Mục lục
Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: Mộc

Tư Kình Vũ đưa Nhan Nghiên cùng sang Pháp. Tử Hằng bị Âu Dạ bắt cóc, Nhan Nghiên không đi thì sao yên tâm được, cô nhất định phải xác nhận Tử Hằng vẫn an toàn thì mới có thể bình tĩnh lại. Kết quả là ngồi máy bay mười mấy giờ, vừa xuống máy bay đã thấy Âu Dạ đứng ở sân bay đợi sẵn. Thấy Tư Kình Vũ xuất hiện, hắn đi đến, cười nói: “Vũ, đã lâu không gặp, tôi rất vui vì anh đã đến Pháp”.

Tư Kình Vũ tỏ thái độ lạnh nhạt, hành lý của hắn đã có người chuyển giúp, hắn cũng không khách khí mà ôm eo Nhan Nghiên, cười như có như không nói: “Cậu bắt cóc con trai tôi, tôi có thể không tới sao? Âu Dạ, cậu không hề thay đổi chút nào”.

“Vì anh, làm sao tôi có thể thay đổi chứ!” Ánh mắt Âu Dạ rơi vào bàn tay đang ôm ngang lưng Nhan Nghiên của Tư Kình Vũ, vài giây sau mới chuyển ánh mắt lên mặt Nhan Nghiên, “Nhan Nghiên, có còn nhớ người sư phụ này không?”

Cô sao lại không nhớ người sư phụ như hắn được, điều hối hận nhất cả cuộc đời cô chính là nhận hắn làm sư phụ. Cô nhếch miệng nói: “Đã lâu không gặp! Tôi muốn gặp con trai!”

“Nhan Nghiên, cô thật là thiếu kiên nhẫn”. Âu Dạ không quá quan tâm đến thái độ của Nhan Nghiên, sự chú ý của hắn vẫn tập trung vào Tư Kình Vũ. “Vũ, xe chuẩn bị xong rồi, Tử Hằng đang ở dinh thự của tôi chờ hai người”.

Nhan Nghiên nghe xong liền cảm thấy buồn nôn, cô cần phải bảo vệ Tư Kình Vũ, không để Âu Dạ có cơ hội tiếp cận người đàn ông của cô. Còn Tư Kình Vũ thì ngược lại, mặt hắn không đổi sắc, chỉ nhìn cô một cái coi như trấn an, sau đó ôm cô đi theo Âu Dạ về phía trước.

Lúc này, Nhan Nghiên mới để ý, bên cạnh Âu Dạ còn có một người đàn ông khác. Anh ta mặc chiếc áo gió dài và quần đen bó sát, chân đi một đôi giày cao cổ. Tóc anh ta khá dài, đi cách Âu Dạ nửa thước, mắt đeo kính râm. Mái tóc dài màu bạch kim được buộc gọn tôn lên làn da trắng muốt, thoạt nhìn vô cùng điển trai. Cô kéo kéo áo Tư Kình Vũ, rồi đánh mắt về phía người đàn ông đó.

Tư Kình Vũ nhìn anh ta, đây là thư ký của Âu Dạ, Endoyle Ryn. Anh ta từng theo học ngành quản trị kinh doanh và luật, có hai bằng tiến sĩ ở đại học Harvard, Mĩ. Người đàn ông này chính là truyền kỳ ở đại học Harvard, thế nhưng lại tình nguyện làm thư ký cho Âu Dạ. Từ lúc hắn biết đến Âu Dạ đã thấy anh ta luôn ở bên cạnh Âu Dạ rồi. Sau khi biết được khuynh hướng tình dục của Âu Dạ, Tư Kình Vũ đoán, Ryn và Âu Dạ không đơn thuần chỉ là ông chủ và nhân viên.

Ra khỏi sân bay, hai chiếc Bugatti đen dài đã chờ sẵn, Âu Dạ và bọn họ ngồi vào xe phía trước, còn Ryn ngồi ở chiếc xe còn lại. Sau khi ngồi vào xe, Tư Kình Vũ nói: “Chỉ có hai người chúng tôi thôi, đâu cần phải đón tiếp long trọng như vậy.”

“Là anh tới Pháp mà, tôi đương nhiên muốn đón tiếp nhiệt tình và chu đáo rồi”. Lời Âu Dạ nói hết sức chân thành, không để người phụ nữ của Tư Kình Vũ – Nhan Nghiên – vào mắt. “Hai người hẳn là cũng mệt rồi, lát tới nơi hãy nghỉ ngơi trước. Sau đó chúng ta cùng đi ăn tối”.

“Lát nữa chúng tôi sẽ được gặp Tử Hằng chứ?” Nhan Nghiên cố chịu đựng việc người đàn ông của mình bị hắn đùa cợt, điều cô quan tâm nhất vẫn là an nguy của Tử Hằng.

Tư Kình Vũ cầm tay cô, ngầm bảo cô hãy bình tĩnh lại. Hắn khá hiểu về Âu Dạ, hiện tại hắn đi đang chọn con đường ôn hòa, đương nhiên sẽ không làm gì Tử Hằng.

Thật ra để đối phó với Tử Hằng, Âu Dạ đã đau đầu hết sức, hắn không định đối xử tốt với thằng bé, thậm chí muốn cho tên tiểu quỷ đó phải khổ sở. Hắn cố ý đem cậu về nhà, gọi người phụ nữ “đó” ra chăm sóc cậu. Cô ta nổi danh là khó đối phó và rất cay nghiệt, hắn nghĩ thầm làm như vậy có thể khiến từ nay về sau, Tử Hằng sẽ ngoan ngoan nghe lời hắn, sợ hãi hắn. Ai ngờ, chưa đến hai ngày, tình cảm giữa Tử Hằng và cô ta lại đột nhiên tăng mạnh, thậm chí cậu còn có thể nói vài câu tiếng Pháp đơn giản. Hắn không biết rằng, Nhan Nghiên biết một chút tiếng Pháp nên đương nhiên Tử Hằng cũng vậy.

Không đạt được mục đích hành hạ Tử Hằng, khiến hắn ta hơi tức giận. Càng đáng giận hơn là, Tử Hằng còn mở được máy tính của hắn, phá giải được mật khẩu rồi xem không biết bao nhiêu thông tin trong máy. Lúc bị hắn tóm được, cậu còn mở to mắt nói: “Ở đây chẳng thú vị gì cả, phòng thì nhiều như vậy, nhưng mà căn nào cũng giống nhau. Cả máy tính của bác cũng chán phèo, chẳng có trò gì chơi hết!”

“Làm sao cháu mở được máy tính của bác!” Máy tính của hắn được bảo vệ bằng dãy mật mã hết sức tinh vi, một đứa trẻ như cậu cơ bản không thể phá giải nổi.

Tử Hằng nhún nhún vai nói: “Bác nói là mật mã ư! Cháu nghĩ, dựa vào thái độ biến thái của bác với cha cháu, chắc chắn sẽ nhớ rõ ràng mọi chuyện liên quan đến cha. Mà cha cháu từng nói với cháu ngày hai người gặp nhau, vì vậy cháu gõ ngày hôm đó vào, thế là tất cả thông tin trong máy đều hiện ra hết!”

Tử Hằng không sợ hắn dù chỉ một chút, mà hắn cũng đang đợi Tư Kình Vũ tới nên không rảnh tay tiếp tục đối phó với Tử Hằng. Đã thế còn phải chăm sóc hầu hạ thằng bé, ai mà biết tên tiểu quỷ này lại khó xơi như vậy chứ. Một lần khác, cậu lẻn vào thư phòng của hắn. Căn phòng ấy rõ ràng là có khóa cửa, hắn xách cậu ra ngoài hỏi: “Cháu mở cửa bằng cách nào?”

“Cái ổ khóa của bác quá là đơn giản ấy, cháu chỉ dùng một sợi dây thép đã mở được rồi. Haizz, ai bảo bác quá ngu ngốc cơ chứ, không cho cháu vào thư phòng chơi lại còn không đặt làm một cái ổ khóa tốt nhất”. Sau đó, cậu nghênh ngang đi tìm bà chị làm việc ở phòng bếp chơi cùng.

Âu Dạ nghi ngờ rằng rất có thể Tử Hằng và Tư Kình Vũ liên lạc với nhau! Hắn liền cẩn thận kiểm tra phòng của Tử Hằng, mỗi ngày đều có người báo cáo với hắn từng việc làm của cậu, cơ bản là cậu không có công cụ nào để liên lạc với Tư Kình Vũ. Hắn thả lỏng tinh thần, rồi ra lệnh cho người làm không được để Tử Hằng bén mảng đến thư phòng của hắn.

“Yên tâm đi, Nhan Nghiên, sư phụ đã bao giờ làm cô thất vọng chưa?” Âu Dạ ý vị thâm trường nói, “Vũ, tôi rất vui vì anh đã tới đây. Vì thế, Âu Dạ này chính là của anh rồi. Tôi sẽ chăm sóc cho anh.”

Biểu cảm của Tư Kình Vũ lạnh nhạt, không đáp lại hắn ta. Hắn áp chặt tay vào lưng Nhan Nghiên, nhắc nhở cô cần phải tỉnh táo hơn, đã tới đây rồi, họ còn rất nhiều thời gian, không nên gấp gáp.

Âu Dạ nói được làm được, Tử Hằng quả thực đang chờ bọn họ ở dinh thự. Âu Dạ Thành là tên mới sửa mấy năm nay, trên cửa ra vào viết bằng cả tiếng Trung và tiếng Pháp. Nhan Nghiên tuyệt đối không muốn ở chỗ này, vừa nghĩ tới tên của nó thôi, cô đã nổi da gà rơi đầy đất.

Vừa nhìn thấy Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ, Tử Hằng đã chạy vọt đến, ôm chầm lấy Nhan Nghiên nói: “Tiểu Nghiên, con nhớ mẹ nhiều lắm, sao bây giờ hai người mới đến, Hằng Hằng tưởng mình sắp xong đời rồi”.

“Hằng Hẳng ngốc, đừng sợ, cha mẹ đến rồi không phải sao? Từ nay trở đi chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa”. Nhan Nghiên thấy sắc mặt của Tử Hằng rất tốt, dù mắt ngấn nước, nhưng sắc mặt lại hồng nhuận, thần thái tươi tỉnh.

Âu Dạ trợn trắng mắt, tiểu quỷ này biết sợ, thằng nhỏ biết sợ, tưởng trên đời này nó không sợ thứ gì cơ đấy.

“Âu Dạ, đưa chúng tôi về phòng đi! Chúng tôi cũng khá mệt rồi, muốn về phòng trước để nghỉ ngơi”. Tư Kình Vũ nhìn con trai nằm trong lòng Nhan Nghiên, nháy mắt với hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên một chút, chỉ là lúc nhìn sang Âu Dạ thì ánh mặt lại lạnh lùng như cũ.

“Được, phòng của hai người ở trên gác, đi theo tôi!”. Âu Dạ dẫn bọn họ đi, hắn sắp xếp hai căn phòng riêng cho Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ, Tư Kình Vũ lập tức phản đối: “Âu Dạ, Nhan Nghiên và tôi là vợ chồng, chúng tôi ở chung một phòng cũng được”. Nói xong, hắn kéo Nhan Nghiên ôm vào ngực, không để Âu Dạ theo vào cửa, “Chúng tôi đi thay quần áo trước đã, khi nào chuẩn bị xong bữa tối thì gọi chúng tôi xuống”.

Trong đôi mắt Âu Dạ hiện lên sự khó chịu, hắn đè nén nỗi tức giận, nói: “Tôi sẽ cho người gọi điện thoại nội bộ cho cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK