“Chẳng phải hiện tại cô đã làm như vậy hay sao?” Phong Triển Nặc đưa ra chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, “Con dấu ở phía trên là huy hiệu của gia tộc Ventress, tôi nghĩ cái này là giả, nhưng nó là một sản phẩm làm giả hoàn mỹ, ngài nam tước chân chính bỏ ra số tiền lớn như vậy, vì sao chúng ta không cho hắn có thêm một chút giá trị?”
Hơi nheo mắt lại, bên dưới độ cong hơi nhếch lên vẫn luôn ẩn chứa một loại hào quang lạnh lẽo, cũng làm cho nụ cười khiến người ta cảm thấy vui vẻ trở nên quỷ bí.
“Nể mặt cô và Feston là bạn bè, tôi có thể không gây rắc rối cho cô, nhưng dù sao việc tôi bị mất hứng cũng phải tìm người đến gánh vác hậu quả, cô tự chọn đi.” Giọng nói lạnh lùng tỏ ra quyết định cay nghiệt, theo họng súng nâng lên có thể cảm giác được sự uy hiếp trí mạng.
Judy không quên người trước mặt là ai, cô ta không dám cam đoan U Linh sẽ không làm như vậy, cho dù cô ta là bạn của Feston nhưng thật đáng tiếc là vì hành vi của cô ta đã chạm đến mấu chốt của Feston, cô ta cũng không thể chắc chắn Feston sẽ ngăn cản sát ý của U Linh, cô ta không dám mạo hiểm.
“Hình như tôi không được lựa chọn đường sống.” Giơ tay lên, cô ta thở dài, lại lập tức nắm lấy mái tóc xoăn bù xù của mình, “Được rồi, chúng ta cứ làm như vậy đi! Macro Ventress, nếu hắn dám giỡn mặt với tôi trước thì tôi cũng không cần phải nói đạo nghĩa với hắn nữa!”
Quyết định xong, Judy còn tỏ ra tích cực hơn bọn họ, lập tức nói hết nội tình cho bọn họ biết, “Hoàng gia Anh đã sớm không ưa hắn, không ai biết nguyên nhân, tóm lại hắn là quý tộc bị giới thượng lưu vứt bỏ, muốn giả trang thành hắn thì cũng không khó, nhưng mà lúc này chúng ta không phải ngụy trang và giả trang, mà là hoàn toàn thay thế hắn, chuyện này cũng không phải việc nhỏ….”
“Hừ, vinh quang của hoàng thất.” Phong Triển Nặc buông súng xuống.
Trong phòng vẫn còn bật đèn sáng trưng, không còn viên đạn nào từ bên ngoài bay vào, hắn kéo lại bức rèm, gió trên tòa nhà cao tầng rất lớn, rèm che màu đỏ tươi trước cửa sổ phát lên những tiếng vù vù, không ngừng phất phơ sau lưng hắn, giống một đôi cánh lớn màu đỏ như máu.
Feston cầm lấy gạt tàn thuốc, U Linh sắp xuất hiện một lần nữa trong tầm mắt của công chúng, nhưng lần này lại có được một lớp bảo vệ không thể tưởng tượng, nam tước nước Anh, hắn rất muốn biết khi Kraft biết chuyện này thì sẽ lộ ra sắc mặt gì. fynnz.wordpress.com
“Macro chân chính hiện tại đang ở nơi nào, con cá mập kia đã đắc tội với ai? Chúng ta cần nhiều tin tức hơn nữa.” Tắt bớt mấy bóng đèn, hết thảy lại trở nên yên tĩnh.
Judy trả lời câu hỏi của Feston, “Chắc là hắn đang ở trang viên của hắn, nhưng rất ít có người nhìn thấy hắn ra khỏi cửa, muốn nói người đắc tội với hắn….ngoại trừ đám xã hội đen thì còn có hoàng gia nước Anh, nhưng chẳng lẽ trong hoàng gia có người muốn giải quyết hắn hay sao?”
“Chuyện gì cũng có khả năng, đừng kết luận quá sớm, nếu là xã hội đen thì đối phương phải tìm là con cá mập Shark chứ không phải là Macro Ventress.” Cho nên rất có thể là….
“Hoàng gia nước Anh, hoặc là có một người trong hoàng thất có thù hận gì đó với vị nam tước này.” Phong Triển Nặc nhìn Feston, “Chúng ta thật sự đang tìm một thân phận không đơn giản tẹo nào.”
“Những gì có liên quan đến cậu đều chẳng bao giờ đơn giản cả, ngoại trừ kỹ thuật xạ kích thì cậu còn rất am hiểu cách rước lấy phiền phức.” Hiếm thấy Feston lại oán giận như vậy, Phong Triển Nặc ha ha cười khẽ, “Thế này mới có lạc thú, nếu không thì làm sao cho Caesar cơ hội, phương pháp của anh thật sự rất ngoạn mục.”
Đâu chỉ là ngoạn mục, quả thật là bất kể hậu quả, Judy nuốt xuống những gì muốn nói, có người gõ cửa bên ngoài, quản lý khách sạn đến hỏi đã xảy ra chuyện gì, bọn họ nghe thấy tiếng động rất lớn.
May mắn là cửa kính chỉ vỡ trong phòng, không rơi xuống dưới lầu, cô ta trách cứ chất lượng của cửa kính một chút, yêu cầu đổi phòng, hơn nữa còn triển lãm khung cửa sổ bị vỡ vụn, quản lý không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng cho người đi thu dọn.
Judy quay đầu ra hiệu cho bọn họ, “Còn nhiều việc cần phải làm, tôi về phòng trước đây, có việc gì thì sang bên cạnh tìm tôi.”
Nghĩ đến một chuyện, trước khi cô ta ra khỏi cửa thì lại nhắc nhở, “Ian, muốn tiếp tục vụ giao dịch này thì anh phải tranh thủ giành lấy tình cảm của Bailey Olivia, đừng để cho Ventress chân chính nhận thấy có gì bất thường.”
“Cám ơn đã nhắc nhở.” Đây không phải chỉ là nghĩa đen, thông qua nụ cười lạnh lùng đó, Judy có thể nhận ra hắn đã xác định.
Judy rời đi, Phong Triển Nặc được đổi một phòng mới, Feston đi theo sau, hắn đến trong phòng ném hành lý rồi ngã lên giường, “Tình địch của tôi, hôm nay anh tính quay về hay sao? Hay là ở lại chỗ này qua đêm đi, giường của tôi rất lớn.”
Phong Triển Nặc vỗ xuống chỗ trống ở bên cạnh, lười biếng nâng cằm về phía Feston, nhìn thấy Feston đang đi về phía hắn, nệm giường chậm rãi lõm xuống.
Theo đường cong của cần cổ, cái cằm nâng lên bị cắn nhẹ, “Tình địch?” Tiếng cười lạnh của Feston hết sức trầm thấp, “Đúng vậy, Bailey Olivia đang mang thai, cậu trở thành nam tước, nhưng tình hình không thay đổi, cô ta muốn lựa chọn một trong hai người chúng ta, chúng ta vẫn là người cạnh tranh.”
“Cho dù nói như thế nào thì chiến thắng cũng thuộc về chúng ta, không phải là anh thì chính là tôi, kết hôn cùng một vị công chúa, trước kia anh đã nghĩ đến hay chưa?” ở trên giường cùng Feston thảo luận về một người phụ nữ, thật sự là một trải nghiệm mới lạ.
“Không nghĩ đến.” Đáp án của Feston rất chắc chắn, “Tôi không nghĩ đến việc kết hôn với phụ nữ, tôi không có hứng thú với bọn họ, cho dù có kết hôn thì cũng không công bằng cho đối phương.”
Mái tóc ngắn màu đen hơi chỉa lên cần cổ, có một chút nhồn nhột, Phong Triển Nặc đẩy đầu của Feston ra, “Nếu đối phương không cần, chỉ duy trì hôn nhân mặt ngoài thì sao?” Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc.
“Cậu nói về Bailey Olivia đó hả?” Feston cũng rất nghiêm túc, còn có một chút căm tức, “Ý cậu là sao, muốn tôi cưới cô ta à?”
Ánh mắt dài mảnh bất chợt nhắm lại, bả vai của Phong Triển Nặc bị Feston siết mạnh, cảm giác hơi đau một chút, “Hay là cậu muốn kết hôn với cô ta?” Tầm mắt màu xám tro ở phía trên trở nên nghiêm khắc, giống như đang chất vấn.
“Thú thật là tôi không biết, tất cả vấn đề và rắc rối ở trước mặt đều do chúng ta tự tạo thành, Feston, đã có lúc tôi suy nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì có ý nghĩa gì? Giống như có một cuộn len bị rối, chúng ta cứ phớt lờ nó, nhưng nó vẫn cứ ở đó, vẫn luôn luôn rối thành một cục, chúng ta phải nghĩ một cách toàn vẹn để giải quyết nó.” Đây là chuyện mà gần đây Phong Triển Nặc vẫn luôn tự hỏi.
“Cậu cảm thấy phiền à? Tính kiên nhẫn khi săn bắn của cậu đã vứt đi đâu rồi? Phong Triển Nặc! Đừng ở chỗ này mà đặt ra vấn đề nan giải cho tôi, chúng ta đã sớm thảo luận vấn đề này, chẳng phải lúc trước cậu tự nhận là có thể khống chế hết thảy phiền phức hay sao?! Cho nên bây giờ đừng nói với tôi là cậu hối hận!” Feston nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt kia giống như châm chọc, đâm một chút vào lòng của Phong Triển Nặc. fynnz810
“Tôi không hề hối hận.” Hắn làm sao lại có thể hối hận cơ chứ, “Chỉ là…tôi thấy phiền, anh nói đúng, tôi thấy phiền, đây không phải là lần đầu tiên tôi nói với anh chuyện này, nói rằng tôi không muốn trở thành kẻ tội đồ, anh xem đi, trước mặt tôi là Feston Kada, là một huyền thoại của FBI, nhưng hiện tại anh ấy lại làm bạn với một sát thủ! Không chỉ dung túng tội phạm mà ngay vừa rồi–”
Hắn lạnh lùng dừng lại, “Còn lập ra một kế hoạch phạm tội.”
Áo của hắn bị Feston nắm chặt, “Cậu không thích một cảnh sát am hiểu cách phạm tội hay sao?” Giọng nói căng thẳng cùng với cái siết chặt trên cổ tay tràn ngập uy hiếp và cảnh cáo, hắn cũng nắm lấy cổ của Feston, dùng giọng điệu cũng lạnh lùng và dữ dằn để rống to, “Tôi nói rồi, tôi không thích là tôi mà tạo thành loại thay đổi như vậy!”
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tranh chấp về vấn đề này, hô hấp của cả hai đều nóng rực, tựa như súng đạn hết sức căng thẳng, Phong Triển Nặc nói tiếp, “Chúng ta đều đang giúp đối phương thoát khỏi phiền phức, nhưng nhìn hiện tại đi, đừng nói cho tôi biết là anh không phát giác chúng ta đang càng lún càng sâu.”
Kiềm chế tâm tình phiền muộn, hắn muốn dùng giọng điệu nhẹ nhàng để mở miệng, “Nếu Chúa đã an bài cho chúng ta rơi vào vũng lầy này thì ít nhất chúng ta nên nghĩ cách đi ra, mà không phải là ôm chặt đối phương để hoàn toàn chìm xuống.”
Hắn hít vào một hơi rồi buông tay ra, để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đã rơi vào thì sẽ không tính đi ra, hay là cậu muốn thế? Hả?!” Feston bình thường rất lý trí, nhưng cũng có lúc hắn rất kích động, nhất là đối mặt với một người, hắn nắm lấy áo của Phong Triển Nặc, giống như muốn nhấc đối phương lên.
“Cậu đã nói yêu, nhưng chuyện này đối với cậu chẳng có ý nghĩa gì đúng không? Cậu không cho bất luận kẻ nào ràng buộc mình, cậu sợ bị một người trói chặt, cậu đã quen thao túng sinh mạng của kẻ khác, nhưng lại không dám vứt bỏ tự do của mình, U Linh kỳ thật chỉ là một kẻ nhát gan…” Vẻ mặt đùa cợt đang phóng đại trước mặt của Phong Triển Nặc.
“Câm miệng!” Phong Triển Nặc nổi nóng, dùng giọng điệu cũng vô cùng châm chọc để phản bác, “Tôi nhát gan? Cho tôi thấy rõ ràng đi? Đây là cách giải quyết tốt nhất, Bailey Olivia ở chỗ này, anh nên đi cưới cô ta, thậm chí cô ta sẽ cho anh một đứa nhỏ, chẳng lẽ đây không phải là hy vọng của gia đình anh hay sao, sau đó thì vỗ tay đi, tất cả mọi người đều sẽ hoan hô! Bởi vì hết thảy vấn đề đều đã được giải quyết!”
“Đây là biện pháp mà cậu đã nghĩ hay sao, giải quyết hết thảy phiền toái?! Vậy còn cậu, cậu vứt mình đi đâu?” Nắm lấy sau cổ của Phong Triển Nặc, sau lưng của Feston cũng bị Phong Triển Nặc siết chặt đến phát đau, sắc mặt hoàn toàn âm trầm.
“Thúc đẩy một hôn nhân vô nghĩa, sau đó cậu có thể rời đi mà cảm thấy không thua thiệt?! Phong Triển Nặc, tôi đã nghĩ đến một chuyện, cậu cảm thấy cậu nợ tôi cho nên cậu vẫn muốn trả nợ, bởi vì cậu không muốn nợ bất kỳ kẻ nào, cho dù là tôi cũng vậy.”
“Anh là vì ai mà bị đình chỉ công tác, lại là vì ai mà rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan này? Nếu là trước kia, với cách làm người của anh thì anh sẽ cân nhắc đến cuộc hôn nhân nực cười mà tập đoàn Kada đã an bài cho anh hay sao? Anh sẽ làm vậy hay sao?” Đương nhiên đáp án là phủ định.
Phong Triển Nặc nhịn không được mà thốt lên, “Cho nên đúng vậy, là tôi nợ anh!”
Không khí bỗng nhiên trở nên lắng đọng, giống như ánh mắt đông cứng đột ngột của Feston, ánh mắt của hắn trở nên đáng sợ, “Hy vọng đây không phải là lời nói thật lòng của cậu.”
Giọng điệu của Feston lạnh như băng, Phong Triển Nặc thở dài, miễn cưỡng cười cười, “Thật đáng tiếc, đây là sự thật.”
“Giữ lại sự thật của cậu đi!” Feston nghiến răng nghiến lợi, “Đáng lý tôi nên ném cậu vào nhà giam để cậu nghe lời một chút! Trước khi tôi thật sự làm như vậy thì chúng ta đều phải bình tĩnh trở lại.” Feston buông lỏng hai tay, Phong Triển Nặc ngã xuống giường. Người đàn ông trong tầm mắt rời đi, sau đó là một tiếng đóng cửa thật mạnh, Phong Triển Nặc nhắm mắt lại, nhưng cho dù khép mắt thì chùm đèn treo ở trên trần nhà vẫn chói mắt như trước, hắn ngồi dậy, đụng đến một gói thuốc lá trên đầu giường, hình như là Feston đã để quên.
Hắn và Feston không hút cùng một loại thuốc, “Đáng tiếc, còn tưởng rằng đêm nay sẽ không ngủ một mình chứ….” Vừa cười khổ vừa tự nói, hắn châm điếu thuốc, mùi thuốc lá quen thuộc vây quanh hắn.
Vì sao mỗi lần bọn họ định làm cái gì cho đối phương thì kết quả luôn không như ý muốn, luôn có vẻ khó khăn như vậy? Hút thuốc, giẫm lên sàn, hắn bắt đầu buổi tập thể hình của ngày hôm nay.
Sau khi tắm rửa thì ngã đầu xuống giường, vốn tưởng rằng sẽ ngủ không tốt nhưng đêm nay hắn không bị mất ngủ.
Đây là thói quen lâu dài, có thể cũng bao hàm một nguyên nhân khác, Phong Triển Nặc tin tưởng bọn họ sẽ giải quyết tốt vấn đề trước mặt, luôn luôn có người sẽ thỏa hiệp.
Giữa hắn và Feston đã sớm hình thành một thứ gì đó mà không thể dùng từ ngữ để hình dung, giống như dây thừng, cũng giống như dây xích, giống một sợi dây giằng co kéo bọn họ đến cùng nhau, quấn chặt vào chân của bọn họ, cho dù là bọn họ cũng không thể thay đổi.
Có chuyện đã xảy ra, mặc kệ dùng cách gì cũng không thể xóa đi sự thật này.
Bọn họ đã sớm rơi vào vũng lầy, ngoại trừ cùng nhau chìm xuống, hoặc là cùng nhau tiến lên bờ thì không còn cách nào khác.
………..
P/S: Nặc thì muốn mọi việc được giải quyết êm đẹp, nên đưa ra biện pháp là anh Phê cưới Olivia, như vậy là xong, gia đình anh Phê cũng ko làm khó dễ gì nữa. Nhưng anh Phê thì không muốn Nặc bị thua thiệt, mà nói cho chính xác thì anh chẳng muốn cưới ai ngoài em :>