Mục lục
Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này của Âu Dạ khiến biểu cảm của Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên cứng ngắc. Thật ra Nhan Nghiên đã từng nói điều này với Tư Kình Vũ, bọn họ không ai có thể phủ nhận lời nói của Âu Dạ được. Sâu trong lòng Nhan Nghiên có tồn tại tâm tư như vậy, điều đó khiến cô không dám nghĩ tiếp nữa. Về sau, tuy là hối hận nhưng thành quả lại đúng như những gì cô mong đợi nhất. Cô muốn báo thù, nếu không cô không còn mặt mũi nào gặp lại cha mẹ đã mất.

Nhan Nghiên ôm chặt Tử Hằng, cô chỉ cảm thấy chân tay mình lạnh như băng. Bản chất cô không tốt hơn Âu Dạ bao nhiêu, không, có khi cô còn tệ hại hơn cả Âu Dạ. Âu Dạ có can đảm thừa nhận việc mình đã làm, mỗi bước đi cũng không hề che giấu mục đích của mình. Còn cô, không ngừng hoảng loạn, không ngừng tự trách nhưng vẫn làm chuyện xấu xa.

“Dù sao đi nữa, tôi và cậu cũng không thể đến với nhau!”, Tư Kình Vũ không nhìn phản ứng của Nhan Nghiên, hắn nói, “Âu Dạ, cậu nên tỉnh táo lại đi, tất cả đến đây là kết thúc được rồi!”

“Vũ, cậu biết những gì tôi nói đều là sự thật, vậy mà cậu còn lưu luyến người phụ nữ đó sao”. Âu Dạ bật cười ha hả, đôi mắt ửng hồng ngấn nước. “Vũ, cậu hiểu tôi mà, cậu biết nếu chưa đạt được mục đích thì tôi sẽ không bỏ qua. Trong từ điển của tôi không có hai chữ từ bỏ đâu”.

Đôi mắt Tư Kình Vũ trở nên thâm trầm nhưng không đáp lại. Âu Thì Khiên bên cạnh nói: “Tư thiếu, mấy người lên thuyền trước đi, ở đây cứ giao cho tôi”. Âu Thì Khiên cũng biết Âu Dạ sẽ không dễ dàng bị khuất phục nên hắn ta cho cấp dưới đưa một nhà ba người Tống gia ra ngoài trước.

Lúc này Âu Dạ đã trở nên liều lĩnh, bất kể ra sao hôm nay hắn cũng muốn đưa Tư Kình Vũ đi theo. Những kẻ dưới tay hắn, hơn phân nửa đều có xuất thân là đặc công, thân thủ đều rất lợi hại. Nhưng Âu Thì Khiên cũng từng trải qua nhiều trận chiến sinh tử nên đã sớm có chuẩn bị, mang đến hầu hết là bộ đội đặc chủng. Thân thủ mỗi người đều vô cùng linh hoạt, bảo vệ cho ba người nhà Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên, bọn họ tiến thẳng về phía boong thuyền.

Thủ hạ của Âu Dạ nhìn chằm chằm Tư Kình Vũ, ở bên này, bọn chúng sớm đã ra tín hiệu, Tư Kình Vũ bên kia cách thuyền ở một khoảng cách gần, dưới boong thuyền dựng sẵn một chiếc thang. Mấy người kia muốn hộ tống bọn họ đi qua đó, nhưng không ngờ lại bị cản trở. Thật ra lúc này, hai bên đều có súng nhưng không một ai manh động.

Mãi đến khi nghe được một tiếng súng vang lên, súng Âu Dạ cầm trong tay đã hướng về phía Nhan Nghiên. Hai người bộ đội đặc chủng rốt cục cũng không địch lại được tên đặc công áo đen. Nhan Nghiên muốn chăm sóc cho Tử Hằng, để bộ đội đặc chủng ôm cậu đi qua, còn cô thì chậm chạp bò sang. Một tên đặc công nắm được cơ hội này, nhân lúc bộ đội đặc chủng ôm Tử Hằng, hắn liền bắt lấy Nhan Nghiên và khống chế cô. Âu Dạ bước tới, súng chĩa thẳng vào Nhan Nghiên. Nhan Nghiên bị tên đặc công kèm hai bên, không thể không bước về phía Âu Dạ.

“Tiểu Nghiên!”, Tử Hằng đã được bộ đội đặc chủng ôm lên thuyền kêu to, “Cha, mau cứu Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên bị ông chú quái dị đó bắt được rồi!”

“Hằng Hằng đừng sợ, mẹ không sao.” Nhan Nghiên quay đầu lại cười với Tử Hằng. Những người đang giao chiến bên kia cũng vì việc này mà phải dừng lại, hiện giờ Âu Dạ đang cầm súng chĩa vào cô nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên và Âu Dạ, hắn không sợ hãi, từng bước một đi về phía trước: “Âu Dạ, không phải cậu muốn tôi sao? Cậu thả Nhan Nghiên ra, tôi sẽ đi với cậu”.

“Vũ! Cậu lại lừa tôi thôi!”, súng của Âu Dạ vẫn chĩa vào Nhan Nghiên, “Cậu luôn lừa gạt tôi, tôi làm nhiều việc như thế, tất cả là vì cái gì chứ? Tôi có thể cho cậu mọi thứ, còn người phụ này chỉ biết làm tổn thương cậu. Nhưng mà Vũ, vì sao cậu vẫn đối xử với tôi như vậy? Cậu biết không, bị cậu đối xử như vậy, tôi thật sự rất đau lòng. Hiện giờ cậu còn muốn lừa gạt tôi sao?”

“Tôi không lừa cậu!” Tư Kình Vũ đi tiếp về phía trước, hắn biết hiện giờ Âu Dạ nhất định là vô cùng hận Nhan Nghiên, không nghi ngờ gì nữa, nếu nằm trong tay hắn, Nhan Nghiên cầm chắc cái chết. “Cậu thả cô ấy, tôi sẽ đi theo cậu, cậu trở về Pháp, tôi cùng cậu sang Pháp”.

“Cậu thật sự chịu đi theo tôi ư?”, dường như Âu Dạ không hề tin tưởng, “Không đâu, năm đó tôi giữ cậu ở lại, cậu chỉ muốn rời đi. Bây giờ tôi đến tìm cậu, sao cậu có thể đi được. Vũ, cậu đang lừa tôi!”

“Âu Dạ, anh biết chắc hắn không chịu ở bên anh, anh cần gì phải ép buộc chứ.” Nhan Nghiên đi thật chậm, súng của Âu Dạ đang chĩa thẳng vào cô nên cô không dám phân tâm.

“Cô câm miệng!” Âu Dạ vừa nói xong đã nổ súng.

Mắt thấy viên đạn bay thằng về phía Nhan Nghiên, Tư Kình Vũ lao nhanh tới. Đạn ghim sâu vào vai trái của hắn. Đầu đạn không lớn lắm, hắn không chảy máu, chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn cố gắng ôm Nhan Nghiên bảo vệ trong ngực mình.

Âu Dạ không nghĩ là Tư Kình Vũ sẽ lao đến, hắn ta ngây người mất một giây, sau đó lập tức chĩa súng về phía bọn họ: “Vũ, cậu còn chắn đạn thay cho cô ta? Cậu tình nguyện chết vì cô ta sao?”, Âu Dạ cầm súng chỉ vào Tư Kình Vũ, “Người phụ nữ này có cái gì tốt, đáng để cậu làm như vậy chứ?”

“Âu Dạ, nổ súng đi!”, Tư Kình Vũ bất chấp đau đớn trên vai, ngẩng đầu lên đối diện với họng súng, “Âu Dạ, tôi biết bất kể thế nào thì tôi cũng khó mà làm cho cậu tin tưởng mình. Mà tôi cũng không bao giờ có thể ở bên cậu được. Cách tốt chính là cậu bắn phát súng này, coi như cắt đứt tất cả mọi chuyện, tất cả mọi người đều đỡ mệt mỏi.”

“Tư Kình Vũ, anh điên rồi sao?”, Nhan Nghiên đứng lên. Tư Kình Vũ đè tay cô lại, cô sắp phát điên rồi, cô nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Tư Kình Vũ, lẽ nào hắn thật sự không muốn sống nữa sao?

“Cậu nghĩ rằng tôi không dám nổ súng phải không?”, mắt Âu Dạ ngấn nước, tay cầm súng chĩa vào Tư Kình Vũ bắt đầu run rẩy, “Vũ, vì sao cậu lại đối xử với tôi như vậy, không phải là dựa vào việc tôi yêu cậu ư? Tôi nói cho cậu biết, đã không chiếm được cậu thì tôi sẽ hủy hoại cậu, khiến cho không ai mơ tưởng được nữa.”

“Như thế cũng tốt, tất cả mọi người đều được giải thoát!”, Tư Kình Vũ lại nở nụ cười, đến bước này, hắn đã không đi nổi nữa. Giống như Âu Dạ nói vừa rồi, mỗi bước đi của Nhan Nghiên chỉ có báo thù, cô cố ý đẩy mọi chuyện đến bước này. Còn hắn cũng có tội, vì hắn đưa Âu Dạ đến. Hắn từng làm tổn thương Nhan Nghiên, Tư gia và Nhan gia có mối thù sâu sắc, hắn không thể tiếp tục sống như thế này. Nhan Nghiên cũng vậy. Hiện giờ đến cả con trai cũng hận hắn, bởi vì hắn là người xấu. Đã như vậy, một sự giải thoát chưa hẳn đã là chuyện không tốt.

“Dù phải chết cậu cũng không chịu theo tôi?”, cuối cùng thì nước mắt Âu Dạ cũng rơi xuống, súng của hắn chỉ thẳng vào Tư Kình Vũ, “Vũ, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, cậu có chịu theo tôi hay không?”

“Đáp án tôi đã cho cậu rồi!”, Tư Kình Vũ cười một cách ung dung, bình tĩnh, hắn đã không cần phải trả lời nữa rồi.

“A!!!!!”. “Pằng” một tiếng, tiếng súng vang lên. Khuôn mặt Tư Kình Vũ thấp thoáng nét cười, ngã xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK