“Hi, Glen! Cậu đã ở đây rồi à?!” Trong quán bar với phong cách tao nhã, một người đàn ông đột ngột lớn tiếng giữa khúc nhạc êm dịu, hắn hưng phấn lôi kéo người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Đó là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặc áo choàng bằng vải flanen màu sậm, không trả lời mà cứ để mặc người nọ tiếp tục hô to, “Ngày hôm qua cậu quá tuyệt vời, cậu làm cho tên nghị sĩ kia á khẩu không thể trả lời được! Không hổ là phóng viên số một của chúng ta!”
“Nhưng mà cậu phải cẩn thận một chút nha–” Giọng nói đột nhiên trở nên hạ thấp, người nọ nhắc nhở, “Cái tên kia cũng không phải dễ chọc đâu.”
“Cám ơn, tôi rất biết chừng mực.” Người thanh niên uống xong ly rượu, trước cửa quán bar có một chiếc Jaguar màu đen, hắn nhìn đồng hồ, “Trong nhà có một chút chuyện, tôi đi trước đây.”
Nghe thấy hắn nhắc đến người nhà, đồng nghiệp không tiếp tục lôi kéo hắn uống rượu mà chỉ vỗ trán, “Đúng rồi! Tôi quên mất, cậu có ông ngoại như vậy thì cần gì phải lo lắng cớ chứ…”
Những lời này khó tránh khỏi có một chút hâm mộ.
Nile Glen, báo chí đánh giá hắn là một phóng viên tài hoa hơn người, có can đảm như những anh hùng trong truyền thuyết, viết đủ loại tin giật gân khiến các vị cấp cao đều chịu không nổi.
Hắn có thể sống cho đến ngày hôm nay quả là kỳ tích, nhưng người xung quanh đều biết bản thân hắn có quan hệ huyết thống với một nhân vật cấp cao trong giới chính trị, cho nên hắn quả thật có thể can đảm như vậy, vạch trần một ít sự thật tối tăm, đó không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
“Chuyện đó không liên quan đến gia đình của tôi.” Nghe thấy đồng nghiệp nói như vậy thì Nile Glen bỗng nhiên dừng bước, hắn quay đầu lại, “Từng có người nói với tôi có một số việc là sai lầm, mặc dù nó đã xảy ra nhưng chúng ta không thể xem nó là đương nhiên, cho nên hiện tại tôi chỉ đang làm chuyện mà tôi cho là chính xác mà thôi.”
“Không thể xem sai lầm trở thành chuyện đương nhiên? Ai nói vậy, ai còn có thể dạy cậu như thế?” Người đồng nghiệp lớn giọng tò mò hỏi.
Là ai à, hắn ngồi trên xe, ký ức về lời dạy dỗ lúc ấy vẫn khắc sâu trong tâm trí, thật sự là muốn quên cũng rất khó.
Xe chạy bon bon trên đường, cảnh vật tại ngã tư đường Luân Đôn liên tục rút lui về phía sau, ký ức cũng dần dần trở nên rõ ràng, phần ký ức chôn sâu dưới đáy lòng tựa như một đám sương mù, khi sương mù chậm rãi bị xua tan thì có hai bóng người vẫn không hề phai nhạt. fynnz.wordpress.com
Nile Glen, mọi người đều gọi hắn là Glen, hắn cũng từng nghe hai người kia gọi cha của hắn như vậy.
Glen, cha của hắn từng là một sát thủ, ít nhất trước khi ông ấy bị bệnh qua đời thì ông ấy vẫn là một sát thủ, mà người đàn ông kia cũng là một sát thủ, có lẽ hắn nên gọi người nọ là chú.
Hắn nhớ rõ người đàn ông kia, bao gồm bộ dáng bán *** của người nọ, rất khó quên, đây là đương nhiên, dù sao đó vẫn là người mà hắn từng ôm hận, cũng từng là người mà hắn âm thầm ngưỡng mộ và yêu thích.
Đúng vậy là ngưỡng mộ và yêu thích, đã có thể nhìn thẳng vào khuynh hướng giới tính của mình, Nile Glen có thể rõ ràng nhận ra tình cảm của bản thân ngay lúc ấy.
Đó là hỗn hợp giữa quấn quýt và hâm mộ, hơn nữa còn là một loại tình cảm lưu luyến bịn rịn.
Hắn nhớ rõ bộ dáng dựa vào khung cửa của người kia, vừa lười biếng, vừa như cười như không mà nhìn hắn, chiếc quần ngủ rộng rãi, trên người mang theo mồ hôi sau khi vận động, bộ dáng này hoàn toàn khác biệt so với lúc lau chùi vũ khí.
Người nọ lau chùi đủ loại súng ống, tựa như lúc tập thể hình, thật sự chăm chú, trên mặt hơi có một chút lạnh lẽo, tựa hồ chẳng hề để ý đến bất cứ điều gì, lại thật dễ dàng làm cho người ta lo lắng nếu tự tiện đụng chạm có thể sẽ xúc phạm đến cấm kỵ của chú ấy.
Lúc ấy Nile mới bảy tuổi, hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trong lòng không nghĩ bất cứ điều gì mà chỉ nhìn người nọ, hy vọng một ngày nào đó hắn cũng có bản lĩnh như vậy, mà trong lúc ấy, bình thường cũng sẽ có một ánh mắt khác, một ánh mắt càng nồng nhiệt càng chăm chú hơn hắn mà nhìn người nọ.
Feston Kada, trong ký ức của hắn thì ngài cảnh sát này hoàn toàn khác biệt so với những đặc vụ FBI bình thường, ấn tượng từ trên người của Feston luôn khác biệt so với cách biểu hiện thái độ, người này luôn khiến người ta cảm thấy khó có thể thân cận, luôn duy trì một cảm giác đe dọa mạnh mẽ, có một chút lạnh lùng, có một chút cảm giác khiến người ta sợ hãi.
Nhưng một người như vậy mà lại có ánh mắt nồng nhiệt như thế hay sao, rõ ràng đến mức không cần phải nhọc công đi tìm thì cũng có thể phát hiện.
“Nhìn tôi làm gì? Rót cho tôi ly nước đi.” Buông xuống cục tạ trên tay, chú Ian vươn tay ra.
Ngay lúc đó hắn sẽ lặng lẽ đứng ở bên cánh cửa phòng ngủ của mình mà nhìn bọn họ, nhìn chú Feston cầm ly nước trong suốt bước đến, “Đây.”
Nhưng chú Feston không đưa ly nước cho chú Ian, mà lại ngửa đầu uống một ngụm.
Cúi đầu, nước sẽ chậm rãi chảy xuống từ đôi môi dán sát vào nhau, làm ướt chiếc áo ba lỗ trên người, chú Ian ngồi trên ghế, cũng không kháng cự, mà ngược lại có vẻ rất hoan nghênh, còn kéo chú Feston kề sát vào mình.
Ian Noy, đây là sát thủ được mọi người xưng là U Linh, chú ấy luôn mỉm cười, cho dù khi mỉm cười thì cũng tượng trưng cho âm u chết chóc, chú ấy cũng luôn có cách không làm cho người ta phát hiện, chỉ khi chú ấy ra tay thì người ta mới cảm nhận được cái chết đang đến gần.
Đáng ăn mừng là lúc ấy Nile vẫn còn nhỏ, hắn cũng không phải là mục tiêu của người nọ, mà là khách qua đường sống nhờ trong nhà của bọn họ, cũng là vì vậy mà hai người kia sẽ thỉnh thoảng quên mất trong nhà có thêm người thứ ba. fynnz810
“Hey, kế tiếp là màn biểu diễn không dành cho con nít xem, chúng ta đổi chỗ đi.” Cảm giác được người thứ ba đang ngắm nhìn, chú Ian thấp giọng nói.
“Vậy trở về phòng.” Ngài cảnh sát với giọng nói khàn khàn lôi kéo tay của sát thủ, hai người đi qua trước mặt Nile, sau này Nile mới biết ngài FBI này ở cục điều tra liên bang Mỹ có một biệt danh là Caesar, nổi tiếng với thủ đoạn cương quyết và tác phong xử lý công việc mạnh mẽ dứt khoát.
Như vậy vì sao trong nhà một cảnh sát lại có một sát thủ? Ngay lúc đóNilevẫn chưa có nghi hoặc như bây giờ, lại càng không có loại cảm khái sâu sắc như vậy sau khi biết được mối quan hệ giữa hai người đó, hắn chỉ là một đứa nhỏ gặp phải bất hạnh mà thôi.
Mới mấy ngày trước Nile lại bất cẩn quấy rối chuyện tốt của bọn họ, vì thế hắn bị dạy dỗ một trận.
Ngay khi hắn định làm cái gì đó để vãn hồi thì có người cảnh cáo nó–
“Đây là một loại trao đổi, không dơ bẩn cũng không có gì là sai, nếu song phương tự nguyện thì sẽ là một chuyện rất vui sướng, nhưng nếu ngược lại thì sẽ là phạm tội….Cậu không cần làm những chuyện mà cậu không muốn để được giữ lại, hiện tại cậu được an toàn, chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, những gì trước kia cậu bị bắt làm đều là sai trái, cậu không thể xem nó là đương nhiên….”
Tên sát thủ bên cạnh ngài cảnh sát dùng vẻ mặt thâm trầm nghiêm túc, dường như có một chút đề phòng, rất khó phát hiện, một đứa nhỏ bảy tuổi bị người ta đề phòng cái gì cơ chứ? Hiện tại khi hồi tưởng lại thì có thể là do hắn bị ảo giác mà thôi.
Nhưng mặc kệ nói thế nào thì Nile vẫn bị cảnh cáo một trận, hắn nhìn thấy trong đôi mắt chim ưng kia tỏa ra ánh sáng, cho dù là người trưởng thành cũng chưa hẳn có thể nhìn thẳng vào, nhưng lúc ấy không biết vì sao hắn lại can đảm như vậy, không ngờ là lại dám nghênh đón chúng.
Sau đó hắn nhìn thấy một chút tán thưởng chợt lóe qua.
Hắn cũng không ghét người đàn ông luôn ở bên cạnh chú Ian này, Feston Kada, lời dạy dỗ của người này theo thời gian trôi qua càng ngày càng có tác dụng, nó cơ hồ trở thành niềm tin của hắn.
Khi gặp phải gian nan thì hắn sẽ luôn nhớ đến những lời này, người nọ cho hắn cảm giác khác với chú Ian, Feston Kada có khả năng làm cho người ta sợ hãi, khi bị người nọ chú ý thì lại truyền đến cảm giác làm cho người ta an tâm.
Vừa làm cho người ta sợ hãi lại vừa làm cho người ta an tâm, dường như hơi có một chút mâu thuẫn, nhưng Feston Kada chính là người như vậy.
Còn chú Ian cũng có điểm mâu thuẫn của mình, dường như rất dễ dàng thân cận, làm cho người ta có ảo giác rất dễ sống chung, nhưng rốt cục thì người ta sẽ phát hiện kỳ thật người nọ rất xa cách, tâm của người nọ luôn ở nơi mà vĩnh viễn người ta không thể chạm đến.
Hắn có nghe chú Feston gọi chú Ian là Triển Nặc, dường như đó là một cách xưng hô riêng tư thân mật, khi chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau thì chú Feston mới gọi chú Ian như vậy, đầy áp lực, sung sướng, kịch liệt gọi tên của chú Ian.
Hai người kia quen biết nhau có lẽ là kỳ tích, sau đó hết thảy mọi chuyện khiến cho bọn họ càng giống như trò đùa do ác quỷ tự tay nhào nặn ra, hắn vẫn nhớ rõ tình hình lúc ấy cũng không thoải mái, có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Âm mưu, nguy hiểm, đuổi giết và truy nã, Nile chỉ mới bảy tuổi nên rất khó có thể hiểu rõ nhiều chuyện phức tạp như vậy, hắn đã quên hết phân nửa những chuyện này, chỉ có khoảng thời gian ở trong nhà của hai người kia thì vẫn còn khắc sâu trong đầu, mỗi khi nhớ lại thì dường như cũng không có gợn sóng bất thường nào dâng lên mà chỉ bình thản trôi qua theo quy luật, nhưng không biết vì sao hắn lại nhớ rất rõ.
Đó là một buổi sáng, bởi vì trong nhà có thêm một đứa nhỏ đang đến tuổi ăn tuổi ngủ, có người không thể không đi siêu thị, khi Nile Glen rời khỏi giường thì trên bàn đã đặt một cái túi giấy to.
“Trái cây.” Sáng sớm Feston vừa tập thể dục chạy bộ về nhà, khi tiến vào cửa đã nghe thấy mùi ngọt ngào của đủ loại trái cây đang lan tỏa trong nhà, đương nhiên còn có rau cải, sữa, trứng gà và nhiều thứ linh tinh khác, bình thường bọn họ cũng mua rất nhiều, nhưng hiện tại số lượng lại lớn hơn gấp mấy lần.
Nhìn thấy Feston nhướng mày, Phong Triển Nặc ném chìa khóa xe xuống bàn rồi giải thích, “Một thời gian nữa ngộ nhỡ có chuyện gì thì chúng ta không có thời gian chăm sóc nó, tốt nhất là đem nó đưa cho Bob hoặc là Stephanie chăm sóc, nếu là Bob thì tôi không nghĩ là anh ta có thời gian đi mua mấy thứ này.”
Hắn cũng không kiêng kỵ, cứ nói thẳng ở trước mặt đứa nhỏ bảy tuổi, Nile Glen lặng lẽ đứng một bên, tự động lột ra một trái chuối tiêu, bỗng nhiên hắt xì một cái, sau đó sửng sờ đứng tại chỗ.
Nó lập tức bị nhấc lên khỏi sàn, “Cậu đã quên mang tất, Nile.”
Đứa nhỏ bảy tuổi dời mắt, theo ánh mắt của nó thì Feston nhìn thấy mắt cá chân trần trụi của một người khác, trong nhà có bật lò sưởi nhưng thời tiết hiện tại…
Có người thờ ơ bật cười, “Nó bắt chước sai đối tượng rồi.”
Đặt Nile lên ghế sô pha, Feston lắc đầu, với hắn mà nói thì Phong Triển Nặc đương nhiên không phải con nít, không cần chờ hắn dạy dỗ, “Chờ đến khi cậu bị cảm lạnh thì sẽ biết hối hận là cái gì.”
Tên sát thủ chỉ nhún vai mỉm cười, “Có điều kiện ác nghiệt nào mà tôi chưa từng trải qua cơ chứ, thân thể của tôi không yếu như vậy đâu. Chẳng phải anh là người biết rõ nhất hay sao?” Giọng nói tràn ngập ám chỉ, hơi lên giọng ở câu cuối, Phong Triển Nặc đã sớm cởi áo khoác, thay bằng một chiếc quần dài và áo thun ba lỗ, sau đó lại đi chỉnh lò sưởi cao thêm vài độ.
Feston tiến lên rồi ôm lấy thắt lưng của Phong Triển Nặc, thân thể tỏa nhiệt, quả thật không cần phải lo lắng, hắn hôn lên sau gáy của đối phương, trong phòng khách bỗng nhiên lại vang lên một tiếng hắt xì.
Bọn họ cùng nhau nhìn về phía ghế sô pha, Nile đang cầm trái chuối tiêu đã bị cắn một nửa, hít hít mũi.
………….
P/S: Nhóc Nile dễ thương ghê ^^, tưởng tượng ra cái mặt ngố ngố. À, cách xưng hô, để ý dùm ta một chút nhé, để khỏi hỏi lại, khi Glen nói ra suy nghĩ của mình thì ta vẫn dùng là hắn (vì lúc này đã lớn rồi), chỉ khi cảnh tượng khi đó là kể về quá khứ thì ta mới dùng là *nó* cho thích hợp với con nít thôi
Danh Sách Chương: