Chương 15: Sao mày lại ở trong phòng anh tao?
Nhan Nghiên bị một trận âm thanh the thé đánh thức!
“Nhan Nghiên, sao mày lại ở trong phòng của anh tao?” Lúc cô tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lập Hạ. Nó đang đúng trước mặt cô, đôi mắt rất hung ác. Bộ dạng của Lập Hạ và mẹ nó rất giống nhau, đặc biệt là cặp mắt xếch kia, lúc giận dữ nhìn rất đáng sợ.
Nhan Nghiên ngồi bật dậy, cô còn nằm trên ghế xô pha, giường của Tư Kình Vũ đã sắp xếp ngay ngắn, hắn đã đi rồi.
“Nhan Nghiên, sao mày lại không có liêm sỉ, chạy đến phòng anh tao để dụ dỗ anh vậy?” Tư Lập Hạ còn nhìn thấy trên người cô đang mặc áo sơ mi của anh trai, lập tức nổi trận lôi đình, một tay nắm lấy tóc cô, “Mày là con tiện nhân hèn hạ, chỉ bằng mày, mà cũng muốn dụ dỗ anh trai tao. Mày là cái loại mặt hàng gì, mày chính là con hầu của nhà tao, loại thấp hèn mà thôi! Mày cút ra cho tao, không được phép ngủ trên xô pha của anh trai tao!”
Nhan Nghiện bị cô ta giật tóc sinh đau, nhất thời cô không chống lại. Tư Lập Hạ căm ghét, hận thù cô đến nhường nào, không phải là cô không biết, bây giờ trán của nó còn có một vết sẹo ngắn, làm lúc này cô nhớ đến chuyện mình đã từng làm nó bị thương. Cô bắt lấy tay của Tư Lập Hạ nắm ở trên tóc nói: “Lập Hạ, trước tiên mày thả tao ra đã!”
“Mày đừng giả bộ nữa!” Một tay Lập Hạ kéo cô xuống dưới xô pha, “Tao đã nhìn ra từ lâu, đúng là mày có mơ tưởng hão huyền, muốn dụ dỗ anh trai tao. Mày cho rằng thân phận của mày là gì, chưa cần nói anh trai tao đã có chị Văn Vi rồi, cho dù không có chị Văn Vi. So với bất cứ cô gái nào bên cạnh anh tao, thì mày xách dép cho người ta cũng không không xứng.”
“Xứng hay không không xứng không phải là mày nói!” Nhan Nghiên cũng là bị nhục nhã đến cực điểm, kích động phát ra câu trả miếng. Cô ngẩng đầu, đột nhiên khóe miệng lộ ra ý cười, “ Mày cho rằng nếu không được sự đồng ý của anh trai mày, tao có thể đi vào căn phòng này sao?”
Trên mặt Lập Hạ cứng ngắc, anh trai là người không sơ suất. Bình thường, ngay cả cô và mẹ đều hiếm khi được phép vào phòng của anh. Người hầu quét dọn phòng cũng phải cẩn thận, thư phòng của anh, thậm chí giường của anh cũng không khiến người hầu động vào. Nghĩ vậy một lát, Lập Hạ lại tức giận, nó kéo tóc trên đầu của cô lên làm cô ngửa đầu đối mặt với nó: “Mày đùng đắc ý, dựa vào mày bây giờ mà dụ dỗ sao, chẳng qua là anh tao nhất thời muốn cái mới mà thôi! Loại người kỹ nữ như mày, anh trai tao không có khả năng để ý đến mày.”
“Các người ở đây cãi lộn cái gì?” Không biết Tư Kình Vũ đã đứng ở cửa từ khi nào? Ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng giống như băng, “Lập Hạ, em vào phòng bằng cách nào, anh có cho phép em vào phòng của anh sao?”
Lập Hạ nhìn thấy anh trai, bản năng có chút sợ hãi, cô ta buông Nhan Nghiên ra, chỉ vào cô chua ngoa quát hỏi: “Đó là con đĩ hèn hạ phải không? Anh, sao anh có thể cho nó ngủ trên sofa của anh, loại người đê tiện này vì sao có thể đi vào phòng của anh, ngủ trên xô pha của anh!”
“Chuyện này là chuyện của anh, không liên quan đến em.” Tư Kình Vũ tối sầm mặt, đôi mắt quét đến Nhan Nghiên trên mặt đất. Em đi ra ngoài, sau này em không được phép vào phòng của anh.”
“Anh, anh sẽ không thật sự coi trọng con đàn bà đê tiện này rồi chứ?” Tư Lập Hạ không vui đi tới trước mặt anh trai, “Anh đã quên chị Văn Vi rồi sao? Nếu chị ấy biết anh cùng con đàn bà này ở cùng nhau, nhất định chị ấy sẽ rất đau lòng.”
“Em có quan hệ tốt với Văn Vi như thế từ khi nào vậy?” Khóe miệng của Tư Kình Vũ cong lên vẻ giễu cợt rất khó nhận ra, từ trước đến nay Lập Hạ luôn có địch ý với Văn Vi rất sâu. Phải nói là đối với phụ nữ bên cạnh hắn, nó đều có địch ý sâu đậm.
Nhan Nghiên không muốn nghe anh em bọn họ cãi nhau nữa, cô kéo thân thể mệt mỏi đi vào phòng tắm.
Lập Hạ hết sức chột dạ, cô không thích Văn Vi, lúc ở trước mặt Văn Vi, cô giống như một cô gái bé nhỏ, cô chán ghét Văn Vi dùng cái loại ánh mắt bao dung yêu thương của người lớn nhìn cô!
Bây giờ, anh đi ra ngoài. Nếu em còn tự tiện vào phòng của anh, thì để xem anh sẽ dạy dỗ em như thế nào.” Tư Kình Vũ nghiêm khắc cảnh cáo lần nữa.
“Vậy, con đàn bà đê tiện kia sao lại được ở đây? Dựa vào cái gì nó có thể đi vào phòng của anh, ngủ trên xô pha của anh, còn dùng phòng tắm của anh nữa?” Lập Hạ nhìn Nhan Nghiên đi vào phòng tắm, hận không thể đi vào kéo cô ra dạy dỗ một lần nữa.
“Không liên quan đến việc của em, đi ra ngoài!” Tư Kình Vũ đã chuẩn bị đi làm, không có tâm tình nói chuyện với cô ta, ánh mắt đương nhiên vô cùng ác liệt.
Lập Hạ không còn dám phản kháng, mắt cô ta oán hận nhìn về phòng tắm, không cam lòng ra khỏi cửa phòng. Cô sẽ không bỏ qua như vậy, Nhan Nghiên xem tao giáo huấn mày như thế nào!