Xem hết lá thư này đến lá thư khác, Feston tin tưởng nếu chấp nhận giao dịch nào thì Phong Triển Nặc sẽ hồi âm, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại trên một lá thư.
Trong đó có nhắc đến Cá mập Shark, nội dung của vụ giao dịch là thủ tiêu người thủ thư mà Cá mập tin tưởng nhất, trong đó đề cập đến một quyển danh sách, ngoại trừ phần sổ sách ghi chép hàng hóa mà Stephanie thu được thì còn một quyển danh sách ghi chép những cuộc giao dịch của Cá mập Shark và các tổ chức tội phạm.
Đối phương yêu cầu có được bản danh sách kia.
Một mớ giao dịch khổng lồ chỉ có thể ghi chép để lưu lại, nếu không thì sẽ rất khó quản lý chu đáo, đương nhiên nó đề cập đến rất nhiều các vụ phạm pháp, nếu bản danh sách này dừng trong tay cảnh sát thì sẽ trở thành một món vũ khí lợi hại.
Nhưng nếu dừng trong tay của một sát thủ….
Hơn nữa lại là một tên sát thủ có suy nghĩ khôn lường, nhìn màn hình trước mặt, bàn tay ấn chặt mặt bàn, đè nén cảm xúc muốn đập vỡ tất cả.
“Chết tiệt!” Rốt cục cậu ấy muốn làm cái gì!
Nghiến ra từ kẽ răng, điện thoại trong tay của Feston vang lên, hắn nghe thấy lời của Bob, “Ian đến nơi này của tôi cầm lấy thứ gì đó mà cậu ấy đã gửi, cậu ấy nói không có thời gian quay về lấy, đây là ý gì?”
“Thứ cậu ấy gửi? Là chứng minh thư giả hay là hộ chiếu? Có phải là chứng minh thư giả hay không?” Giọng nói áp lực âm trầm của Feston khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, “Anh có biết cậu ấy muốn đi đâu hay không?”
“Tôi còn định hỏi cậu, cậu ấy đến rất vội vàng, lấy xong thứ cậu ấy cần rồi vội vàng rời đi, như vậy là sao?” Bob cảm giác có điều gì đó rất tệ đang xảy ra.
Mỗi lần hắn có dự cảm như vậy thì đều xảy ra chuyện nghiêm trọng, hắn uống tiếp một ngụm rượu lớn vào mồm, “Tôi muốn cậu ấy bảo trì trạng thái tốt nhất, trở thành sát thủ tốt nhất, nhưng không phải như bây giờ, hiện tại cậu ấy….Tôi cũng không dám nhìn mặt cậu ấy, cậu có hiểu hay không! Là cậu ở cùng cậu ấy, cậu tốt nhất nói cho tôi biết cậu ấy muốn đi làm cái gì đi?!”
Đồng tử màu xám tro chậm rãi chuyển động, Feston hơi hơi tỉnh táo trở lại.
“Cậu ấy muốn đi lấy một quyển danh sách, nhưng cậu ấy sẽ không giao cho người giao dịch, cậu ấy sẽ thủ tiêu hết thảy những người trong danh sách kia, bọn buôn lậu người, giao dịch ***, đám tội phạm…Chết tiệt, tôi không biết cậu ấy định làm chuyện gì nữa! Chuẩn bị giết bao nhiêu người!”
Cắn răng, Feston tìm được đáp án, ngón tay nắm chặt điện thoại trở nên đau đớn.
“Vì sao cậu ấy muốn làm như vậy?” Bob không thể tin được.
“Bởi vì cậu ấy muốn lau sạch quá khứ của Nile.” Trả lời một cách lạnh lùng, Feston cúp máy cái rụp, sau khi kiểm tra một hồi thì hắn phát hiện ngăn tủ bí mật quả thật đã thiếu mất vài khẩu súng. fynnz.wordpress.com
Còn có không ít băng đạn cũng bị đem đi, mà chuyện này không phải xảy ra chỉ ngày một ngày hai, cái tên kia đã sớm chuẩn bị, Phong Triển Nặc đã sớm lập ra kế hoạch, chết tiệt! Quả thật là đáng chết!
Feston dùng hết sức lực mới có thể kiềm chế bản thân mình không bị mất kiểm soát, hắn hy vọng có cái gì đó để định vị địa điểm của Phong Triển Nặc, hy vọng tiếp theo một giây hắn có thể nhìn thấy Phong Triển Nặc, sau đó cho dù có phải dùng dây xích thì hắn cũng phải xích cái tên kia ở trước mặt mình mới được!
Tôi thề là tôi sẽ làm như vậy! Đôi mắt chim ưng sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh trong bóng đêm.
Hắn bấm số di động của Phong Triển Nặc, lại nghe thấy ở sô pha vang lên tiếng chấn động, ngay cả điện thoại cũng không mang theo, ý thức được chuyện này thì sắc mặt của Feston hoàn toàn xanh mét.
Hắn nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình, từ trên mặt đến bên gò má, dây thần kinh không ngừng co rút đau đớn, tựa như sợi dây cao su giật tưng tưng, cuối cùng sẽ bị đứt đoạn, mà hiện tại cũng sắp đứt đoạn, chính mắt hắn nhìn thấy Phong Triển Nặc đi ra khỏi cửa….
Chỉ vài giây mà đã có cải biến.
Trí nhớ trỗi dậy trong đầu, Feston cảm thấy hình như lúc đi ra khỏi cửa thì Phong Triển Nặc có quay đầu lại một lần, góc độ hơi nghiêng, khóe mắt và vẻ mặt thản nhiên, chính là trong khoảnh khắc ấy dường như đã truyền lại hàm nghĩa nào đó.
Là lập mưu? Hay là tạm biệt? Hay là chẳng có gì cả?
Feston lâm vào trạng thái vô cùng lo lắng mà trước nay chưa từng có, hắn không biết điều đó có nghĩa là gì, có lẽ chuyện này căn bản chưa từng xảy ra, chỉ là ảo giác của hắn, là hình ảnh mà hắn tưởng tượng, hắn lần lượt nhớ lại, vì muốn tìm một chút manh mối, những hình ảnh không ngừng xoay đến xoay lui trong đầu của hắn.
Không bận tâm hiện tại là mấy giờ, hắn cầm điện thoại, chuẩn bị vận dụng hết thảy những mối quan hệ mà hắn có.
Đêm còn chưa qua, ở trong bóng đêm, trước cửa một khách sạn cũ kỹ vẫn còn bật đèn.
Bob ở trong khách sạn của mình, hắn nhìn điện thoại một hồi lâu, lo lắng sốt ruột, hắn muốn Stephanie hỗ trợ tìm người nhưng hắn vẫn không làm như vậy, Feston cũng thế, bởi vì bọn họ đều biết chuyện này là vô nghĩa.
Đứng đầu trong giới sát thủ, U Linh dưới màn đêm sẽ không dễ dàng để người ta tìm thấy, nhất là người của Hecate, hắn rất quen thuộc đối với cơ cấu của Hecate, cũng quen thuộc cách thức tìm người và hết thảy kỹ thuật của bọn họ.
Chuyện đó sẽ vô dụng đối với hắn, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn thì bọn họ không có khả năng thu hoạch được cái gì.
Stephanie từng nói Nile làm cho Ian nhớ đến quá khứ của mình, hiện tại Bob bỗng nhiên nhớ đến những lời này.
Ian Noy, người đàn ông kia….
Bob trầm tư.
Lò xo đè càng chặt thì lực đàn hồi càng lớn, khống chế tình cảm của mình cũng khống chế khát vọng đối với tình cảm của mình, nhưng như vậy thì có ích lợi gì, cuối cùng Ian vẫn yêu Feston Kada.
Bị tình yêu ảnh hưởng khiến người ta phải thay đổi. Kể từ khi yêu, thù hận, đồng tình, cảm giác bứt rứt, cảm giác tội ác đều sẽ liên tiếp tìm đến cửa, tựa như một cơn đại hồng thủy làm sập cả đê điều.
“Thật hy vọng cậu không phải bởi vì cảm thấy áy náy mà làm như vậy, Ian, thật hy vọng cậu biết chính mình đang làm cái gì…” Bob lặng lẽ thì thầm, hối hận vì mình đã không ngăn cản U Linh.
Nhưng hắn tin tưởng nếu còn có ngươi có thể ngăn Ian lại thì người kia nhất định là Feston Kada.
Ngày hôm sau Bob gặp được Feston, người nọ còn mang theo Nile, chỉ cách một đêm mà Feston tựa như đã thay đổi thành một người khác, “Tạm thời tôi giao nó cho anh chăm sóc, hiện tại tôi không rảnh để lo cho nó, tôi muốn tìm cho được cái tên kia.”
Ánh mắt khủng bố, dưới cằm lấm tấm râu, quần áo vẫn rất chỉnh tề, lại càng làm cho người đàn ông này trông có vẻ thất thường, Feston thoạt nhìn hoàn toàn không giống như viên cảnh sát mà Bob đã nhìn thấy trước kia mà càng giống như một tên tội phạm sắp sa đọa.
“Vì sao lại nhìn tôi như vậy?” Hắn hỏi một cách lạnh lùng.
Nile dường như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nó bị Feston nhẹ nhàng đẩy về phía Bob, Bob nắm lấy tay của nó, “Cả tối không ngủ à?” Hắn dùng ánh mắt từng trải để quan sát Feston.
“Cả tối không ngủ nhưng tôi sắp tìm được cậu ấy.” Dường như Feston cũng không vì thế mà cao hứng, hốc mắt của hắn hơi lộ ra tơ máu, Bob đoán được điều mà Feston sắp nói cũng không phải tin tức gì tốt lành.
“Mặc kệ cậu ấy muốn đi đâu, tôi dám cá cậu ấy sẽ không dễ dàng để cho chúng ta tìm được.” Nếu không thì tên FBI này sẽ không có bộ dáng như vậy.
Bob vẫn quen xem Feston là một viên cảnh sát, Feston cũng không quên mình là một cảnh sát, cho nên hắn gọi Jonathan đến đây, “Có thể xác định cậu ấy vẫn còn ở tạiChicago, người thủ thư mà cậu ấy muốn tìm đang ở ngay trong thành phố.”
Jonathan nhận được cú điện thoại thì vội vàng chạy đến khách sản, đẩy ra cánh cửa xoay tròn theo kiểu xưa, hắn liền nhìn thấy bóng dáng của Feston, “Sếp! Anh bảo em điều tra…”
Chờ Feston xoay người thì Jonathan liền nhìn thấy Bob, hắn không tiếp tục nói hết câu, thượng cấp tiền nhiệm của hắn lại nghiêm mặt ra hiệu cho hắn nói tiếp.fynnz810
Jonathan gật đầu một cái, cố gắng không cho chính mình chú ý đến vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Feston, hắn chỉnh sửa lại suy nghĩ của mình một chút.
“Sau khi Cá mập Shark chết thì đám đàn em của hắn đã tranh giành quyền lực rất kịch liệt, nhưng không có Cá mập thì bọn họ cũng chẳng làm được gì, ngược lại vài băng nhóm tới lui với bọn họ đều đang rục rịch, giống như có kế hoạch gì đó, mấy ngày nay có người thường xuyên có động tĩnh, nhưng vẫn chưa xác định rõ mục đích.”
Dựa theo thói quen trước kia, Jonathan sẽ báo cáo tin tức mà hắn đã thu thập được cho Feston, chẳng qua xung quanh không còn lớp kính trong suốt cùng cửa sổ lá lách màu xanh nhạt, nơi bọn họ đang ở không phải là trụ sở của FBI tại Chicago mà là một khách sạn cũ kỹ, hơn nữa có quan hệ không ít với đám tội phạm giết người.
Khi Jonathan nói ra những lời này thì vẫn rất cẩn thận, giọng nói rất nhỏ, Bob chờ Jonathan nói xong thì cũng uống cạn một bình rượu, sau đó lau khô khóe miệng, “Không cần lo lắng, từ khi nơi này bị mấy người niêm phong thì rất ít có người đến đây, không ai dám trụ lại ở đây quá lâu, trừ phi cùng đường, chuyện này cũng phải cám ơn mấy người đó.”
“Làm cho đội của chúng tôi rơi vào hoàn cảnh hiện tại cũng nhờ có mấy người mà.” Jonathan lạnh lùng trả lời một cách mỉa mai.
“Đừng ồn nữa!” Feston gầm lên một tiếng khiến cho hai người đều câm miệng.
Nếu như bình thường thì bọn họ sẽ không nói như thế, nhưng hôm nay tuyệt đối không phải là ngày bình thường, cho đến nay Jonathan chưa từng thấy Feston có bộ dạng như vậy, “Sếp, Ian….”
“Cậu ấy đi rồi.” Bob trả lời.
Jonathan vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn kinh ngạc đến mức ngay cả quyển sổ ghi chép trên tay cũng thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, “Anh ấy đi rồi?” Jonathan nhìn về phía Feston, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng bởi vì vẻ mặt của Feston mà hắn không dám mở miệng.
Ở trước mặt của Bob có một cái ly trống, hắn cầm lấy chai rượu Whisky rồi tự rót đầy ly cho mình, “Nếu không phải cậu ấy rời bỏ sếp của cậu thì làm sao mà ngài cảnh sát Caesar lại trở thành như vậy?”
Feston không có phản ứng gì, Bob há miệng mang theo mùi rượu, “Mọi người đều như vậy, nghĩ rằng có thể yên tâm nhưng chính là ngay lúc này, ngay trong nháy mắt, bụp, thứ quan trọng nhất lại biến mất, nhanh đến mức cậu sẽ nghĩ là bị ảo giác.”
Bob nói với Jonathan, sau đó buông xuống ly rượu rồi nhìn Feston, “Cậu ấy nhất định cảm giác được lần này Ian rời đi sẽ không giống như những lần trước.”
…………….
P/S: Tội Phê, vì em mà mất ngủ, thức trắng cả đêm o_o