muốn đào hôn cho người khác biết rồi à?” fynnz.wordpress.com

Tuy rằng không có ý trách cứ nhưng câu hỏi của hắn vẫn làm cho Bailey Olivia cảm thấy chính mình giống một kẻ ngốc, cô ta cúi đầu, cố gắng siết chặt chiếc túi nhỏ mà mình mang theo, trên mặt nóng lên, “Tôi biết tôi rất ngốc, nhưng mà tôi không có bất kỳ ai để thương lượng, tôi chỉ có thể nói cho cô bạn thân của tôi là Lisa, nhưng không ngờ cô ta là–”

“Tai mắt ngầm của Brunson,Rainierđệ tam bảo hắn tìm người đến giám sát cô.” Feston mỉm cười dưới ánh mắt kinh ngạc của Bailey Olivia, “Chuyện này không khó đoán.”

Hiện tại có nói gì thì cũng đều vô bổ, “Nếu cô là cấp dưới của tôi thì tôi sẽ dùng biện pháp nghiêm khắc nhất để trừng phạt cô, làm cho cô nhớ kỹ bài học này, thậm chí sẽ bị khai trừ, nhưng cô không phải là lính của tôi, hơn nữa trên thực tế cô lại là một công chúa, tôi không có quyền chỉ trích cô, cô cũng không cần cảm thấy hối hận, đây là chuyện riêng của cô.”

Feston không hề lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng thái độ này lại càng khiến người ta bị đả kích, Bailey Olivia trở nên sốt ruột, “Tôi không ngờ cô ta là người của Brunson, tôi giữ kín bí mật về Anthony, ngay cả Lisa cũng không biết, nhưng lần này tôi lại lỡ miệng, tôi nói với cô ta là tôi không muốn kết hôn với người xa lạ, tôi muốn có được tự do, tôi…tôi thật sự là một kẻ ngốc!”

Mặc dù ở trước mặt người khác vẫn duy trì hình tượng một thục nữ, nhưng kỳ thật cô ta cũng giống như một người con gái bình thường, cũng muốn vì tình yêu vì hạnh phúc của mình mà không phải chấp nhận số phận bị an bài, trở thành một con rối.

“Cô ta là con ách chủ bài của chúng ta, tình hình có một chút gay go, nhưng vẫn chưa đến mức hỏng bét.” Bailey Olivia đang khóc rống ở ghế sô pha đối diện, Phong Triển Nặc quay đầu đi rồi thấp giọng nói, “Anh đã nói cô ta không phải là lính của anh, cho nên anh có thể chú ý dùng từ có được hay không, ít nhất đừng làm cô ta khóc như vậy.”

“Thật xin lỗi, tôi không có tính chu đáo như cậu, đóa hoa trong nhà kính vốn được nuôi dưỡng như vậy, nếu muốn sống độc lập thì cô ta phải có lá gan đối mặt với sự thật.” Trên một phương diện nào đó thì Feston đặc biệt nghiêm khắc.

Thấy phụ nữ khóc thì Phong Triển Nặc thường sẽ an ủi dỗ dành, nhưng hiện tại không phải lúc, Bailey Olivia đang tự trách bản thân, chờ cô ta khóc xong, nâng lên đôi mắt sưng húp thì mới phát hiện hai người đàn ông ngồi đối diện đang nhìn mình, cô ta ngượng ngùng rút ra chiếc khăn tay để lau khô nước mắt.

“Thật xin lỗi, tôi cũng không biết vì sao mỗi khi ở trước mặt các anh thì tôi lại dễ dàng mất kiềm chế như vậy, đối với những người khác thì tôi chỉ có thể giả dạng thành bộ dáng mà bọn họ mong muốn, có lẽ là đối với các anh thì không cần, cho nên….” Bề ngoài quý phái yêu kiều xem như bị lột xuống, cô ta không hề giải thích, quấn lấy chiếc khăn tay một cách bất an, sau đó ngẩng đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt của hai người đàn ông này, “Bây giờ còn cách nào hay không? Tôi đã liên lạc với Anthony, anh ấy tình nguyện dẫn tôi đi, nhưng mà–”

Lời của cô ta bị cắt ngang, “Quý cô, về sau xin cô nói một lần cho dứt lời có được hay không?”

Phong Triển Nặc nhịn không được mà lắc đầu, có lẽ đây là nguyên nhân mà hắn vui lòng tiếp cận Bailey Olivia, cô ta hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp nào, chỉ đơn thuần làm cho người ta cảm thấy bất lực, “Anthony thật may mắn, nhưng tôi cũng phải thông cảm với cậu ấy.”

Nghe thấy hắn trêu ghẹo, Bailey Olivia hiểu được, cũng không tức giận, cô ta thở dài tự giễu, “Hơn hai mươi tuổi mà tôi mới phát hiện mình chẳng có người bạn thân nào thật sự, thậm chí phải bắt đầu nghi ngờ có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả, chuyện này có thể trách tôi hay sao, nếu thay đổi hoàn cảnh sinh trưởng thì sẽ thế nào?”

Hoàn cảnh sinh trưởng của hắn sao, “Này, cô Bailey Olivia, tôi dám nói là cô sẽ không muốn cùng tôi thay đổi.” Phát ra một tiếng cười khẽ, Phong Triển Nặc không thèm nhắc lại, cầm lấy ly rượu vang vẫn chưa uống hết ở trên tay của Feston, hắn thản nhiên ngắm nghía ly rượu. fynnz810

Feston khẽ vuốt ve sau cổ của Phong Triển Nặc, đụng đến đuôi tóc hơi dài của hắn, “Cô không thể tưởng tượng ra hoàn cảnh sinh trưởng của cậu ấy đâu, Bailey Olivia, chúng ta thay đổi đề tài đi, cô có kế hoạch gì hay chưa?”

Lời nói của Feston rất thẳng thắn, hắn biết Phong Triển Nặc không yếu đuối như vậy, chỉ là mất hứng khi có người lấy chuyện này ra làm giả thiết, thật sự khiến cho hắn cảm thấy không thú vị, bất cứ ai chưa từng nếm trải cái giả thiết này thì có nói cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.

Bailey Olivia nhìn người đàn ông tên là Ian này một cách khó hiểu, trên người của hắn dường như tràn đầy bí mật, “Tôi gọi điện cho Anthony, anh ấy cũng muốn gặp tôi, trước kia chúng tôi vẫn dùng thư để liên hệ, lúc này tôi lại gọi điện cho anh ấy, anh ấy rất vui mừng, anh ấy nói rằng sẽ tình nguyện dẫn tôi rời đi, chúng tôi đã hẹn sẽ gặp mặt vào ngày lễ sắp tới.”

“Lễ quốc khánh của Monaco à?” Phong Triển Nặc nâng mắt khỏi ly rượu, nhìn thấy cô ta gật đầu thì hắn liền nhìn sang Feston.

“Đó là một ngày không tệ.” Đây là ngày mà bọn họ giao hẹn, có thể nói là một kỳ hạn.

“Nhưng bởi vì ông nội đã biết tôi có suy nghĩ này cho nên ông nhất định sẽ phái Brunson giám sát tôi chặt chẽ, sự tình không đơn giản như vậy, tôi cần có người giúp đỡ, tôi chỉ nghĩ đến các anh.” Cô ta thản nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng.

Giọng điệu của Phong Triển Nặc lại khiến Bailey Olivia phải lo lắng, “Cô có biết như vậy là có ý gì hay không? Chúng ta đang cùng toàn bộ cảnh sát của Monte Carlo chơi trò trốn tìm, đối đầu với Rainier đệ tam–” Câu cuối kéo dài, vẻ mặt của hắn rất khó dò.



“Nhưng nếu cô đã quyết định chắc chắn thì chúng ta cứ làm như vậy đi.” Feston nói tiếp lời của Phong Triển Nặc, cùng đối phương nâng ly, Phong Triển Nặc lộ ra nụ cười, đó là nụ cười tràn đầy hứng thú và hưng phấn.

Bailey Olivia cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Hai kẻ đồng lỏa nhìn nhau cười sau khi cô ta rời đi, bọn họ muốn giải quyết hết thảy vấn đề của Bailey Olivia trong ngày lễ, hiện tại thời cơ rất vừa vặn.

Nếu thế lực ở khắp nơi đều muốn bọn họ tách ra thì chuyện này sẽ rất có lợi cho bọn họ, làm cho đám người xem quan hệ của bọn họ là nhược điểm bị mất ưu thế.

Kỳ thật ngay từ đầu nên làm như vậy, nhưng đây cũng là một trong những đặc điểm của Feston, nếu không tất yếu thì hắn sẽ không cố ý công khai, nhưng sẽ không cố ý giấu diếm quan hệ này, ngoại trừ thủ đoạn khi xử án thì trên phương diện tình cảm hắn là người rất thẳng thắn vô tư.

Điểm ấy khác với Phong Triển Nặc, nếu cần, hắn có thể cả đời che giấu bí mật, cả người của hắn chính là bí mật, hơn nữa đã sớm bị vô số máu tanh và bóng tối bao phủ.

Nhưng khi bước ra ánh sáng thì sẽ không có ai nhìn thấy trên người của hắn có nhiều âm u như vậy.

Vài ngày sau, vẫn ở trong phòng khách sạn, sát thủ U Linh nằm nghiêng trên giường, bàn tay đặt bên gối có thể rút súng ra bất cứ lúc nào, dường như chỉ cần một chút kinh động thì sẽ ngồi bật dậy, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thư giãn.

Feston không đành lòng đánh thức Phong Triển Nặc, hắn biết chỉ cần Phong Triển Nặc tỉnh dậy thì sẽ không thể ngủ tiếp, tóc của người này lại dài thêm một ít, vài sợi tóc phủ trên trán, khi không mở mắt thì Phong Triển Nặc thoạt nhìn là hoàn toàn vô hại, cũng không cảm thấy kỳ lạ khi rất nhiều người nghĩ Phong Triển Nặc là một người mẫu, mà lại xem nhẹ ánh sáng lạnh lóe lên dưới đáy mắt.

“Tỉnh thì ngồi dậy đi, về sau nếu muốn nhìn tôi thì tôi sẽ thu phí, anh có biết ánh mắt của anh là một loại trở ngại đối với người đang ngủ hay không?” Hắn không phải là người chết, hắn đặc biệt rất mẫn cảm khi bị người ta nhìn chằm chằm, Phong Triển Nặc mở mắt ra, tay của Feston vẫn còn đặt trên thắt lưng của hắn, “Nếu không biết là anh thì tôi đã rút súng ra rồi.”

Hắn còn buồn ngủ, giọng điệu không tốt lắm, động tác cũng lười biếng, rất kỳ quái là khi ở bên cạnh Feston thì hắn thường ngủ rất ngon.

“Rốt cục bên cạnh cậu có bao nhiêu vũ khí?” Bàn tay của Feston di chuyển từ thắt lưng lên ngực của Phong Triển Nặc, sau đó vói vào bên trong, thản nhiên nhéo một điểm nổi lên ở trước ngực của đối phương, Phong Triển Nặc hít vào một hơi, cất lên tiếng cười khàn khàn, “Nếu anh không buông tay thì tôi sẽ cho anh nếm mùi khẩu súng lợi hại nhất của tôi.”

“Cậu đang đùa với lửa.” Giọng nói của Feston cũng khàn đặc, đột nhiên tăng thêm sức, toàn thân của Phong Triển Nặc trở nên cương cứng, sau lưng chạm vào một bộ phận nóng rực.

“Vậy chỉ có anh thì được đùa với lửa thôi sao?” Quay người lại rồi ôm lấy Feston, sau đó đè đối phương trên giường, bàn tay từ thắt lưng đi dọc lên trên, đụng đến làn da mềm dẻo rắn chắc của Feston.

Bởi vì biết rõ sắp tạm biệt trong một thời gian ngắn cho nên mấy ngày nay bọn họ đều kiềm chế tính tình của mình, ngay cả tranh chấp cũng không có, thay vào đó là đủ loại trao đổi, hiện tại xem như là bắt đầu quy trình của hằng ngày.

Ôm hôn chỉ là một loại trao đổi sơ cấp, ngón tay của Feston càng thăm dò sâu vào bên trong, Phong Triển Nặc hung hăng bóp mông của Feston, giữa bờ môi dán chặt là hơi thở dồn dập gấp gáp, chiếc gối rơi xuống đất, đồng thời tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“Chết tiệt!” Phong Triển Nặc thấp giọng mắng, hắn nhớ đến hôm nay là ngày gì.

Ôm lấy Phong Triển Nặc rồi lật lại, Feston dùng đầu lưỡi ngăn chặn miệng của hắn, sau đó phân tâm vươn tay bắt điện thoại, “Cô Bailey Olivia?”

Khi buông Phong Triển Nặc ra thì hơi thở của Feston vẫn chưa khôi phục như bình thường, giọng nói khàn khàn làm cho Bailey Olivia ở đầu dây bên kia phải đỏ mặt, nhịn không được mà suy đoán hai người đàn ông kia đang làm cái gì.

“Đúng vậy, là tôi, chuyện hôm nay phải làm phiền các anh, đừng quên buổi chiều đúng một giờ nhé.” Nhưng cô ta không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, vội vàng dứt lời, sợ bị người ta nghe thấy, sau đó lập tức cúp máy.

…………

P/S: chắc cả ngày ở trong phòng mần ăn liên tu bất tận quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK