Mục lục
Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Tư Kình Vũ ôm Nhan Nghiên an ủi cô rất lâu thì cô mới bình tĩnh một chút, khi hắn thấy Nhan Nghiên nhắm mắt lại, nghĩ rằng cô đã ngủ, mới chậm rãi ra khỏi phòng.

Ra cửa phòng hắn liền gặp Tử Hằng, Tử Hằng chắc hẳn đã nghe thấy mẹ cậu nói gì, cậu lo lắng nhìn cha :”Cha, Tiểu Nghiên sao vậy, sắc mặt rất khó coi, có vẻ mẹ đang lo lắng.”

“Không sao!” Tư Kình Vũ kéo Tử Hằng ngồi xuống ghế :”Hằng Hằng, mẹ con không thích con làm mấy việc kia, nghe lời cha, con đừng làm nữa, được chứ?”

“Nhưng con thấy chơi rất vui, cũng rất kích thích, hơn nữa , cha à, con sẽ cẩn thận để không bị phát hiện.” Tử Hằng vài ngày này rất thích mấy việc kích thích này :”Trong nhà này có rất nhiều bí mật, con muốn tìm hiểu, cha, cha có chịu không?” Nói xong, khuôn mặt Tử Hằng cứng ngắc, ánh mắt nhìn ra phía sau lưng Tư Kình Vũ.

Tư Kình Vũ cũng ngẩn người, vừa quay đầu liền thấy Nhan Nghiên đang đứng ở đằng sau, hắn liền bước đến ôm Nhan Nghiên :”Bảo bối, không phải em đã ngủ rồi à? Em có vẻ không khoẻ, đi nghỉ một lát trước đã.”

“Buông em ra.” Nhan Nghiên đã tỉnh táo nhiều, cô nhìn con trai, nó như một người xa lạ vậy , cô thấy nó rất lạ lẫm :”Em không thoải mái, muốn ra ngoài một lát.”

“Em vừa về xong sao lại muốn đi ra ngoài.” Tư Kình Vũ nhíu mày, hắn biết hiện tại tâm tình Nhan Nghiên đang không tốt, cô cũng rất ương bướng, hắn liền nhẹ nhàng nói :”Em không khoẻ, cần nghỉ ngơi, ngoan, anh với em về phòng nghỉ.”

“Em đã nói em muốn ra ngoài.” Nhan Nghiên đẩy mạnh Tư Kình Vũ: “Em không muốn ở đây, không muốn nhìn thấy anh, anh hiểu chưa.” Nói xong cô liền bước đi.

Tư Kình Vũ nhìn con trai, con trai ôm chặt Nhan Nghiên nịnh nọt: “Tiểu Nghiên, đừng giận, con sẽ nghe lời mẹ, sẽ không làm việc mẹ không thích, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, được không?”

Nhan Nghiên nghe cậu nói lập tức mềm lòng, đã bao nhiêu lần Nhan Nghiên thấy Tư Kình Vũ và Tử Hằng trao đổi ánh mắt với nhau. Cô liền nhận ra, đứa con trai này gần đây rất sùng bái cha nó. Cô kéo tử Hằng ra nói: “Tử Hằng, mẹ muốn ra ngoài .” Nếu vẫn ở đây nhìn hai cha con nhà này, cô sợ mình sẽ không chịu nổi.

Tử Hằng kinh ngạc, cậu chưa bao giờ thấy mẹ đối xử như thế với mình. Tiểu Nghiên sao lại như thế? Cậu bất lực nhìn cha, nhưng cha đã đuổi theo mẹ.

Tư Kình Vũ không nói gì với cô nhưng vẫn đi theo sau. Nhan Nghiên dừng bước nhìn hắn nói: “Đừng đi theo em, em muốn ở một mình. ”

Kình Vũ dừng bước, hắn không biết làm thế nào với Nhan Nghiên. Trời đã tối rồi, để cô ra ngoài môt mình hắn không yên tâm. Đúng lúc Jess cũng đi xuống, hắn ân cần hỏi: “Vũ, có chuyện gì vậy.”

Tư Kình Vũ không trả lời, Jess cũng đi theo, quay đầu nhìn Tư Kình Vũ nói :”Tôi giúp cậu đi theo cô ấy.”

Tư Kình Vũ nheo mắt, cười nhẹ, sau đó gật đầu, cũng nhìn thấy Âu Dạ vừa đi ra.

Nhan Nghiên vừa ra khỏi cổng liền thấy một chiếc xe quen thuộc xuất hiện trước mắt cô , Jess không quay đầu nói :”Muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”

Nhan Nghiên cũng chẳng biết đi đâu, nhưng cô vẫn ngồi lên xe hỏi: “Tại sao chú lại ra đây?” Chắc hắn đã biết mình và Tư Kình Vũ cãi nhau. Nhất thời Nhan Nghiên cũng không giữ lễ nghĩa.

“Vũ lo cho cô, muộn rồi cô lại ra ngoài, còn không quen đường phố Paris.” Jess không trách móc, mà dịu dàng nói , không đợi Nhan Nghiên đáp lại, hắn hỏi :”Muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”

Nhan Nghiên quay đầu nhìn căn biệt thự , ra khỏi đó làm cô dễ dịu hơn nhiều. Cô dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh đêm Paris nói: “Tôi muốn giải sầu.”

“Nhan, có chuyện gì?” Jess nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, rõ ràng là cô cần nghỉ ngơi :”Giữa vợ chồng xảy ra chuyện gì hẳn là nên nói chuyện với nhau, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề”

“Chỉ là tôi cảm thấy mình không thể hiểu nổi anh ấy.” Nhan Nghiên ôm lấy mình: “Không hiểu sao anh ấy lại rất vui vẻ, sảng khoái. Thực ra khi đến Paris tôi cũng không thấy vui mừng, dù nó rất đẹp nhưng tôi không có tâm trạng mà thưởng thức.”

“Không phải đến đây để chơi sao? Không cần phải gò bó mình như thế.” Bất giác, Jess đưa cô đến bờ sông Seine, bờ sông có rất nhiều quán rượu nhỏ, Jess chọn quán rượu ít người nhất đưa cô vào: “Ngồi đây, ngắm cảnh một lúc, có lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn.”

Nhan Nghiên ngồi xuống, bên cạnh là sông Seine, thỉnh thoảng lại có du thuyền đi qua, ánh đèn xa hoa lộng lẫy. Trong quán còn có nghệ nhân đàn hát, người hát chính là một ông già thôn quê.Tuy Nhan Nghiên không nghe rõ nhưng âm điệu có vẻ trầm buồn. Bên bờ có gió nhẹ, rất thoải mái..

Jess gọi rượu và ít đồ ăn, rót cho cô một chén, Nhan Nghiên vội nói: “Tôi không muốn uống rượu.” Ngửi thấy mùi cồn, bản năng cô muốn trốn tránh. Chỉ cần hít thở không khí, tâm tình của cô đã tốt hơn nhiều..

“Uống một chút sẽ thoải mái hơn.” Jess kiên trì đặt ly rượu trước mặt cô :”Thật ra ai cũng có chuyện phiền não nhưng rồi sẽ trôi qua thôi. Cô xem tôi và Âu Dạ đấy, đáng ra phải thân thiết với nhau nhất nhưng quan hệ của chúng tôi cũng chỉ khá hơn so với người xa lạ một chút.”

Nhan Nghiên vốn đã nhìn ra, nhưng dù sao hắn và Âu Dạ cũng có quan hệ nên cũng không thể tiếp xúc với hắn nhiều. Cô không nói gì, hơn nữa cô cũng không có hứng thú với chuyện nhà Âu Dạ.

“Có thể cô cũng nghe qua, nhiều người đồn tôi và Fenner giết anh trai tôi, tuy cảnh sát đã xác nhận anh ấy chết không liên quan đến tôi, nhưng những người kia lại không coi là thế.” Jess bất đắc dĩ nói :”Chỉ sợ Âu Dạ cũng nghĩ thế, tôi nghĩ cho dù đến lúc chết, tội danh này cũng sẽ theo tôi cả đời.”

Nhan Nghiên chưa từng nghe đến chuyện đó, vừa nghe hắn nói liền cảm thấy thuơng hại. Cô nói :”Cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần mình không làm thì sẽ không hổ thẹn với lòng.”

“Cô nói đúng.” Jess cầm ly rượu, muốn Nhan Nghiên chạm cốc. Nhưng Nhan Nghiên vẫn còn chần chờ nên hắn cầm ly rượu lên nói: “Nghiên, khoảng thời gian quen cô , tôi cảm thấy dường như chúng ta đã biết nhau lâu lắm, chỉ hận không gặp sớm hơn, nào, chúng ta cùng uống một chén.”

Nhan Nghiên ngạc nhiên khi nghe hắn nói tiếng Trung, cô cụng ly với hắn, tuy ngửi mùi cồn làm cô thấy khó chịu, nhưng vẫn nhấp một ngụm nhỏ: “Cảm ơn chú, Jess.”

Nhan Nghiên chỉ uống một ngụm nhỏ, nhưng vẫn thấy choáng váng, ý thức bắt đầu không rõ ràng, cô nhìn người đàn ông trước mắt, trong đầu lại càng choáng váng. Tửu lượng của cô kém đi sao? Cô cầm chén rượu hỏi hắn: “Đây là rượu gì, có vẻ rất mạnh.”

“Uống thêm một ngụm cô sẽ biết.” Gương mặt Jess dường như lớn hơn, hai gò má Nhan Nghiên đỏ ửng, mắt lờ đờ: “Nhan, cô rất đẹp, có phải phụ nữ trung Quốc ai cũng đẹp như cô không?”

Nhan Nghiên nghe không rõ lời của hắn, cô khoát tay nói: “Thôi, tôi không uống được rượu.” Cô buông ly rượu, tay liền đè lên thái dương: “Chú nói xem, vì sao anh ấy lại trở nên như thế, hay là từ đầu anh ấy đã muốn lừa gạt tôi, không đúng, anh ấy vẫn luôn diễn kịch giả ngu lừa gạt tôi. ” Nói xong, Nhan Nghiên bật khóc.

“Cô nói ai, là Vũ ư?” Jess nhìn cô đã bắt đầu mất ý thức, liền đánh bạo cầm lấy tay cô: “Vũ lừa cô à, tại sao cậu ấy phải làm thế. Tôi thấy cậu ấy rất yêu cô.”

“Là anh ấy, chính là anh ấy.” Nhan Nghiên bị nắm tay thấy không thoải mái, liền rút tay ra: “Tôi không hiểu anh ấy, càng ngày càng không hiểu nổi anh ấy. Anh ấy độc ác vô tình, thủ đoạn , cả con trai bây giờ cũng chỉ nghe lời anh ấy, tôi sợ, rất sợ.”

“Có phải hai người có chuyện hiểu lầm không, vì sao cô lại cảm thấy cậu ấy rất xa lạ?” Jess thấy cô cự tuyệt mình động vào thì không làm gì nữa, chỉ hỏi thăm.

“Tôi không biết,tôi rất khó chịu, tôi muốn nôn.” Nói xong, cô liền nôn đầy vào người Jess. Nôn xong mới cảm thấy thoải mái hơn, nhưng ý thức vẫn mơ hồ: “Kình Vũ, vì sao lại làm thế với em. Em không cần anh nữa, em không muốn gặp anh nữa..Khốn khiếp, em không cần anh nữa.”

Jess rùng mình, toàn thân hắn rất bẩn . Hắn vén màn gọi chủ quán lấy khăn, hắn đơn giản lau qua một chút. Đến khi quay lại thấy Nhan Nghiên đã gục đầu xuống bàn. Chỉ uống một chút mà đã say, đương nhiên là do hắn bày trò rồi.

Hắn ôm Nhan Nghiên, bỗng thấy đối diện có có một quán trọ nhỏ. Hắn liền cười, tiếp theo có lẽ có chuyện vui rồi. Hắn đưa Nhan Nghiên đến đặt phòng, đến khi vào đến nơi hắn đặt Nhan Nghiên nằm trên giường thì có điện thoại. Hắn không muốn nghe, đợi xong chuyện nói sau.

Hắn ngồi bên giường, sắc mặt Nhan Nghiên đã tươi tắn hơn, cô cũng chưa ngủ, chỉ lặng lẽ trợn mắt, vẻ mặt rất câu hồn. Hô hấp của hắn như trì trệ, hắn xoa lên má cô, da cô rất đẹp, căng mịn. Trong lòng Jess cảm thán. Môi cô cũng không còn tái nhợt, có sắc hồng. nhìn rất hấp dẫn, cánh môi hồng nhuận hận không thể cắn một cái. Jess biết ở đâu đó đã có phản ứng, hôm nay thật thuận lợi so với tưởng tượng của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK