Mục lục
Xích Ái Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện gì? Là chuyện không tốt sao? Anh nói cho tôi biết đi!”Anthony có dự cảm rất xấu.

“Cậu có biết Bailey Olivia mang thai hay không?” Phong Triển Nặc nói xong thì liền biết đáp án, cả người của Anthony trở nên cứng ngắc, “Cô ấy mang thai? Cô ấy mang thai?! Ý anh là….tôi sắp làm cha?”

Hắn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lộ ra nụ cười mà Phong Triển Nặc có thể diễn tả là rất ngây ngô.

“Được rồi, xem ra cậu không biết.” Phong Triển Nặc vỗ vai của hắn, “Cảm xúc của Olivia không ổn định, ngày hôm qua xảy ra chuyện bất ngờ, hiện tại cô ấy ở trong phòng bệnh riêng, cách ly với bên ngoài, không có được nhiều tin tức của cô ấy, nhưng Judy đoán là cô ấy có thể sẽ bị sảy thai.”

Không có tin tức nào lại đả kích như vậy, Anthony là bác sĩ, đáng lý hắn nên bình tĩnh đối mặt, nhưng hiện tại hắn làm không được, “….Vừa rồi anh nói cho tôi biết là Olivia có thai con của tôi? Sau đó anh lại bảo cho tôi biết đứa nhỏ có khả năng không thể giữ được, mà cô ấy đang phải đối mặt với đả kích này? Ngay hiện tại?!”

“Quả thật đây không phải là thời cơ tốt, nhưng có đôi khi sự việc cứ xảy ra, tôi rất lấy làm tiếc.” Phong Triển Nặc cũng có một đống chuyện làm cho hắn phải đau đầu nhưng hiện tại Anthony dường như còn bi thảm hơn cả hắn.

“Làm ơn hãy nói cho tôi biết đây không phải sự thật.” Anthony kêu thảm rồi ôm đầu mà ngồi xuống, “Đây không phải là sự thật….Tôi bị mất con, tôi còn có thể mất cả Olivia –không – Chúa ơi – không–”

Trong bệnh viện cấm lớn tiếng ồn ào, có y tá tiến lên yêu cầu Anthony giữ im lặng, nhưng hắn làm sao có thể yên lặng cho được, Anthony cơ hồ muốn phát điên, hắn bị Phong Triển nặc kéo vào một góc.

“Tôi xin anh hãy dẫn tôi đi gặp cô ấy! Tôi xin anh!” Hắn cầm lấy ống tay áo của Phong Triển Nặc, “Để cho tôi gặp cô ấy, mặc kệ cô ấy ở đâu, hiện tại cô ấy cần tôi, cần tôi, anh có hiểu hay không? Tôi không thể tiếp tục chờ ở chỗ này! Để cho tôi gặp cô ấy, tôi xin anh!”

“Không phải tôi không muốn làm như vậy nhưng cậu có biết cậu đang đứng ở đâu hay không? Rainier đệ tam, hoàng tử Monaco, nơi này là địa bàn của ông ấy, cậu tưởng là ông ấy sẽ dễ dàng để cậu nhìn thấy cháu gái của ông ấy hay sao? Nhất là sau khi cậu làm cho cô ta phải mang thai?”

Đơn giản thẳng thắn đến mức khắc nghiệt, khiến cho Anthony đang kích động cũng bị cứng đơ, Anthony rút lui vài bước, “Cô ấy nói cho tôi biết thân thế của cô ấy nhưng lại không cho tôi biết cô ấy mang thai, chuyện này không phải việc nhỏ, tôi nguyện ý dẫn cô ấy rời đi nhưng không thể vào lúc này, mang thai thời kỳ đầu không thể bị xúc động, Chúa ơi–” Nếu có thể thì Anthony hy vọng thời gian có thể quay trở lại, hắn sẽ không dẫn Olivia rời đi, hắn sẽ bảo cô ấy dưỡng thai và chăm sóc sức khỏe cẩn thận, Phong Triển Nặc có thể nhận ra điều đó từ trên vẻ mặt của Anthony. fynnz.wordpress.com

“Cậu còn trẻ, hai người vẫn có thể sinh con.” Phong Triển Nặc chỉ có thể nói như vậy, không ngờ Anthony lại ngẩng đầu nói, “Còn trẻ? Anh chẳng lớn hơn tôi là bao, không cần anh nói thì tôi cũng đã biết, nhưng chuyện này thì khác….” Hắn lắc đầu.

Anthony là bác sĩ thực tập, vừa mới tốt nghiệp trường đại học y, tính về tuổi tác thì Phong Triển Nặc phát hiện hắn cũng không lớn hơn Anthony là bao, lúc đầu hắn nghĩ rằng Anthony chỉ khoảng trên dưới hai mươi nhưng vì Anthony có gương mặt trẻ con cho nên làm cho đối phương thoạt nhìn có vẻ rất non nớt, Anthony rất giống Bailey Olivia, bọn họ thật sự rất xứng đôi.

Phong Triển Nặc hứa hẹn, “Đừng bỏ cuộc, chuyện này vẫn chưa chấm dứt, Bailey Olivia có thân phận đặc biệt, không có ai sẽ tổn thương cô ấy, cô ấy cần thời gian để tịnh dưỡng, cậu sẽ nhìn thấy cô ấy, nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt.”

“Như vậy khi nào mới là thời cơ tốt, chờ người kia trong phòng bệnh bình phục thì mới là thời cơ tốt hay sao? Tôi biết hiện tại anh không có tâm tư để ý đến chuyện của tôi, ngài Kada bị thương, chuyện này vốn không liên quan đến các anh, tôi có thể tự mình đi gặp cô ấy!” Anthony gào thét lao ra thì liền bị một khẩu súng chỉa vào đầu.

“Đừng ép tôi phải ra tay giết cậu ngay lúc này, tôi không muốn giết cậu bởi vì như vậy thì Bailey Olivia sẽ rất đáng thương.” Nụ cười lạnh lẽo thiếu độ ấm, Anthony không dám nhúc nhích, hắn bị hồ đồ, đã quên mất người ở trước mặt là một sát thủ.

Phong Triển Nặc dùng súng chỉa vào Anthony, “Cậu nói đúng, tôi muốn đợi cho đến khi Feston khỏe lại thì tôi mới có thể hành động, tôi không thiếu thời gian, cậu thì lại sốt ruột, cậu có thể đi mạo hiểm, tôi không có nghĩa vụ bảo vệ cậu, nể mặt cậu đã cứu Feston cho nên tôi không gây rắc rối cho cậu, nhưng cậu tốt nhất nghĩ cho kỹ rồi hẳn mở miệng.”

Kim loại lạnh lẽo dán lên làn da, giọng nói vững vàng cùng nụ cười tràn ngập uy hiếp, Anthony tận mắt chứng kiến cái gì là sát thủ.

Hắn tỉnh táo trở lại, suy sụp tựa vào vách tường, “Thật xin lỗi….tôi rất lo lắng cho Olivia, anh nói đúng, các anh đều không có nghĩa vụ phải bảo vệ tôi.”

Anthony hối hận vì mình nhất thời kích động nên đã nói năng hồ đồ, “Anh phải chờ đến khi ngài Kada khỏe hẳn thì mới có thể yên tâm, làm sao mà tôi không hiểu cho được, tôi phải là người hiểu nhất mới đúng.” Hắn cười khổ.

Phong Triển Nặc thu hồi khẩu súng rồi tránh ra, Anthony quỵ xuống đất, hai tay bưng kín mặt, lần đầu tiên hắn cảm thấy chính mình vô dụng như vậy, hắn chẳng làm được gì.

“Nhưng tôi muốn cám ơn cậu vì đã sơ cứu cho anh ấy ở trên xe, cậu là một bác sĩ rất giỏi.” Giọng nói của tên sát thủ kia từ xa vọng lại.

Rốt cục Anthony không thể kiềm chế được nước mắt.

Bailey Olivia…..nếu anh là một bác sĩ giỏi thì vì sao anh không sớm phát hiện em mang thai con của chúng ta? Ngẩng đầu lên, phía trên là ánh đèn huỳnh quang chói mắt đang lặng lẽ chiếu xuống, hắn chậm rãi che mắt lại.

“Cậu đã nói như vậy với cậu ấy à?” Trong phòng bệnh, Feston đang đọc báo, trên đầu bị quấn băng gạc, Phong Triển Nặc kể cho hắn nghe tiến triển mới nhất của vụ việc.

“Bằng không thì nói thế nào, nói rằng tôi cảm thấy lấy làm tiếc đối với sự mất mát của cậu ấy? Tôi không phải bác sĩ, cậu ấy mới là bác sĩ.” Phong Triển Nặc bắt đầu gọt vỏ táo, vỏ táo đỏ mộng lần lượt rời khỏi phần thịt khi lưỡi dao gọt đến, sạch sẽ lưu loát.

“Có lẽ cậu còn am hiểu khả năng kiềm chế người khác, có thể đem những lời an ủi chuyển thành như vậy, Bob nói đúng, cậu rất xứng với công việc của mình.” Phong Triển Nặc có thể khống chế tốt tình cảm cũng có thể sử dụng dao một cái điêu luyện, Feston tán thưởng thủ pháp của Phong Triển Nặc, đó là đôi tay vì giết người mà tồn tại, nhưng lúc này lại được dùng để gọt trái cây.

“Anh liên lạc với Bob khi nào, anh ấy nói cái gì với anh?” Phong Triển Nặc cắt quả táo thành từng miếng nhỏ rồi nhét vào trong miệng của Feston.

“Tôi chỉ gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy không cần lo lắng cho cậu, anh ấy rất ngạc nhiên khi tôi báo cho anh ấy biết tình hình của cậu.”

“Tôi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ hai người lại hòa hảo như vậy.”

Phong Triển Nặc và Feston cùng nhau cười rộ lên. Đúng vậy, ai có thể ngờ được cơ chứ, bởi vì lúc trước Bob rất đề phòng Feston.

Bob đồng thời còn kể cho Feston biết tình hình gần đây ở Chicago, hai người đến Monaco để tránh đầu sóng ngọn gió nhưng hiện tại tình hình ở Monaco dường như cũng chẳng yên ổn là bao.

Cho dù trốn ở đâu thì vẫn phải giải quyết vấn đề.

Anthony tạm thời thu xếp tại một khách sạn gần đó, hắn không có cách nào quay về nhà, nơi đó có hơi thở của Olivia, hắn không thể một mình đối mặt, hắn chỉ có thể chờ đợi thời cơ thích hợp.

Thời cơ thích hợp này rốt cục đã đến sau hơn mười ngày, trong vòng mười ngày này thì Phong Triển Nặc không phải không làm gì, bả vai của hắn đã lành lặn, còn thủ tục nằm viện của Feston, chi phí giải phẫu, tất cả chi tiêu đều đươc hắn dùng tiền mặt để giải quyết, vì thế Feston lại phải ca ngợi một phen, sát thủ U Linh phòng ngừa vô cùng chu đáo.

Bọn họ che giấu thân phận là điều tất yếu, sát thủ chuyên nghiệp không phân biệt biên giới, vượt quá ngọn sóng này thì chưa hẳn kế tiếp không có ngọn sóng khác, có lẽ có người nghĩ rằng bọn họ đã chết, có lẽ có người vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cẩn thận luôn là chuyện tất yếu.

Ngoại trừ thân phận nam tước rất phiền phức này thì ở Chicago cũng từng xuất hiện dư đảng của tổ chức, cũng có lẽ Phong Triển Nặc đã quen với việc bất thình lình không thấy động tĩnh như vậy, dựa theo lời mà Judy đã nói, gần đây Habino không cần phải ra tay, những người đó bỗng nhiên mất tích, không còn xuất hiện nữa.

Không biết đằng sau có ai thúc đẩy hay không, hay là có chuyện gì đó xảy ra mà không muốn người khác biết, nhưng Phong Triển Nặc không có thời gian để đi điều tra. fynnz810

Thương tích của Feston đã đỡ rất nhiều, khi Phong Triển Nặc trêu chọc Feston có cơ thể hút tai nạn thì hắn cũng bắt đầu lo lắng không biết có phải bọn họ quá chấp nhất với đối phương cho nên mới khiến cho cả hai đều thương tích đầy mình hay không, chẳng có lúc nào được yên ổn.

“Chấp nhất là chuyện tốt, nó có nghĩa chúng ta không bỏ cuộc cho đến khi giành thắng lợi cuối cùng, cậu cũng biết tôi rất ghét bị thua kia mà.” Hiếu thắng là một trong những điều kiện để thành công, Feston chính là người như vậy.

“Tôi cũng ghét cảm giác bị thua, cho nên đã đến lúc.” Y tá đang thay băng cho Feston, còn Phong Triển Nặc thì dựa vào tường, hai tay đút vào túi quần, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bác sĩ đã cho phép tôi xuống giường hoạt động, tôi sẽ đi với cậu.” Vết thương của Feston đã khép miệng, hắn cởi ra bộ đồ dành cho bệnh nhân, bên dưới chiếc áo rộng thùng thình là thân thể săn chắc mạnh mẽ, y tá vẫn đứng trong phòng, theo ánh mắt của cô ta thì dường như cô ta cũng không tính rời đi.

Phong Triển Nặc chuyển mắt, hắn tiến lên giúp Feston cài lại cúc áo sơ mi, “Để tôi đi hỏi một chút.”

Ngón tay xẹt qua cơ bụng hoàn mỹ của Feston, động tác ám muội, hai người nhìn nhau, bỗng nhiên Feston dùng sức lôi kéo, thân thể chợt va chạm, đồng thời bờ môi đã khớp cùng một chỗ.

Y ta kinh ngạc trừng lớn mắt, sau đó thở dài rồi bước ra ngoài. Trong phòng bệnh, Feston đang đòi lấy lợi tức, hắn nhả ra bờ môi ẩm ướt của Phong Triển Nặc, “Tối nào cũng chỉ có thể nhìn mà không được chạm vào, chắc là cậu rất bội phục nghị lực của tôi đúng không.”

“Đây là điều mà tôi muốn nói, bắt nạt bệnh nhân thì thật sự không có mặt mũi nào–” Từ môi đến vành tai, hơi thở của Phong Triển Nặc phà lên cổ của Feston, nhiệt độ ấm áp gây nên cảm giác nhồn nhột, đột nhiên cắn mút lên cổ của Feston khiến cho hô hấp của đối phương trở nên dồn dập.

Cảnh vật xoay chuyển, Phong Triển Nặc phát hiện chính mình đã ngã xuống giường bệnh, “Xem ra tôi cần phải nhắc nhở anh, anh mới là bệnh nhân–” Hắn lật người rồi áp Feston ngược xuống giường, sau đó lại nghe thấy Feston cười khẽ, “Tôi có thể làm một chút chuyện để chứng minh tôi không còn là bệnh nhân nữa.”

Bàn tay của Feston vẫn đi xuống, hắn đụng đến…Đang tiến hành đến thời điểm mấu chốt thì cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra, Anthony thở hổn hển đứng trước cửa, “Bọn họ đến rồi!”

Hai người đàn ông với quần áo xộc xệch trong phòng bệnh cùng nhau nhìn Anthony, Anthony chỉ ra ngoài cửa sổ, “Tôi biết tôi đến không đúng lúc nhưng bọn họ đã đến đây….bọn họ…” Hắn vẫn chỉ ra ngoài cửa sổ, hắn đã vội vàng chạy đến đây để thông báo cho bọn họ.

Phong Triển Nặc xuống giường rồi đi đến phía trước cửa sổ, sau đó quay trở lại để lấy ra khẩu súng dưới gối, “Là người của Rainier đệ tam.”

“Không đợi chúng ta xuất hiện mà bọn họ đã tìm đến đây trước, có vẻ đã có chuyện gì đó xảy ra.” Feston ngồi dậy từ trên giường, cài lại áo sơ mi một lần nữa, Anthony lo lắng bất an, hắn nhìn thấy có người ở bên dưới.

“Người kia có phải là Brunson hay không? Tôi nhìn thấy ông ta trên tivi, là thân tín của hoàng tử, ông ấy đến đây chứng tỏ điều gì?” Anthony chăm chú nhìn xuống đất từ trên lầu, Brunson dẫn theo khá nhiều người, một đám đi vào bệnh viện, tình cảnh này khiến cho mọi người ở dưới lầu đều phải chú ý.

………….

P/S: y tá mới nhìn cơ thể của chồng em 1 chút là em đã tiến lên để bảo vệ chủ quyền rồi :>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK