Tư Kình Vũ cùng đoàn người xuống sân khấu xong, gọi thư ký đến, sai người chặn kẻ kia lại, hắn có chuyện muốn hỏi. La Tử Hân vừa nghe lệnh xong, mau chóng đi làm việc. Tư Kình Vũ giữ lấy Tư Lập Hạ, nói: “Em đi theo anh!”
Tư Lập Hạ bị ánh mắt Tư Kình Vũ doạ phát sợ, cô ta nghĩ anh mình xuống như vậy, chắc hẳn đã tìm được tiểu quỷ kia rồi, đương nhiên cũng biết cô ta chính là người đã nhốt tiểu quỷ kia lại.
‘Kình Vũ, con định đưa Lập Hạ đi đâu?” Tống Ngọc San đuổi theo, “Kình Vũ, con không thể cùng chúng ta thương lượng một chút sao, lại đi công bố chuyện huỷ hôn với Văn Vi. Hôm nay là ngày trọng đại như vậy, con có biết chuyện đó đã gây ảnh hưởng như thế nào đến Tư gia không?”
Tư Kình Vũ đã bấm thang máy, hắn quay lại nói: “Mẹ, bao nhiêu năm rồi, mẹ đã thấy mệt chưa? Con đã nói rồi, đừng làm tổn thương những người bên cạnh con, con không muốn những chuyện này cắt đứt tình mẫu tử vốn đã vô cùng nguy ngập của chúng ta”
“Con nói cái gì?” Tống Ngọc San the thé hét lên, “Con vì người đàn bà đó, lại muốn cắt đứt tình mẫu tử giữa chúng ta. Kình Vũ, từ nhỏ đến lớn, mẹ nâng niu, yêu thương con trong lòng bàn tay. Con muốn gì, mẹ đều tìm lấy cho con, nhưng kết quả là, con lại đối xử với mẹ như vậy!”
Thang máy mở cửa, Tư Kình Vũ đẩy Tư Lập Hạ vào, hắn quay đầu lại nói: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không phát hiện ra? Từ nhỏ đến giờ, những gì con muốn có, đều tự mình lấy được”
“Mẹ, cứu con!” Tư Lập Hạ có dự cảm rất xấu, muốn chạy trốn nhưng lại bị Tư Kình Vũ giữ chặt cánh tay, “Anh, anh đưa em đi đâu? Mẹ, mẹ cứu con!”
Tống Ngọc San đứng bất động trước cửa thang máy, đến khi thang máy đóng hết lại, khuôn mặt Tư Kình Vũ hoàn toàn biến mất. Tống Ngọc San giận đến mức toàn thân run rẩy, trong lòng càng thêm thù hận Nhan Nghiên. Nếu cô ta không xuất hiện, con trai cũng không đối xử với bà ta như vậy.
Tư Kình Vũ không nói lời nào, nắm chặt cánh tay Tư Lập Hạ, mặc kệ tất cả những lời cầu xin tha thứ hay giãy dụa của Tư Lập Hạ, không hề buông ra. Tư Lập Hạ khóc oà lên, không ngừng cầu xin hắn, nhưng hắn một chữ cũng không nói. Đến khi thang máy mở, Tư Kình Vũ đẩy Tư Lập Hạ vào một gian phòng, khi Tư Lập Hạ xông ra cửa, bị Tư Kình Vũ cho một bạt tai, tiếng động vang dội cả căn phòng.
Tư Lập Hạ choáng váng, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đánh cô ta mà? Lập Hạ ngây ngốc bụm miệng nhìn anh mình:
“Anh, anh đánh em, anh vừa đánh em!”
“Anh không chỉ muốn đánh em, hôm nay anh còn muốn dạy dỗ em thật tử tế” Tư Kình Vũ nhìn thấy nửa mặt Tư Lập Hạ có dấu tay năm ngón đỏ tươi, nhưng cũng không mềm lòng, “Anh đã cho người chuẩn bị xong một phòng tối, đêm nay em sẽ được cảm nhận mùi vị ở trong đó”
Bây giờ Tư Lập Hạ mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng như thế nào, Tư Kình Vũ đang nổi giận. Tư Lập Hạ chạy đến ôm cánh tay hắn xin tha thứ: “Anh, anh, em là em gái ruột của anh, anh đừng làm vậy với em, anh thả em ra đi, em muốn về”
“Hôm nay em sẽ ở lại đây!” Tư Kình Vũ lạnh lùng đẩy Tư Lập Hạ ra, làm cô ta ngã xuống đất, “Lập Hạ, trước đây anh luôn cho rằng bình thường em chỉ điêu ngoa, chứ không phải người xấu xa, nhưng không ngờ tâm địa em lại độc ác như vậy, với một đứa trẻ mới sáu tuổi lại có thể làm ra được chuyện như vậy. Để anh cho em biết một chuyện, khí phách ngang ngược của em cũng nhờ tiền và thế của Tư gia, nếu như không phải là người nhà họ Tư, cái gì em cũng không có. Anh có thể cam đoan với em một chuyện, nếu em dám làm tổn thương Nhan Nghiên, tổn thương Tử Hằng một lần nữa, anh nhất định thu hồi tất cả các quyền lợi và sự che chở của Tư gia đối với em.
“Anh, em là em ruột của anh, anh vì người đàn bà và đứa nghiệt chủng kia lại đối xử với em như vậy. Em mới là người thân của anh, người thân nhất! Tư Lập Hạ đang bị ngã lăn ra đất, không nhịn được nói lớn.
“À, Tử Hằng là con trai anh, Nhan Nghiên hiện giờ là người đàn bà của anh, mà em, sớm muộn gì cũng không còn là người Tư gia nữa, em nói xem, ai là người thân thiết hơn?” Tư Kình Vũ còn đang để tâm đến Nhan Nghiên và Tử Hằng ở tầng trên, không muốn nói nhiều với Tư Lập Hạ.
Lúc này, cửa phòng mở ra, quản lí cung kính nói: “Tư tổng, gian phòng đã chuẩn bị xong”
Tư Kình Vũ vừa nghe, liền đi về phía trước, nắm lấy Tư Lập Hạ liền muốn lôi đi. Tư Lập Hạ biết anh mình định làm thật, nhất định không chịu đi, khóc lóc xin tha thứ: “Anh, anh thả em ra, em không muốn vào phòng tối, em không muốn đi. Anh, em sợ, anh!”
Tư Kình Vũ nhướng mày quay đầu lại, buồn cười nhìn cô ta: “Em cũng biết sợ? Thì ra em cũng biết sợ đấy. Em biết sợ, vậy em có từng nghĩ đến một đứa bé như Tử Hằng sẽ còn sợ hơn không? Lập Hạ, cái gì tốt em không học, lại đi học tâm địa độc ác của mẹ, hôm nay nhất định anh phải cho em một bài học!”
Tư Lập Hạ khóc lóc lắc đầu, sống chết cũng không chịu cùng đi. Tư Kình Vũ quyết tâm phải cho Tư Lập Hạ một bài học, hắn đưa mắt ý bảo quản lý gọi thêm nhân viên đến. Bọn họ nào dám không nghe, dù là đại tiểu thư thì sao, hiện giờ người quyền lực nhất Tư gia chính là Tư đại tổng tài.
“Các người thả ta ra!”, Tư Lập Hạ rốt cuộc cũng không đủ sức chống cự, chỉ lát sau đã bị lôi đi. “Anh, anh không thể đối xử với em như vậy, em là em gái ruột của anh, thả em ra, em không muốn vào phòng tối, em không muốn!”
“Nếu không cho em vào phòng tối, em vĩnh viễn sẽ không biết được mình đã làm chuyện tàn nhẫn như thế nào” Cửa mở ra, Tư Lập Hạ bị đẩy vào kho hàng. Cô ta lập tức lao ra, nhưng Tư Kình Vũ đã chặn cửa ra vào, “Em đừng hy vọng, hôm nay ở lại đây đi, ở trong có nước, có bánh mì”. Đột nhiên lại cảm thấy mình quá tàn nhẫn, Tư Kình Vũ định rời đi nhưng lại lùi bước quay lại, “Lập Hạ, em còn có anh chuẩn bị cho em nước, bánh mì, em có nghĩ đến Tử Hằng bị giam ở trong, nếu không có ai đến cứu, có thể bị chết đói, chết khát không? Đem bánh mì với nước ra ngoài, hôm nay phải để cho nó chịu khổ một lần!”
Nhân viên nghe xong lập tức đi vào mang thứ gì đó ra ngoài, khuôn mặt Tư Lập Hạ vô tình, nghe được tiếng cửa đóng, tiếng khoá lại. Tư Kình Vũ còn nghe được âm thanh gõ cửa của Tư Lập Hạ, nhưng hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, bước nhanh ra ngoài.
Tư Kình Vũ đi thẳng lên lầu, quay lại phòng tổng thống, nhưng trong phòng không còn ai. La Tử Hân đi đến, nói: “Tư tổng, Nhan tiểu thư đã ôm tiểu thiếu gia đi, tôi không ngăn cản được, thật sự không có cách nào cản được cô ấy”
Tư Kình Vũ không khỏi quặn lòng, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Nhan Nghiên. Dường như cô rất thất vọng với hắn, Tử Hằng bị tổn thương đến vậy, chỉ sợ Nhan Nghiên trút mọi nỗi hận lên hắn. Tư Kình Vũ nắm chặt tay, lạnh lùng hỏi: “Người kia đâu?”
“Tôi giữ hắn ở phòng an ninh, Tư tổng muốn gặp hắn bây giờ ạ?” Thư ký dè dặt hỏi.
Tư Kình Vũ trầm mặc vài giây: “Đi thôi, đến phòng an ninh!” Có một số việc, nhất định phải giải quyết trong hôm nay. Những kẻ muốn đối phó với Tư gia, tuyệt đối không chỉ có Nhan Nghiên, cũng không phải chỉ mình Vệ Tề Hàn, chỉ sợ còn có người nào đang ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đây, nhất định phải tìm ra hắn.