Mục lục
Xích Ái Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi báo cho Feston biết có người sẽ gây bất lợi cho hắn thì Phong Triển Nặc liền ly khai.

Một sát thủ đã bị giải quyết ngay tại chỗ, nhưng sau này nói không chừng sẽ càng có nhiều người tiếp nhận nhiệm vụ này, bất quá đây chỉ là bắt đầu.

Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng làm như vậy vì ai, Feston, anh lại nợ tôi thêm một lần nữa.

Phong Triển Nặc cầm súng ngắm nằm ở nóc nhà, tìm kiếm mục tiêu khả nghi, đón gió, hắn vừa hút thuốc vừa nheo mắt, ý cười đùa cợt như có như không hiện lên trên khóe môi, kể từ khi quen biết Feston thì hắn hình như cứ đi bảo vệ người khác mà không phải đi giết người.

Trên người của hắn mặc một chiếc áo khoác sậm màu, mái tóc màu trà lóe lên ánh kim, thời tiết của Chicago hay thay đổi, ban ngày vẫn còn chói chan ánh nắng, đến chiều thì sắc trời liền chuyển mưa, nhiệt độ không khí đột ngột hạ thấp, chuyện gì cũng có khả năng, hiện tại dù sao cũng sắp lập thu.

Thông qua ống ngắm mà nhìn vào phòng bệnh, phòng của Feston đã được kéo rèm che, sau khi nhận được tin tức lọt vào tập kích, Feston cũng rất cẩn thận, ngay cả Phong Triển Nặc cũng không tìm được cơ hội để nổ súng, trừ phi tiến vào bệnh viện chứ ở cự ly xa như thế này là chuyện không có khả năng.

Trước cửa phòng bệnh của Feston có người bảo vệ, muốn đi vào cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tạm thời chắc là sẽ không sao.

Không tìm thấy có bất cứ kẻ nào khả nghi, hắn rút súng về, bấm một dãy số di động, “Stephanie, thay tôi tìm Bob, cô biết hắn ở chỗ nào hay không?”

“Cậu giết người của tôi, gây trở ngại cho Hecate, bây giờ lại muốn tôi giúp cậu tìm Bob nữa sao, cậu tưởng là tôi nợ cậu hả?” Stephanie không biết nên nói cái gì cho phải, “Tôi đã nói cho cậu tin đặc biệt, tính ra là cậu nợ tôi mới đúng, Ian, cậu đừng quá đáng.”

Giọng điệu của cô ta cũng không thân mật, người của cô ta bị giết, chính bản thân cô ta còn bị gí súng vào đầu, cho dù là ai thì cũng không thể cảm thấy thoải mái.

“Thiếu chút nữa cô đã chọc giận FBI, cô muốn CIA cùng FBI liên thủ đối phó Hecate của cô thì cô mới vừa lòng đúng không? Tôi giúp cô tránh đi kiếp nạn này, đáng lý cô nên cám ơn tôi mới đúng.” Sát thủ không biết hối hận, hắn không biết cái gì gọi là sai, giọng nói mang theo ý cười, sau khi tạm dừng thì trở nên âm u lạnh lẽo, “Tôi chưa tặng cho cô một viên đạn vì cái tội nhiều chuyện là may cho cô lắm rồi.”

Sát ý thâm sâu truyền qua điện thoại, cho dù giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại không thể che giấu sự phẫn nộ trong lòng.fynnz.wordpress.com

“Những gì tôi nói đều là sự thật, dù sao cũng sẽ có người nói cho hắn biết, tôi không muốn hắn ta hại chết cậu, cũng không muốn nhìn thấy cậu đi vào ngõ cụt.” Stephanie thở dài, “Chẳng qua tôi nói những lời như vậy cũng vô dụng, có đúng hay không? Đã quá trễ rồi sao?”

“Đừng nói nhảm nữa.” Hắn mất kiên nhẫn khi nhiều lời với Stephanie như vậy, “Cho tôi cách liên lạc với Bob ngay, tôi có việc muốn hỏi anh ấy.”

“Còn chúng ta thì sao? Tôi không muốn đối đầu với cậu, nhưng mà Ian, nếu cậu muốn giúp FBI để đối phó tôi thì tôi cũng sẽ không nương tay với cậu.” Thái độ của Stephanie rất cứng rắn.

Mặc dù cô ta có hảo cảm với Phong Triển Nặc, thậm chí từng yêu tên sát thủ có biệt danh U Linh này, nhưng là người nắm giữ Hecate, cô ta không thể xử trí theo cảm tính.

“Tạm thời FBI sẽ không động vào cô, cô có thể yên tâm.”

“Làm sao cậu có thể chắc chắn? Đây là tên cảnh sát kia đã nói với cậu à? Hai người rốt cục xem như–”

“Tóm lại cô không nhúng tay vào chuyện của tôi thì tôi cũng sẽ không bận tâm đến Hecate, nể mặt cô báo tin cho tôi, giữa hai chúng ta không ai nợ ai, thế nào?” Hắn đưa ra một lời đề nghị xem như không tệ.

“Không đơn giản như vậy, Ian Noy! Nếu sau này cậu muốn đứng về phía FBI thì tôi sẽ không tiếp tục cung cấp thông tin cho cậu, từ đây về sau cậu sẽ không thể mua được tin tình báo của Hecate cũng không thể sử dụng tài nguyên ở chỗ của tôi.” Lòng dạ đàn bà còn độc ác hơn cả đàn ông.

“Stephanie!” Phong Triển Nặc siết chặt di động.

“Bởi vì tôi sợ không biết khi nào thì cậu sẽ giúp FBI hủy diệt Hecate của tôi, ai biết có phải là cạm bẫy do cậu lập ra hay không, giao dịch với một người có quan hệ với FBI thì tôi cũng không yên tâm.” Cô ta nói một cách trào phúng.

“Từ khi nào thì Hecate lại bắt đầu kén chọn khách hàng như vậy, đừng nói FBI, cô cũng đã từng tiếp xúc với người của Cơ quan An Ninh Quốc gia, không riêng gì Hoa Kỳ mà còn có Anh, Pháp, Nga, Trung Quốc, Nhật Bản, Thái….tình báo của Hecate trải rộng khắp thế giới, khách hàng của cô cũng có không ít chính khách quan liêu.” Lời nói của Phong Triển Nặc nói trúng ngay điểm yếu hại, “Cho nên đừng nói với tôi cái cạm bẫy gì ở đây, cô căn bản không sợ FBI, cô chỉ là mất hứng vì không có ai có thể thay đổi suy nghĩ của tôi mà thôi.”

Đầu dây bên kia thoáng chốc trở nên im lặng, sau một lúc lâu Stephanie mới mở miệng, “Ian, đừng phạm lỗi giống như Glen.”

“Tôi khác cậu ấy, tôi sẽ không làm cho người ta có cơ hội giết tôi.” Cười lạnh một cách nặng nề, nghe Stephanie nhắc đến cái tên Glen thì Phong Triển Nặc liền nhắm mắt lại, Drim Glen, người đàn ông bị hắn giết chết, là bạn thân của hắn.

Ngay cả bạn thân của mình mà cũng có thể ra tay thì vì sao hiện tại U Linh lại rơi vào tình cảnh này, Stephanie cân nhắc trong chốc lát, “Cách liên hệ với Bob thì tôi có thể đưa cho cậu, nhưng kể từ hôm nay trở đi cậu đừng hy vọng nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào từ chỗ của tôi, đúng là tôi mất hứng vì không thể thay đổi được suy nghĩ của cậu, lại càng không cao hứng vì người nọ là FBI, tóm lại chúc cậu may mắn, đừng chết quá sớm, Ian.”

Lưu lại số di động của Bob, Stephanie liền cúp máy.

Từ nay về sau không thể tiếp tục lợi dụng Hecate được nữa, tiếc nuối thở dài vì phiền phức, Phong Triển Nặc liền nhìn số di động, hiện tại có chuyện còn quan trọng hơn, hắn cần phải xác nhận một chút, bấm số di động của Bob, từng hồi chuông reo lên, một trận gió thổi đến, ký ức bay về nơi xa.

Chờ đợi nhiệm vụ, giết người, quay về rồi tiếp tục chờ đợi, lại tiếp tục những chuỗi ngày giết người.

Cho đến khi giọng của Bob vang lên, hắn đột nhiên bừng tỉnh, “Hi, thế nào rồi, Bob?” Tiếng nói của hắn vẫn bình thản như trước.

“Là cậu hả, thằng nhóc!” Nghe thấy giọng của Phong Triển Nặc, Bob kinh ngạc hô to, nỗi vui sướng nhanh chóng vụt tắt, kế tiếp là một tràng mắng chửi, “Hiện tại tôi chẳng thể yên ổn ở một chỗ, số này là số mới, FBI bám sát tôi không tha, cục cảnh sát ở các địa phương đều tìm tôi, là vì tôi dễ dàng bị tìm thấy hay sao vậy, suýt nữa đã bị phát hiện vài lần rồi!”

“Là anh quá chột dạ, muốn thay đổi bề ngoài đâu có khó, nhuộm tóc mới, đeo kính đen vào, dẹp bỏ bộ mặt con sâu rượu của anh đi, đừng nhìn thấy rượu liền lóe sáng hai mắt, ít đi quán bar một chút thì tôi nghĩ sẽ không dễ dàng bắt được anh đâu.” Giọng điệu trêu chọc, lời nói của Phong Triển Nặc làm cho Bob lập tức hừ lạnh. fynnz.wordpress.com

“Còn cần cậu dạy tôi hay sao? Có vài chiêu đều là do tôi dạy các cậu, nhớ ngày đó…” Đột nhiên dừng lại, Bob liền tỉnh ngộ, mơ hồ cười ra vài tiếng, “Người già luôn nhớ đến dĩ vãng, không nói đến chuyện này nữa, cậu thế nào rồi?”

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì?”

Bob rất bất ngờ, “Cậu còn có chuyện gì muốn tìm tôi nữa? Định giải thích với tôi hay sao? Nếu muốn giải thích thì không bằng nghĩ cách làm cho tôi được tự do đi, mỗi ngày lẩn quẩn trong phòng chẳng khác nào bị ngồi tù.”

“Chuyện này tôi sẽ giúp anh thu xếp, trước đó tôi muốn hỏi anh, gần đây anh có triệu tập bọn họ hay không?” Một câu không đầu không đuôi nhưng Bob vừa nghe xong thì lập tức hiểu rõ, giọng nói nhất thời trở nên căng thẳng một cách mất tự nhiên, “Sao vậy? Bọn họ xuất hiện hả? Cậu thấy bọn họ ở đâu?”

“Không phải anh triệu tập à….Vậy là ai đây? Còn có ai biết cách liên hệ với bọn họ…” Suy nghĩ một chút, hắn có cảm giác không tốt lắm, hắn tin tưởng Bob sẽ không nói dối.

“Cậu nhìn thấy bọn họ ở đâu? Chẳng lẽ là Chicago? Đã xảy ra chuyện gì?” Bob phát hiện không đúng nên liên tục chất vấn.

“Bọn họ đều sắp đến Chicago, mục tiêu là Feston Kada, tôi muốn biết là ai ra lệnh truy sát anh ấy.” Không hề mang theo ý cười, trên mặt của Phong Triển Nặc chỉ còn lại âm u lạnh lẽo.

“Lại là tên cảnh sát kia, nhưng vì sao tôi lại không cảm thấy có gì bất ngờ vậy?” Bên kia truyền đến tiếng khui rượu, Bob há to mồm, “Ian, cậu là người hiểu rõ nhất, phải biết rằng không có ai có khả năng hạ lệnh truy sát, đây là phạm vào nguyên tắc, không ai sẽ cố ý muốn phá hư nó, nếu tiết lộ lai lịch của khách hàng thì sẽ càng nghiêm trọng hơn so với một nhiệm vụ thất bại.”

“Đương nhiên tôi biết điều đó.” Hắn chỉ ôm một chút hy vọng, “Bob, đây là lời hứa năm đó, không bao giờ triệu tập nữa, nhưng gần đây tôi gặp được Carmen, có lẽ kế tiếp cũng sẽ là người quen của tôi, anh không thấy chuyện này có cái gì bất thường hay sao?”



“Carmen hả? Cô ả nóng tính kia, cô ta không thích hợp đi làm chuyện này, cô ta rất mất kiên nhẫn, hiện tại Carmen thế nào?”

“Đã chết.” Hắn trả lời không hề có cảm xúc thương xót.

“….Như vậy cũng tốt, sớm muộn gì cô ta cũng phải trả giá bằng táng mạng vì tính tình bốc đồng của mình, tôi đã sớm biết sẽ có ngày này.” Bob thở dài một cái, đã quen với việc sống chết của sát thủ, hắn chỉ còn có thể thở dài mà thôi.

“Tóm lại tôi sẽ tiếp tục theo dõi chuyện này, tổ chức đã bị hủy diệt từ lâu, hy vọng sẽ không như tôi suy đoán, tôi không muốn lại gặp phải người quen nữa.”

“Tôi cũng sẽ giúp cậu hỏi thăm một chút, nếu cậu không cùng cái tên cảnh sát kia sống chung thì tôi sẽ rất cao hứng.” Do dự một chút, Bob vẫn mở miệng, “Tôi nghe Stephanie nói hai người…”

Tít te tít te, đường dây bị cắt đứt, Bob trừng mắt nhìn điện thoại không ngừng phát ra tiếng vang, trong lòng bốc hỏa, sau đó hắn liền hít vào một hơi, thu hồi vẻ mặt tức giận, một tia sáng lóe lên dưới đáy mắt đục ngầu, sắc mặt trầm trọng, nếu đám sát thủ kia trở về thì tiếp theo sẽ thế nào, hắn cũng không thể dự đoán.

Từng ngày trôi qua, Feston ở trong phòng bệnh luôn bảo trì cảnh giác.

Trước khi hắn khỏi hẳn thì phải ngăn cản bất cứ nguy hiểm gì có thể xảy ra, trong khoảng thời gian này Phong Triển Nặc không hề liên hệ với Feston, hắn cũng không có ý đồ tìm U Linh. 810

Hiện tại Feston đã ý thức được điều đó, bất cứ hành vi nào muốn trói buộc Phong Triển Nặc thì chỉ càng đẩy đối phương rời xa vòng tay của hắn hơn mà thôi, hiện tại là lúc quan hệ của bọn họ ở trong giai đoạn hòa hợp nhất, không ai muốn phá vỡ cục diện này.

Sự nguy hiểm trở thành mối ràng buộc giữa bọn họ.

Mấy ngày nay không ai phát hiện nhưng Feston có thể cảm giác được có người theo dõi hắn ở cửa sổ, hắn đã đến phòng bệnh kế bên để xác nhận, ở tòa nhà đối diện thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng loang loáng.

Mặc dù tên sát thủ kia không nói cái gì nhưng thoạt nhìn rất lo lắng cho hắn, mặc dù bề ngoài vẫn cứ giả vờ ung dung thong thả.

Feston đi ngang qua phòng bệnh kế bên, nhìn thoáng ra bên ngoài, cô y tá thấy vẻ mặt lơ đãng lộ ra ý cười của hắn khiến cô ta ngẩn ngơ một lúc, “Có chuyện gì vui hay sao, ngài Kada?”

“Không, không có gì.” Feston từ chối cho ý kiến.

Coi như đây là bí mật của bọn họ đi, một sát thủ bảo vệ FBI, nếu nói ra thì cũng hơi mất mặt, Phong Triển Nặc ở trên sân thượng dập tắt que diêm, nhàn nhã thổi ra một làn khói trắng, bất quá Feston có cảm thấy mất mặt hay không thì cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.

Có thể sống là tốt rồi, Caesar.

Nheo mắt, thông qua kính ngắm để tiếp tục quan sát, từ khoảng cách xa xôi, hắn cảm thấy Feston dường như đang nhìn thoáng về phía hắn, theo ý cười lộ ra trên mặt của Feston thì người nọ quả thật đã biết.

Đừng đắc ý, tôi sẽ bắt anh đền gấp đôi cho tôi, anh cứ chờ đi. Lặng lẽ nói thầm, ngón tay của hắn đặt lên cò súng, thản nhiên vuốt ve, Phong Triển Nặc xác định, chỉ cần hắn ấn xuống thì sẽ chuẩn xác bắn trúng thắt lưng của người đàn ông kia, mặc dù Feston đi ngang qua phòng bệnh chỉ lộ ra một khe hở tích tắc nhưng hắn vẫn có thể làm được.

Hắn hưởng thụ cảm giác nắm sinh mạng của Feston trong tay, đồng thời cũng có một loại nhiệt tình kỳ lạ.

Loại tình huống này không khác gì Feston tự mình giao tánh mạng cho hắn nắm giữ.

Chỉ cần hắn bấm cò thì người đàn ông kia sẽ chết, nhưng hắn sẽ không làm như vậy, cũng không cho phép người khác làm như vậy, mạng của anh là của tôi, Caesar….Trong lòng thì thầm câu này, khóe môi của Phong Triển Nặc hiện lên một độ cong sáng lạn dưới ánh mặt trời.

Cách xa vài trăm thước vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, đây là loại cảm giác như thế nào? Phong Triển Nặc và Feston đều không thể hình dung.

Sống và chết là mắc xích gắn kết bọn họ lại với nhau.

…………

P/S: tự dưng thấy bác Phê như người mới biết yêu, cười tủm tỉm khi biết vợ đang ngắm lén mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK