Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, nhưng lần này Phong Triển Nặc không tung ra nắm đấm mà lại siết chặt mấy ngón tay, nghe thấy hơi thở của Feston nhất thời trở nên nặng nề khiến cho nụ cười của hắn càng thêm sâu sắc, “Anh xác định chứ?”
“Rất xác định.” Feston chẳng những không thả hắn ra mà còn dùng dây xích kéo Phong Triển Nặc đến gần, thân thể va chạm, nhiệt độ ám muội thoáng chốc thiêu đốt trong tay của Phong Triển Nặc.
Feston đã từng suy nghĩ đến việc nên đối xử với U Linh này như thế nào, nhưng hết thảy lo lắng đều không thể tạo thành ảnh hưởng đến bản năng, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, làm cho nó dừng lại ở vị trí ban đầu, “Tiếp tục–” (o_o)
Không khí sinh ra biến hóa, bất tri bất giác mất đi hương vị ban đầu. Làn da và quần áo cọ sát vào nhau, còn có hơi thở của của Feston ngay bên cổ của hắn, dục vọng lặng lẽ bốc lên, rốt cục Phong Triển Nặc cũng buông tha cho tính toán ban đầu của mình, hắn kéo lấy tay của Feston xuống dưới thân, “Chỉ có một mình anh được thoải mái thôi sao, như thế là không được…..”
Trả lời hắn là tiếng cười trầm thấp, hô hấp của Feston càng thêm nặng nề, bỗng nhiên Feston xoay người rồi áp Phong Triển Nặc vào vách tường.
Trong góc, hai thân thể hừng hực lửa nóng đang ma sát cùng nhau, dây xích vang lên âm thanh lạnh lẽo, còng sắt trên cổ tay của Phong Triển Nặc không ngừng lắc lư, nhiệt độ trong phòng tựa như bị hỏa thiêu, có lẽ là vì thời tiết vốn đã rất nóng, mồ hôi từ trên tóc mai nhiễu xuống cổ, bên trong áo choàng tắm cũng có mồ hôi chảy xuống.
Tiết trời tháng tám, bọn họ ở bên trong một căn nhà kéo rèm che, hai người đàn ông đang đứng với một tư thế ám muội.
Bọn họ đã từng tiếp xúc về thể xác cho nên cũng không tính là xa lạ đối với thân thể của nhau, thời gian giống như mất đi ý nghĩa, trong đầu chỉ còn tiếng gầm rú nóng bỏng, Feston tự thừa nhận là mình rất am hiểu cách kiềm chế cảm xúc, nhưng hắn lại luôn bị tên sát thủ này trêu chọc, chưa từng có bất kỳ ai làm cho hắn mất khống chế như vậy, ngoại trừ Phong Triển Nặc.
Bị tiếng rên rỉ của Phong Triển Nặc làm cho dục vọng càng thêm tăng cao, Feston đưa tay ra sau rồi bóp vào mông của Phong Triển Nặc, đôi mắt màu xám tro lấp kín tơ máu giống như đang muốn bốc cháy, hiện tại hắn hoàn toàn khác hẳn so với một đội trưởng bình tĩnh thản nhiên chỉ huy cấp dưới của minh.
Phong Triển Nặc dùng đôi mắt ngắm mục tiêu để nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Feston, theo động tác của đối phương khiến cho hô hấp khi thì dồn dập khi thì nặng nề, Feston cố gắng kéo dài thời gian tiếp xúc tay chân của bọn họ, loại hỗn loạn này tạo nên một sự kích tình nóng rực theo một hàm nghĩa khó có thể xác định….
Ánh mắt giao nhau, đáy mắt đều bị dục vọng chiếm cứ, ở một thời điểm thỏa đáng cả hai cùng nhau phóng thích, song phương đều thở dài một cách thỏa mãn.
“Đừng nghĩ đến việc uy hiếp tôi, cho dù cậu làm cái gì thì tôi cũng sẽ không thả cậu ra.”
Phong Triển Nặc đang hưởng thụ dư vị thì lời nói đột ngột của Feston làm cho hắn lập tức nâng mắt lên, hắn đón nhận ánh mắt thâm trầm của Feston, “Lần này cậu đừng hòng bỏ trốn, U Linh–”
Feston nắm lấy sợi dây xích trong tay, nó là thứ tốt nhất để hình dung quan hệ của bọn họ, cho dù như thế nào thì đừng hòng bỏ trốn.
Người đàn ông này tựa như một con chim ưng chuyên vồ mồi, xem trúng mục tiêu thì tuyệt đối sẽ không nhả ra, lại một lần nữa hồi phục tư tưởng, Phong Triển Nặc muốn cười nhưng cuối cùng chỉ khẽ nhếch khóe miệng.
“Anh nhất định là có điểm nào đó không bình thường.” Rốt cục là từ khi nào đã trở thành như vậy, cơ hồ nghĩ không ra, nhìn Feston một cách chăm chú, Phong Triển Nặc dựa vào vách tường mà ngồi xuống, “Có thuốc không?”
Feston đưa cho hắn một điếu, “Đừng kết luận nhanh như vậy.”
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết có FBI nào đầu óc tỉnh táo mà lại chứa chấp một sát thủ ở trong nhà hay không?” Có lẽ chính là vì vậy mà Feston mới khác với mọi người.
“Nhốt cậu ở đây thì thế giới sẽ càng thêm hòa bình.” Lời nói của Feston tựa như vui đùa nhưng bản thân hắn cũng không quá tin tưởng vào điều này.
Bị khói thuốc vây quanh, Phong Triển Nặc ngồi trên sàn nhà, phía trên còn lưu lại dấu vết vừa rồi, hương vị *** vẫn chưa phiêu tán, áo choàng tắm rời rạc, tóc tai vừa ẩm ướt vừa hỗn độn, “Chúng ta đều biết loại quan hệ này đối với chúng ta cũng chẳng có gì hay ho, nên kết thúc thì hơn.”
“Nhưng điều này rất khó.” Feston cũng rút ra một điếu thuốc, ánh lửa chiếu sáng đôi mắt của hắn, khói trắng lườn lờ khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt chim ưng sắc bén kia, Feston cúi đầu nhìn chăm chú người đang ngồi dưới chân, “Không thể làm gì được, lúc trước cậu không nên xuất hiện trước mặt tôi, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn.”
“Hey, chuyện này không thể trách tôi.” Chỉ là trùng hợp, có ai ngờ mọi việc lại đi đến bước này cơ chứ, cho dù bọn họ giả vờ như không có việc gì thì cũng không thể xóa bỏ sự thật này, “Anh và tôi, cảnh sát liên bang và sát thủ….”
Hắn không thể phủ nhận lửa tình tồn tại giữa bọn họ, điếu thuốc trên miệng rốt cục sắp cháy hết, Phong Triển Nặc ngậm điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa, U Linh là tử thần mà mọi người rất kiêng kỵ, cũng cảm thấy rất nguy hiểm.
“Kết cục như thế nào thì không ai biết.” Dựa vào vách tường, dường như có một chút đăm chiêu, Feston nhả ra một ngụm khói cuối cùng.
Cứ như vậy, Phong Triển Nặc không thể không thỏa hiệp, hắn bị xích, ngoại trừ thỏa hiệp thì không còn biện pháp nào khác, một đầu khác của dây xích bị móc vào một cánh cửa, đó là cánh cửa dày bằng thép cách nơi này mấy thước, phía sau cửa cất giữ đủ loại súng ống của Feston, nói nó là một kho đạn loại nhỏ cũng không có gì khoa trương.
“Tàng trữ súng ống, anh lại phạm thêm một tội.” Hóa ra Feston cũng không phải là một FBI tuân thủ luật pháp, Phong Triển Nặc ngồi trên ghế sô pha khi Feston mở ra cánh cửa bằng thép kia, hiện tại hắn đã cởi ra áo choàng tắm, thay bằng một chiếc quần dài, phía trên cởi trần.
Đến ban đêm, cửa sổ được mở ra, gió đêm xuyên qua bức rèm mang theo hơi thở mùa hè tiến vào trong phòng, cũng thổi loạn mái tóc ngắn của Phong Triển Nặc, Feston ngồi bên trong mà lau súng, theo ánh mắt của hắn thì có thể nhận ra hắn và Phong Triển Nặc đặc biệt rất thích súng ống, “Chúng nó đều được đăng ký, hoàn toàn hợp pháp.” fynnz.wordpress.com
Răng rắc, tiếng súng ống kích khởi nhiệt độ trong không khí, đôi mắt màu xanh biển theo dõi khẩu súng trong tay của Feston, ngay lúc này Feston liền nhấc mắt lên, “Đừng suy nghĩ viễn vong, trừ phi tôi bị điên mới có thể để cho cậu chạm vào chúng nó.”
Để cho một sát thủ cầm súng tương đương để cho tử thần cầm lưỡi hái, Phong Triển Nặc hừ cười một tiếng, cũng không phản bác, “Tôi chỉ đang nhớ đến mấy cục cưng của mình mà thôi, anh nên biết là tôi chưa bao giờ xa chúng nó một ngày nào cả.”
Nắm lấy mái tóc hỗn độn, hắn lười nhác dựa vào ghế sô pha, tựa như một con mèo lớn, tiếp tục nhìn Feston lau súng, “Hiện tại tôi không thể chạm vào, chỉ có thể nhìn đám cục cưng của anh….Hey, khi nào thì ăn tối?”
Chuyển đề tài từ súng ống sang đến bữa tối, Feston dừng lại động tác, “Đói bụng à?”
“Đương nhiên.” Hắn gật đầu.
Feston buông súng xuống rồi đi về phía hắn, sau đó nhướng mày lên, “Có phải muốn mượn cơ hội đánh lạc hướng của tôi rồi trộm súng để bắn nát dây xích hay không?”
Đối thủ đáng sợ có thể hoàn toàn đọc thấu suy nghĩ của hắn. Feston đi đến phía trước sô pha, Phong Triển Nặc mỉm cười nhún vai, dưới đáy mắt lóe sáng một chút, sau đó thản nhiên trả lời, “Anh còn nợ tôi một bữa tối.”
Là có ý nhắc nhở hay là vô ý thốt ra, Feston không thể xác định, hắn nhìn tên sát thủ bị hắn dùng xích để khóa lại, Phong Triển Nặc cũng đang nhìn hắn, tiếp theo tầm mắt của hai người chuyển sang bàn ăn trong nhà bếp.
“Không ngờ anh nấu ăn cũng không tệ.” Nhớ rõ tình cảnh ngày hôm đó, cũng nhớ rõ mùi vị khi ấy, Phong Triển Nặc khen ngợi một cách có thành ý.
“Nếm xong rồi khen cũng không muộn, cứ chờ đi.” Mặc kệ Phong Triển Nặc có phải cố ý lái sang chuyện khác hay không, Feston dự tính bắt đầu chuẩn bị bữa tối, trước khi xoay người đi vào nhà bếp thì hắn để lại một nụ hôn trên trán của Phong Triển Nặc, tình cảnh như đêm hôm đó lại tiếp tục tái hiện.
Nếu không có sợi dây xích trên cổ tay thì Phong Triển Nặc sẽ có ảo giác quan hệ của hắn và Feston là người cùng sống chung một nhà mà không phải đối thủ, khoanh tay mang theo hứng thú, hắn nhìn bóng người đang xoay lưng đi vào nhà bếp, sau đó hắn tiếp tục an nhàn nằm trên sô pha chờ bữa tối của mình.
Trên bàn phát ra vài tiếng va chạm rất nhỏ, ly rượu, thức ăn, khăn trải bàn, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Feston lại lấy ra miếng thịt bò trong tủ lạnh, khi Phong Triển Nặc phát hiện ra điều đó thì mùi bơ đã lan tỏa từ trong chảo.
“Hy vọng lần này có thể bù lại tiếc nuối cho lần đó của chúng ta.”
………..
P/S: *ăn* 1 trận, em lại nằm ễnh bụng chờ anh nấu cho em ăn tiếp 1 trận nữa, như ông hoàng vậy….