Chương 46: Không xứng với anh.
Văn Vi lắc đầu, trước mắt cô mơ hồ một mảng, cái gì cô cũng không nhìn thấy, chỉ biết túm lấy quần áo Tư Kình Vũ khóc: “Kình Vũ, đừng hỏi, anh dẫn em rời khỏi đây, mang em ra khỏi nơi này.”
Tư Kình Vũ ôm lấy thắt lưng cô, mang cô lên xe, đi thẳng tới bệnh viện. Trên đường tới bệnh viện gọi điện thoại cho Văn Đại Phú. Tinh thần của Văn Vi cực kì không ổn định, từ phòng cấp cứu đi ra, bác sĩ đã dùng thuốc an thần cho cô, cô mới có thể chợp mắt được.
Lúc bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, Tư Kình Vũ đã chờ ở bên ngoài. “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“Hiện tại, Văn tiểu thư đã không còn nguy hiểm, nhưng đêm qua Văn tiểu thư đã bị xâm hại, vừa rồi kiểm tra thực sự rất thê thảm.” Bác sĩ thở dài nói, “Khó trách tinh thần của Văn tiểu thư hoảng loạn như vậy, người bình thường chịu tổn thương như vậy, khó có thể chịu đựng được.”
Tuy Tư Kình Vũ đã sớm đoán được, nhưng khi nghe bác sĩ nói như vậy, hắn bị kích động cực lớn. Hắn nắm chặt nắm tay, một quyền đấm vào tường. Vừa rồi hắn đã kiểm tra điện thoại, Văn Vi gọi cho hắn bảy lần, còn có tin nhắn nữa. Cô bị người ta truy đuổi, cô chạy trốn, cô đã gọi điện thoại để cầu cứu hắn. Vậy mà hắn lại tắt máy, thậm chí hắn còn không nghĩ tới cô, mà còn hao tổn tinh thần vì suy nghĩ tới chuyện của người con gái khác.
“Còn nữa, thị lực của Văn tiểu thư lại giảm xuống nhanh chóng, nếu không có giác mạc thích hợp, thì Văn tiểu thư sẽ bị mù hoàn toàn. Đến lúc đó có người hiến giác mạc cho cô ấy, thì cũng vô ích.” Thầy thuốc nói.
Tư Kình Vũ cũng muốn cứu Văn Vi, nhưng khi nghe mắt cô đã không còn nhìn rõ, lập tức hắn cũng cảm giác mơ hồ, trong lòng thấy bất lực.
Văn Đại Phú chạy đến, Tư Kình Vũ nhìn thoáng qua ông ta nói: “Văn Vi ở bên trong, cô ấy còn đang ngủ.”
“Vi Vi không có việc gì phải không?” Văn Đại Phú nhìn qua cửa sổ nhỏ vào bên trong phòng bệnh thấy con gái hỏi.
“Cô ấy không có việc gì, bác trai, bác nói người uy hiếp đe dọa Văn Vi chính là người của công ty Y Mông kia phải không?” Mặt hắn lộ vẻ hung dữ, “Vì sao không nói cho cháu biết sớm?” Nếu như nói cho hắn biết sớm thì Văn Vi không phải chịu đau khổ như vậy.
“Văn Vi nhìn thấy anh công tác bận rộn như vậy, không muốn làm phiền tới anh.” Văn Đại Phú nhìn sắc mặt Tư Kình Vũ thay đổi, vội vàng hỏi, “Rốt cuộc Vi Vi đã xảy ra chuyện gì? Bệnh của nó lại nặng thêm hay sao chứ?”
“Văn Vi không có việc gì, cháu cũng sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì.” Tư Kình Vũ lại đấm một quyền xuống bàn, da mu bàn tay rách ra, “Bác trai, bác ở lại đây với Văn Vi, cháu đi xử lí công việc một chút.”
Từ trước đến nay Văn Đại Phú đối với con rể tương lai đã sợ lại càng thêm sợ, gật gật đầu đẩy cửa đi vào thăm con gái.
Lúc Tư Kình Vũ đi vào thì Văn Vi đã tỉnh lại. Thị lực Văn Vi càng trở nên kém, Kình Vũ đi vào cũng chỉ nghe được tiếng động, cô động đậy người hỏi: “Kình Vũ, là anh phải không?”
Tư Kình Vũ đến ngồi bên cạnh cô, cầm tay cô đặt bên má: “Là anh, Kình Vũ, anh đang ở bên cạnh em, anh vĩnh viễn cũng không rời khỏi em.”
Nước mắt Văn Vi chảy xuống, dường như đang nghĩ tới cái gì, lại kiên quyết đẩy hắn ra: “Anh còn tới để làm cái gì? Tư Kình Vũ, em ,em đã không còn xứng để anh yêu, anh nên biết, đêm qua, đêm qua, em đã bị, em đã bị!” Nói xong, nước mắt cô rơi như mưa!
Con người của Văn Vi vốn rất kiên cường, lúc trước cho dù cô biết mình bị mù, cũng không để rơi một giọt lệ nào cả. Tối hôm qua sự tổn thương của cô đã hủy diệt tất cả, trong bóng tối, vô số tiếng cười mỉa. Cô không thấy gì cả, lại có rất nhiều bàn tay sờ mó trên người cô, cởi quần áo của cô, làm đủ loại bỉ ổi nhục nhã cô.
“Hư!” Tư Kình Vũ hôn lên khóe mắt đầy lệ, “Trong lòng anh, em vĩnh viễn thuần khiết nhất. Anh sẽ không bao giờ rời khỏi em, Văn Vi, em không thể xem nhẹ anh, cho dù xảy ra chuyện gì, em mãi mãi là người con gái anh yêu nhất.”
Văn Vi cảm động đến không ngừng khóc được, rúc vào trong lòng Tư Kình Vũ, khóc rống lên.