Cửa đóng lại, Feston đi ra ngoài, Phong Triển Nặc tiếp tục tập thể hình.
Feston có thói quen chạy bộ, còn hắn thì lại thích tập thể hình tại nhà, vết thương trên cánh tay bởi vì được xử lý đúng lúc nên đã khôi phục rất tốt, với bản chất cơ thể của hắn thì vết thương này chẳng gây trở ngại gì cho hắn.
Bạch quỷ vẫn đang chờ đợi thời cơ để ra tay, nhưng kỳ lạ là bọn họ lại chẳng thấy có gì áp lực, muốn đến thì sẽ đến, nếu đúng như những gì Rắn mối đã nói thì tiếp theo Bạch quỷ sẽ đích thân ra tay, như vậy chờ đợi Bạch quỷ sẽ là súng ống và đạn dược.
Sau khi tập thể hình xong, Phong Triển Nặc ngửa mặt nằm trên sàn, lau mồ hôi, đột nhiên một loại cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng, không thể nói rõ nguyên nhân, hắn bất chợt cảm thấy phiền não.
Loại cảm giác này tựa như có người dùng súng chỉa vào sau lưng hắn, hoặc là bất cẩn giẫm phải một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt.
Hắn từng có cảm giác như vậy, đó là một lần sau khi hắn bị thương thiếu chút nữa đã không thể tỉnh lại, sát thủ luôn có trực giác đặc biệt sâu sắc đối với nguy hiểm, vô số lần trải qua thực tiễn đã rèn luyện nên trực giác này.
Hắn vừa xoay người ngồi dậy thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc, hắn cầm lấy di động, Jonathan nói nhanh đến mức hắn không có thời gian để mở miệng, “Sếp có ở bên cạnh anh hay không? Điện thoại của anh ấy tắt máy, tôi gọi không được!”
“Anh ấy đi ra ngoài, Kraft muốn gặp anh ấy.” Dự cảm chẳng lành càng thêm mãnh liệt, ngón tay của Phong Triển Nặc trở nên căng thẳng, quả nhiên Jonathan hô to lên, “Chúa ơi! Mau tìm sếp quay lại! Đó là một cái bẫy! Tôi vừa nhận được tin Kraft và….”
Tít tít tít, ống nghe vang lên một trận tít tít dồn dập, Jonathan bị đầu dây bên kia cúp máy, hắn vẫn còn chưa kịp dứt lời.
Feston! Phong Triển Nặc cúp điện thoại, cầm lấy áo sơ mi, lôi ra một cái túi to, đem tất cả súng ống đạn dược có thể tìm được đều nhét vào, trên mặt của hắn rốt cục không còn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười mà chỉ có âm trầm lạnh lẽo.
Làm sao mà hắn lại nghĩ quãng thời gian này có thể tiếp tục kéo dài cơ chứ, thật sự là quá ngây thơ rồi! Nụ cười tử thần lại một lần nữa hiện lên nơi khóe miệng, hắn đóng sầm cửa nhà.
Một bóng người màu đen lập tức xuất hiện dưới ánh mặt trời, tác phong nhanh nhẹn ung dung giống như một quý tộc quen sống trong sung sướng an nhàn, giống như hấp thu hết thảy ánh sáng quanh mình, nhưng trải qua bên cạnh hắn thì mọi người mới cảm thấy sống lưng bất chợt rét run.
Phải nhanh lên! Biết rõ có thể xảy ra chuyện gì, hắn ném cái túi ra băng sau rồi khởi động xe, vừa giẫm chân ga thì chiếc xe đã phóng như bay.
Tổng cục điều tra liên bang, cục trưởng Kraft ngồi trong văn phòng bỗng nhiên cảm thấy ở sống lưng đột nhiên ớn lạnh, nhìn xung quanh, hắn cố gắng xem nhẹ cảm giác này, thay đổi tay cầm điện thoại, “Tôi đã làm theo lời của mấy người, chuyện này về sau không còn liên quan đến tôi, cũng không liên quan đến FBI, nhớ kỹ, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào thì cũng đừng đến tìm tôi.”
“Kraft, đừng nói như thể không quan hệ đến ông, cậu ta là thuộc cấp của ông, ông không quản lý được người của mình thì là chuyện của ông! Feston Kada thẳng tay giết chết người của tôi, còn hủy diệt chứng cớ, hai người đặc công…”
Kraft cắt ngang tiếng rít gào của đối phương, có một chút đùa cợt, “Không chỉ là hai, theo tôi được biết thì ông còn phái cả một đội, bọn họ như thế nào?”
“Ông đang vui sướng khi thấy người gặp họa có phải hay không?! Nghe đây! Phải giải quyết U Linh! Hắn biết rất nhiều chuyện, còn có thuộc cấp Feston Kada của ông nữa.” Giọng điệu ở phía đầu dây bên kia liền thay đổi, bỗng nhiên trầm tĩnh trở lại, “Theo tôi được biết thì cậu ta cũng khiến cho ông khổ sở ít nhiều đúng không?”
Sắc mặt của Kraft trở nên cứng đờ, không thể nói tiếp, người ở đầu dây bên kia cất tiếng cười to, “Người đàn ông kia chắc là đang nắm giữ nhược điểm của ông, bị cấp dưới thao túng, cục trưởng cục điều tra liên bang, Kraft, ông thật sự là càng ngày càng tụt hậu.”
Sắc mặt cứng ngắc của Kraft bỗng nhiên trở nên tái mét, lạnh lùng cười vài tiếng, “CIA thu thập tình báo như vậy à, đừng cao hứng quá sớm, Deutch, nói cho ông biết, lần này là cơ hội duy nhất, tôi chỉ phụ trách gọi cậu ấy ra đây, còn những chuyện khác không liên quan đến cục điều tra liên bang của tôi! Đặc công của ông chưa hẳn có thể đối phó với cậu ta, mặc kệ là chết bao nhiêu người thì cũng đừng đến tìm tôi.”
“Kraft, ông cũng đừng mắc sai lầm nữa! Cậu ta cấu kết với sát thủ quốc tế, chỉ có ông mới sợ chứng cớ mà cậu ta nắm trong tay cho nên mới vờ như không thấy! Feston Kada là phiền phức của ông, U Linh biết quá nhiều tin tình báo, đối với an toàn của quốc gia thì hắn là một sự uy hiếp, tôi thuận tiện giải quyết cả hai người bọn họ cùng lúc, đây là chúng ta hợp tác giúp nhau, CIA ra tay thay ông, đáng lý ông phải cám ơn mới phải.” fynnz810
“Muốn tôi cám ơn ông vậy thì trước hết đợi cho cấp dưới của ông còn sống quay về rồi nói sau, đừng quên người của ông đã thất bại một lần.” Kraft phản kích vào chỗ đau của đối phương.
Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu, “Lần này sẽ không thất bại nữa, tôi sẽ tách bọn họ ra để giải quyết.”
“Hy vọng là như thế.” Hai bên cùng nhau cúp máy.
Trong văn phòng, ánh mặt trời chói chan, sau khi Kraft cúp máy thì vẫn không thể nào an tâm, cơ quan tình báo trung ương và cục điều tra liên bang, hai cơ quan này có đôi khi sẽ có cạnh tranh nhưng bình thường chỉ cần hợp tác thì mục tiêu mà bọn họ xem chuẩn chắc chắn sẽ bị bắt giữ.
Nhưng lần này hắn không dám khẳng định.
Kraft ở trong văn phòng đi đến đi lui vài vòng.
Nếu không phải Feston Kada quá mức khó khống chế thì sự việc cũng sẽ không phát triển đến mức này, tốt nhất là người của CIA có thể thuận lợi giải quyết bọn họ, như vậy mới có lợi cho cả hai bên, bởi vì chứng cớ trong tay của Feston Kada cũng sẽ không tạo thành uy hiếp đối với địa vị của hắn nữa….
Về phần tập đoàn Kada, nếu người thừa kế tiền nhiệm gặp chuyện bất trắc thì có lẽ Christopher Kada sẽ không dễ dàng bỏ qua, dù sao Feston cũng là con ruột của ông ta, nhưng chuyện này ngay từ đầu đến cuối đều là do CIA ra mặt, không liên quan gì đến FBI. Như vậy hắn sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Kraft đứng giữa văn phòng, cửa kính xung quanh phản xạ ánh nắng chói chan từ bên ngoài, hắn gõ tay xuống mặt bàn, suy nghĩ chuyện này cho cẩn thận, quả thật đây là biện pháp tốt nhất, hy vọng kế hoạch của Deutch có thể tiến hành thuận lợi.
Phốc, một luồng khí nóng rực bỗng nhiên xẹt qua bên tai của hắn, bàn công tác nhiễu xuống vài giọt máu, toàn thân của Kraft trở nên cương cứng, bởi vì hắn phát hiện những giọt máu này là từ trên mặt của hắn chảy xuống, tầm mắt nhìn ra phía trước, cửa kính chống đạn xuất hiện một lỗ đạn.
Mồ hôi lạnh toát ra từ trên trán và trên tóc, hắn định xoay người nấp xuống bàn làm việc thì lại có một viên đạn sượt qua đầu của hắn, lần này là lỗ tai, tựa hồ đang cảnh cáo hắn.
“Là ai?!” Thần kinh co rút đau đớn, nếu có người tiến vào ngay lúc này thì sẽ nhìn thấy nửa bên mặt của Kraft chảy đầy máu, sắc mặt trắng bệch tràn ngập sợ hãi mà nhìn ra cửa sổ.
Điện thoại reo lên, là đường dây nội bộ, Kraft thử giật giật bàn tay, đối phương không có ý ngăn cản, hắn bắt máy, “Là ai?!”
“Cục trưởng Kraft, tôi không có nhiều kiên nhẫn, vì vậy sẽ hỏi thẳng luôn, Feston đang ở đâu?” Tuy rằng Kraft chưa từng nghe thấy giọng nói trong điện thoại nhưng hắn lập tức đoán được đối phương là ai, “U Linh!”
“Là tôi, cho ông ba giây, nói cho tôi biết Feston đang ở đâu.” Không muốn vô nghĩa, Phong Triển Nặc nói đơn giản mà đúng trọng tâm, theo lời nói của hắn thì Kraft có thể nghe ra sự uy hiếp rất nguy hiểm từ trong đó.
“Thật đáng tiếc là tôi không biết, chẳng phải Feston đang nghỉ ngơi ở nhà hay sao, vì sao lại đi hỏi tôi?” Muốn hoàn toàn giũ sạch mối liên hệ với chuyện này, câu trả lời của Kraft đã thử hết kiên nhẫn của hắn, Phong Triển Nặc nhanh chóng dùng hành động nói cho Kraft biết vừa rồi hắn nói ba giây không phải là nói đùa.
Kraft kêu thảm thiết một tiếng rồi lui về sau vài bước, cánh tay của hắn bị bắn trúng, không ngừng đổ máu, tay nghe điện thoại rớt xuống bàn, hắn làm động tác như muốn nhặt lấy, vừa định xoay người thì giọng nói trong điện thoại liền cảnh cáo hắn, “Đừng đùa với tôi, tôi đã nói là tôi không có kiên nhẫn, cho dù ông trốn sau bàn thì tôi cũng có cách để giết chết ông.”
Kraft nhận thấy lời nói bình thản của hắn lộ ra sát ý, “Tôi thật sự không biết.”
“Vì sao tôi cảm thấy câu trả lời này không đáng tin vậy?” Thao túng mạng người, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, “Đầu tiên là tay, sau đó là vai, cuối cùng là chân, đúng rồi, còn có nội tạng, ông biết gì hay không, tôi có thể để cho ông còn sống nhưng ông sẽ cảm thấy còn đau đớn hơn so với cái chết, muốn thử hay không?”
Giống như một ông chủ đang đề cử vài món ăn có hương vị khá ngon ở căn tin, hỏi người ta có muốn nếm thử hay không, Kraft bị đau đớn và sợ hãi tra tấn, nói không nên lời. Đây không phải là lần đầu tiên hắn giao tiếp với U Linh, lần đó Feston đã cảnh cáo hắn, U Linh thật sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Cách một tòa nhà, Phong Triển Nặc thông qua kính ngắm mà quan sát vẻ mặt của Kraft, khẩn trương, sợ hãi, bất an và tức giận, còn có do dự, khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng và bị tra tấn thì con người luôn lộ ra nhược điểm của mình.
Trong tình huống bình thường thì hắn sẽ thưởng thức vẻ mặt trước khi chết của người ta, không còn ngụy trang, là sắc thái chân thật nhất, nhưng hiện tại hắn không có tâm tình này, “Đếm tới ba, nói cho tôi biết hắn đang ở đâu, tính kiên nhẫn của tôi sắp cạn sạch rồi.”
Cân nhắc xem tên sát thủ này có lá gan như vậy hay không, rốt cục Kraft phát hiện U Linh có thể sẽ làm thật, mặc dù phòng của hắn trang bị kính chống đạn nhưng với một sát thủ chuyên nghiệp có thể sử dụng súng ngắm tầm xa mà nói thì cũng vô dụng.
Cửa kính rạn nứt, vài lỗ đạn đã là chứng minh tốt nhất.
“Tôi thật sự không biết vị trí cụ thể của cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa đến đây, có thể là gặp phải rắc rối gì đó ở trên đường đi, tôi nghĩ đây là do CIA làm, không liên quan đến tôi, là cậu đã tìm lầm người.” Cố gắng duy trì bình tĩnh, Kraft không quên giải thích cho mình, nhưng đối với Phong Triển Nặc thì điều này cũng vô nghĩa.
“Tìm lầm người? Nhưng tôi nhớ rõ là ông muốn gặp anh ấy mà.”
“Cậu ta là thuộc cấp của tôi, tôi muốn gặp cậu ta là chuyện rất bình thường.” Ánh mắt của Kraft lóe lên.
Chuyện này cho dù như thế nào thì Kraft cũng không thoát khỏi quan hệ, hiểu rõ nội tình, Phong Triển Nặc có mấy trăm lý do để tin tưởng rằng chuyện này có liên quan đến Kraft, hắn cười cười trong điện thoại, “Tốt lắm, cám ơn, còn nữa….hẹn gặp lại.”
Ngón tay giật giật, thông qua kính ngắm, viên đạn bắn trúng ngay giữa trán, cục trưởng cục điều tra liêng bang Kraft ngã xuống đất với khuôn mặt đẫm máu.
Kraft không ngờ mình lại chết như vậy, hắn vừa nghe thấy câu cám ơn kia, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì hết thảy lại nói lời vĩnh biệt với hắn, thậm chí hắn còn chưa kịp bấm nút cảnh báo ở dưới bàn, ngay cả súng cũng chưa kịp lấy, càng đừng nói là phản kích.
Kraft đã chết, Phong Triển Nặc cất súng vào, hắn biết chính mình đang làm cái gì, Kraft chết không phải chuyện nhỏ, cẩn thận là điều tất yếu.
Đem súng ngắm bỏ vào trong một chiếc túi dài, hắn đặt vào một quả bom hẹn giờ, sau khoảng một phút đồng hồ rời đi thì trái bom nổ tung, tiêu hủy tất cả chứng cớ và vũ khí.
Đi xuống lầu, hắn lại mở ra điện thoại, “Stephanie, tôi muốn mượn người của cô!” Lần này giọng điệu không còn vững vàng như mới vừa rồi.
Hắn vẫn đang kiềm chế, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, “Địa điểm là Washington, bảo người của cô nhanh chóng tìm Feston cho bằng được!”
“Đối thủ là ai? Hai người lại gặp phải người nào nữa vậy?” Stephanie nhắc nhở hắn, “Hecate chỉ thu thập tình báo, cũng không phải là tay chân của cậu.”
“Đối thủ lần này là CIA.” Phong Triển Nặc lạnh lùng mỉm cười, hắn nheo mắt dưới ánh nắng, “Có hứng thú hay không?”
………
P/S: đụng vào chồng anh là chết với anh ngay.
Danh Sách Chương: