Chương 60: Chân tướng
Nhan Nghiên không dám trở về Tư gia. Bây giờ về đó thật không khác nào đi vào miệng hổ. Nhưng dù sao cô vẫn phải trở về đó lấy hành lý rồi mới có thể đi nơi khác. Những năm tháng cô ở đây, thường xuyên bị nhốt ở ngoài. Tư gia từ trên xuống dưới, nhất định sẽ không có ai mở cửa giúp cô.
Đêm xuống, cô bò vào tư bức tường phía sau tiểu viện Tiểu viện gần vớu gara. Cô men theo cửa hông gara, rồi theo thang máy lên lầu trên. Trước đây cô cũng làm cách này để vào phòng Tư Kình Vũ.
Nhan Nghiên vô cùng hồi hộp, trống ngực đập thình thịch. Trong gara không có xe của Tư Kình Vũ. Chắc giờ này hắn vẫn còn ở bệnh viện với Văn Vi, chưa về. Lúc này cô có thể đến phòng hắn, lấy lại cuốn nhật ký. Vương Đồng lúc này chắc cũng đã về. Cô phải đợi đến sáng, chờ cô ta đi khỏi mới có thể về phòng lấy túi tiền.
Nhan Nghiên trực tiếp đi đến lầu hai. Lúc này đã là nửa đêm, khi cô vừa ra khỏi thang máy thì nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng của Tống Ngọc San truyền ra.
Nhan Nghiên không dám cử động. Bởi cô vừa nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là giọng nói nặng nề của vú Bảo : “ Tiểu thư cô về phòng đi. Chuyện của lão gia và phu nhân cô không thể xem vào đâu”
“ Ba mẹ đã lâu rồi không có ồn ào như vậy” Tư Lập Hạ dáng vẻ gấp gáp nói với vú Bảo “ hay là để tôi gọi điện cho anh hai về”
“ Tiểu thư, xin đừng gọi cho thiếu gia” Vú Bảo ngăn cản “ Cô không phải không biết những chuyện của lão gia và phu nhân, thiếu gia không muốn quản. Tiểu thư, cô cứ về phòng trước đi. Phu nhân và lão gia cãi nhau xong thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu”
Lập Hạ mặc dù còn do dự nhưng cuối cùng vẫn đành nghe theo lời vú Bảo, chậm chap trở về phòng, liền sau đó la tiếng vú Bảo đi xuống lầu. Lúc này, từ chỗ nấp, cô mới nhẹ nhàng bước ra.
Nhan Nghiên muốn đến phòng của Tư Kình Vũ, nhất định phải đi qua phòng của Tống Ngọc San. Cô bước đi một cách cẩn thận thì đột nhiên nghe thấy Tư Thành Đống nhắc tới tên của cha mẹ. Cô run rẩy. Mặc dù biết là nguy hiểm nhưng cô vẫn đứng lại, dán tai vào cạnh cửa nghe.
“ Tư Thành Đống, sao ông có thể vô sỉ như vậy. Năm đó, ông đối xử với Nhan Hựu Bách và Đường Huệ Hà như vậy, bây giờ lai có quan hệ bất chính với Nhan Nghiên, ông thực không sợ người khác chế nhạo. Tiếng của Tống Ngọc San tuy không quá lớn nhưng lại lọt vào tai Nhan Nghiên rất rõ ràng.
“ Cô nói bậy bạ gì vậy” Giọng điệu của Tư Thành Đống có chút chột dạ, vội vàng nói : “ Tống Ngọc San, chuyện năm đó, chúng ta đều biết rõ, cô không cần phải nhắc lại”
“ Sao, ông sợ à?” Giọng Tống Ngọc San trở nên chua ngoa “ Sợ ả biết, năm đó chính ông hại chết bố ả, sinh ra oán hận ông à?”
“ Tống Ngọc San, cô nói chuyện bậy bạ gì đó” Tư Thành Đống thẹn quá hóa giận đập bàn đứng dậy “Tôi không ngờ cô có thể nói ra những lời này”
Nhan Nghiên đột nhiên giật bắn người. Lúc này cô muốn đi cũng không thể đi được nữa rồi. Nếu Tư Thành Đống đi ra nhất định sẽ gặp cô. Đang lúc cô lo sợ, muốn bỏ chạy thì lại nghe tiếng của Tống Ngọc San
“ Ông dám làm mà không dám nhận” Tống Ngọc San cười lạnh, “ Năm đó chính ông cho người đụng xe chết Nhan Hựu Bách, cho rằng như vậy sẽ có thể tìm được Đường Huệ Hà. Đúng vậy, chính ông đã bức Đường Huệ Hà đến tìm ông. Nhưng ông không ngờ rằng cô ta đã bị bệnh nan y. Ông hẳn vẫn còn nhớ, đến lúc chết, cô ta vẫn chỉ gọi tên Hưu Bách”
“ Tống Ngọc San, cô cho rằng cô thì tốt hơn tôi sao? Đừng cho rằng tôi không biết, năm đó Đường Huệ Hà chính là do cô hại chết. Bệnh của cô ấy không phải là hoàn toàn không chữa được. Nếu không phải tại cô cấu kết với bác sĩ, đổi thuốc của cô ấy thì Huệ Hà cũng không chết sớm như vậy” Tư Thành Đống trong lúc bực bội cũng đã nói ra hết những những chuyện mà ông giấu trong lòng bao nhiêu năm qua.
Nhan Nghiên, ở bên ngoài đã nghe thấy hết mọi chuyện. Cô run rẩy dựa vào tường. Thật đáng sợ! Vây là bao nhiêu năm qua, Tư gia không chỉ ức hiếp cô, mà họ còn là người đã hại chết cha mẹ cô.
Nhan Nghiên vô lực bước đi, không cẩn thân va vào ván cửa. Nghe thấy tiếng động, Tống Ngọc San hoảng sợ kêu lên : “ Ai ở bên ngoài”