Trong tầm mắt, Macro vẫn ngồi ở nơi đó để lau súng, dùng chiếc khăn ở trước túi để lau, còn bên kia, ngài Kada đang khoanh tay đứng phía trước cửa sổ, ánh nắng bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ kéo, vài tia sáng chiếu vào, tạo thành những đường viền sắc nét.
Trận đấu trên ngã tư đường vẫn còn đang tiếp tục, tiếng động cơ gầm rú cùng những chiếc xe chạy như bay liên tục phóng qua, làm cho không gian nơi này tựa như một thế giới bị cách ly.
Một sự tế nhị không ngừng lan tràn trong không khí, đó là một bí mật không nhỏ, không ai thúc giục ai, chờ Bailey Olivia tự mở miệng thì thời gian đã chậm rãi trôi qua, cho đến khi Bailey Olivia trấn tĩnh cảm xúc của mình.
“Trước khi nói ra cha của đứa nhỏ là ai thì tôi muốn nói cho các anh biết chuyện này đối với tôi mà nói là một quyết định mạo hiểm, tôi cũng không biết vì sao lại chọn hai anh, chỉ là có cảm giác hai anh có thể giúp tôi, ít nhất các anh không phải thật sự muốn cùng tôi kết hôn, cũng sẽ không trách tôi có đứa nhỏ này, đúng không?”
Cô ấy dùng ánh mắt hy vọng để nhìn bọn họ chăm chú, mong muốn nhận được sự chúc phúc.
“Chuyện đó không có quan hệ đến chúng tôi nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh, tôi không có lý do gì để chỉ trích một sinh mệnh bé nhỏ.” Lời nói của Feston làm cho Olivia cảm thấy được an ủi rất nhiều, cô ta cúi đầu vuốt ve bụng của mình, có một chút bất an nhưng lại tràn đầy vui sướng.
“Đứa nhỏ vẫn chưa lớn, theo bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra giấu vết, đây cũng là nguyên nhân mà cô dám cả gan xuất hiện trước công chúng, nhưng nếu cô lập gia đình thì có trời mới biết phản ứng của chồng cô sẽ như thế nào, hắn nhất định sẽ phát hiện ra bí mật này, thậm chí trước khi kết hôn thì chuyện này cũng có thể bị người khác nhận ra, đến lúc đó thì hết thảy đều xong xuôi.” Phong Triển Nặc dễ dàng đoán được suy nghĩ của Olivia.
“Cho nên tôi không thể để cho chuyện như vậy xảy ra! Tôi phải làm cái gì đó! Ngay khi ấy anh lại xuất hiện, Macro, hay là…nên gọi anh là U Linh?” Không biết nên xưng hô như thế nào cho đúng, sắc mặt của Bailey Olivia hơi hơi ửng đỏ, dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái mới qua tuổi đôi mươi, “Tôi nên làm gì bây giờ? Nếu ông mà biết thì…..” Vẫn luôn giấu kín bí mật này, cố gắng giữ bình tĩnh, sau khi có thể nói ra thì bình tĩnh lại dần dần tan rã, nỗi bất an lập tức chiếm lĩnh hết thảy suy nghĩ trong đầu của cô ta, “Ông ấy sẽ không thừa nhận cha của đứa nhỏ! Ông ấy chỉ muốn đánh đổi tôi với lợi ích của quốc gia!”
Cô ta kêu to, lập tức liền bị bụm miệng lại, “Bình tĩnh một chút! Trừ phi cô muốn người bên ngoài nghe thấy, nếu không thì la to chẳng giúp ích được gì!” Feston đứng trước mặt cô ta.
“Ngài Kada….” Feston buông tay xuống, Olivia nhịn không được mà nức nở bắt lấy ống tay áo của hắn, đột nhiên cảm thấy bất lực, cô ta dựa vào lòng của hắn mà òa khóc.
Feston quay đầu lại, Phong Triển Nặc hơi hơi cau mày, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Những ai nhìn không thấu bản chất của anh đều sẽ cho rằng anh là người đáng tin cậy.” fynnz.wordpress.com
“Chẳng lẽ tôi không phải như vậy?”
Vốn định phản bác, có rất nhiều lời nói có thể sử dụng để khích bác, nhưng vừa đến bên miệng thì lại bị nuốt xuống, Phong Triển Nặc không thể phủ nhận, “…..Được rồi, anh đúng là như vậy.”
“Để cho cậu thừa nhận cũng không phải dễ dàng.” Feston mỉm cười.
“Tôi cũng không phải là kẻ sợ thừa nhận sự thật.” Hắn nhún vai.
Từ tranh chấp đến hòa bình, sau đó lại có thể thản nhiên thừa nhận đối phương là người mà mình tin tưởng, dường như bọn họ luôn ở mâu thuẫn và nguy hiểm mới có thể nhận rõ tình cảm của mình.
Có lẽ bọn họ đều rất kêu ngạo, có lẽ là vì bọn họ đều cần một lý do để vứt bỏ kiêu ngạo, mặc kệ nói như thế nào thì hiện tại cho dù giữa bọn họ không phải hoàn toàn sóng êm biển lặng nhưng ít ra cũng có thể bình tĩnh để nói ra những lời thật lòng.
“Hóa ra Chúa đã sớm an bài tất cả, chiến thắng không thuộc về bất kỳ ai trong chúng ta, đã sớm bị một người may mắn khác chiếm được, có thể nói cho chúng tôi biết người đó là ai hay không, cô Bailey Olivia?” Hắn đi đến bên cạnh ghế sô pha mà Bailey Olivia đang ngồi, sau đó rút ra chiếc khăn ở trước ngực của Feston rồi lau nước mắt cho cô ta, lặng lẽ đẩy Feston ra xa một chút.
Đây hoàn toàn không phải là hắn keo kiệt.
Ngoại trừ người một nhà, tỷ như đám lính trong đội ST hoặc là người thân thì Feston rất ít khi thân thiết với kẻ khác, đối với Bailey Olivia thì có thể xem như đặc biệt ôn hòa, cô ta quả thật có loại phong cách hiếm thấy khiến người ta phải thương tiếc.
Dường như nhận thấy tâm tư của Phong Triển Nặc, Feston nâng mắt nhìn đối phương, ý cười càng thêm thâm thúy, vẻ mặt hiểu rõ kia thật sự làm cho người ta có cảm giác muốn đấm cho một cú.
Phong Triển Nặc làm ra vẻ mặt nguy hiểm, mặc dù bọn họ đều biết sự uy hiếp của hắn hoàn toàn vô tác dụng, hắn nói với Bailey Olivia, “Người ta nói phụ nữ có thai rất dễ xúc động, hôm nay xem như được chứng kiến, quý cô xinh đẹp, nếu cô mà cứ tiếp tục khóc như vậy thì khi đi ra ngoài mọi người sẽ nghi ngờ chúng tôi đã bắt nạt cô đó.”
Sắc mặt của Bailey Olivia hơi ửng đỏ, hiện tại Phong Triển Nặc có thể xác định nguyên nhân mà cô ta đỏ mặt trên xe là vì khẩn trương lo lắng, sợ người ta nhìn ra bí mật của mình.
Bailey Olivia lau khô nước mắt, cảm thấy rất ngượng ngùng, “Thật xin lỗi, tôi bị mất kiềm chế.”
Sau khi dốc hết tất cả nỗi lòng, Bailey Olivia hơi chỉnh lại tóc tai và sắc mặt của mình, “Kỳ thật….tôi còn nghĩ rằng nói cho hai anh biết chuyện này, nếu một trong hai anh có thể chấp nhận con của tôi thì tôi sẽ gả cho người đó, chỉ cần người đó có thể đối xử tối với đứa nhỏ này như con của mình, hôn nhân của tôi nhất định sẽ không thoát khỏi quan hệ đến chính trị, nhưng ít ra tôi hy vọng nó sẽ không tràn ngập những điều dối trá.”
Cô ta thành khẩn nhìn bọn họ, nếu nói Bailey Olivia là một đóa hoa trong nhà kính thì cô ta cũng là một đóa hoa có ý thức của riêng mình.
“Nhưng mà tôi không ngờ….quan hệ của hai anh….” Dường như cô ta vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.
Hai người đàn ông ở trước mặt thuộc hai khuynh hướng khác biệt, nhưng lại có phong cách vô cùng mạnh mẽ, hai người như vậy làm sao lại đến với nhau, cô ta thật sự không thể tưởng tượng ra được.
Nhìn ra sự tò mò của cô ấy, phụ nữ dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy sự hiếu kỳ và đủ loại năng lực linh tinh của mình, nhưng Phong Triển Nặc không tính lắm lời về quá trình kết hợp của hắn và Feston, đó không phải là chuyện mà chỉ một hai câu có thể nói rõ, trong đó còn bao gồm rất nhiều ngôn ngữ khó có thể giải thích.
“Miển bàn đến chúng tôi, còn cô thì sao, chuyện của cô….” Súng của hắn vẫn chưa rời khỏi tầm mắt, Feston lưu ý đến điều này, chỉ có Bailey Olivia là không nhìn thấy điểm khác thường, cô ta thấp giọng trả lời, “Cha của đứa nhỏ chỉ là một người bình thường, chúng tôi quen nhau trong một hoạt động từ thiện, anh ấy không biết thân phận của tôi.”
Nói đến người kia, Bailey Olivia e thẹn mỉm cười, “Anh ấy là người đăng ký tham gia hoạt động từ thiện, cũng là bác sĩ của một bệnh viện nhỏ, bệnh viện này giúp đỡ những người có hoàn cảnh đặc biệt, Anthony là người tốt bụng hiền lành nhất mà tôi từng gặp.”
So sánh với việc cả ngày vì lợi ích quốc gia và lợi ích cá nhân để lo lắng cho hoàng thất thì bệnh viện mà Anthony công tác quả thật có thể xem là tốt bụng hiền lành nhất.
“Vì sao cô không nghĩ đến việc gả cho cậu ấy mà phải lựa chọn giữa đám người xa lạ?”
Đối với câu hỏi của Feston, Bailey Olivia trả lời thế này, “Bởi vì anh ấy là một người bình thường, mà tôi chỉ có thể giả vờ là một người bình thường, nhưng trên thực tế thì không phải, chúng tôi là hai thế giới khác nhau, người của hai thế giới khác nhau thì làm sao có thể kết hợp? Cha và ông sẽ không cho phép.”
Cô ta cảm thấy kỳ lạ vì sao Feston lại đặt ra câu hỏi như vậy, bởi vì đáp án quá rõ ràng, mà câu trả lời của cô ta đương nhiên là thành quả do sự giáo dục của hoàng thất tạo thành, Bailey Olivia cũng không nhận ra câu trả lời của mình có bao nhiêu cay nghiệt.
Cô ta hoàn toàn không biết vì sao câu trả lời của mình lại làm cho hai người đàn ông này lộ ra vẻ mặt cứng ngắc như thế, chẳng phải chuyện này không liên quan đến bọn họ hay sao, vì sao bọn họ lại giống như bị chạm vào nỗi đau nào đó, chỉ trong khoảnh khắc ngay cả ánh mắt cũng thay đổi, không khí dường như có một chút đông cứng.
“Tôi nói sai cái gì à?” Bailey Olivia lo lắng hỏi, sự ngây thơ được nuôi dưỡng từ bé cùng sự hà khắc hỗn hợp tạo thành một vẻ đẹp rất độc đáo. fynnz810
“Không, không có.” Phong Triển Nặc thản nhiên cất súng vào thắt lưng, trong khóe mắt của hắn là Feston đang cau mày lại, dường như đang lo lắng cái gì đó, bên dưới mái tóc đen hơi gợn sóng là khuôn mặt đặc biệt trầm tĩnh.
“Thưa cô? Thời gian không còn sớm nữa.” Ngoài cửa truyền đến giọng của Brunson, cùng với tiếng đập cửa, Bailey Olivia trở nên kích động, “Không thể làm cho Brunson biết chuyện này!”
Brunson là thân tín của Rainier đệ tam, nếu hắn biết thì chứng tỏ bí mật này cũng sẽ bị Rainier đệ tam biết được, mà cô ta cũng không muốn chuyện này xảy ra.
Khi Brunson nhận được sự cho phép để bước vào, hắn liền dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn hai quý ngài ở trong đây, Brunson mở miệng, “Thưa cô?”
“Vì sao ông biết tôi ở trong này?” Bailey Olivia đứng lên, động tác thong thả tao nhã, mà Phong Triển Nặc và Feston đều biết cô ta đang nhắc nhở bản thân mình đã là một người mẹ.
“Tôi tìm tất cả các phòng, thưa cô, thời gian không còn sớm nữa.” Brunson xuất hiện cũng có nghĩa cảnh sát đã lấy xong lời khai, hiện trường không cần hắn giám sát, bề ngoài của hắn là một quản gia biết phép tắc, mặc dù tốc độ phản ứng khi có chuyện xảy ra vẫn hơi chậm một chút, nhưng hắn quả thật là người được Rainier đệ tam tín nhiệm.
Bailey Olivia phải nghe theo sự an bài của hắn, hắn luôn đại diện cho ý tứ của Rainier đệ tam, “Tôi đi đây, nhưng mà Brunson, có phải ông tính sẽ quay về nói với ông nội là tôi cùng hai quý ngài đây nói chuyện riêng đúng không?”
“Tôi sẽ nói cho hoàng tử, cô đã quyết định chọn được người thích hợp, đó là một tin tức tốt.” Tầm mắt của hắn đảo qua Feston, cuối cùng dừng trên người của Phong Triển Nặc, “Nam tước Ventress, thật vinh hạnh có thể gặp được ngài, nếu ngài không ru rú ở trong nhà thì lần này chúng tôi nhất định đã mời ngài.”
Nam tước Macro Ventress chân chính sẽ không lộ diện trong những trường hợp công khai như vậy, hắn là một quý tộc ẩn thân, nói cho chính xác thì hắn hoàn toàn bị hoàng thất coi thường, cho nên Phong Triển Nặc mới thuận lợi ngụy trang thành hắn.
“Chẳng phải hiện tại tôi đã ở đây hay sao, thay tôi gửi lời thăm hỏi đến hoàng tử.” Thay vì nói là thân tín thì không bằng nói là tai mắt ngầm, Brunson chẳng phải là người đơn giản, nếu không cũng sẽ không thể trở thành thân tín của Rainier đệ tam.
Trò chuyện một lúc, trước khi rời đi thì Bailey Olivia quay đầu lại để nhìn bọn họ, vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi, cô ta muốn nhận được sự trợ giúp nhưng lại không biết nên nói như thế nào để làm cho người ta đến giúp mình.
Màn đêm buông xuống, đáng lý đều phải tự quay về khách sạn nhưng cục diện diễn biến quá nhanh, bọn họ phải chuẩn bị kế hoạch và dự tính cho tình huống trước mắt, Judy vẫn đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy hắn đi đến, cô ta vừa định mở miệng thì Phong Triển Nặc đã rút súng ra, “Cô tốt nhất nói thật với tôi đi.”
Ánh mắt màu xanh biển hòa lẫn với bóng đêm, Judy nhìn thấy, bàn tay đang định mở cửa xe thì bỗng nhiên phải dừng lại, “Anh đang nói gì vậy?”
“Cô cũng biết vụ đấu súng nổ ra vào lúc nào và ở đâu, đây không phải là lần đầu tiên, hơn nữa tôi muốn nhắc nhở cô, tính kiên nhẫn của tôi có hạn, cô còn vấn đề gì quan trọng về Macro Ventress mà vẫn chưa nói với tôi? Cơ hội chỉ có một lần.” Cuộc đua xe đã kết thúc, không khí phiêu tán mùi lốp xe cao su bị cháy khét, nòng súng kim loại chỉa vào Judy, cảm giác cứng rắn lạnh lẽo.
“Đây là ý gì?” Cô ta muốn nhìn phản ứng của Feston nhưng Feston chỉ đứng bàng quan ở bên cạnh mà nói với Phong Triển Nặc, “Lên xe nói sau, ở trên đường rất dễ bị để ý.”
………..
P/S: eo, em Nặc ghen nha, ghen một cách đáng yêu ^o^, lặng lẽ giật lại chồng, ko cho người ta mượn xài đỡ 1 chút =)) =)). Còn anh Phê thì khoái ra mặt.