Mục lục
Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Nhan Nghiên bị hắn ôm vào trong lòng, cô chưa bao giờ nghĩ Tư Kình Vũ sẽ nói những lời này với mình.

Tư Kình Vũ nhìn cô, không thấy phản ứng, chậm rãi buông cô ra, nói: “Tôi đi mua quần áo cho em! Em ở đây đợi tôi.” Tư kình Vũ mở cửa xe, trợ lý đứng ở cửa đợi hắn. Hắn tự mình đến tiệm quần áo, cũng đến cửa hàng đồ lót mua nội y .

Nhan Nghiên nhìn hắn từ xa, đôi mắt cô ẩm ướt. Cô dõi theo Tư Kình Vũ, một lúc sau hắn đã đi ra, bước nhanh về chỗ cô. Nhan Nghiên không biết nên nói gì, quay mặt đi không dám nhìn hắn.

Tư Kình Vũ lấy quần áo cho cô, cô nói: “Tôi đi thăm Trương Dư Hàng!” Không chờ hắn trả lời, cô xuống xe.

Nhan Nghiên đi vào bệnh viện, phòng cấp cứu đã tối đèn, không một tiếng động. Cô nhìn Vương Đồng đang ngồi ở cửa ngẩn người. Trái tim Nhan Nghiên như muốn nhảy lên, cô tiến đến từng bước, cảm giác có chuyện không hay đã xảy ra. Nhưng cô không dám lên tiếng, không dám hỏi Vương Đồng.

Vương đồng ngẩng đầu lên,nhìn người đi đến là Nhan Nghiên, cô ta nhếch miệng nói: “Là tôi đã đánh giá thấp cô. Nhan Nghiên, xem ra cô mới là người lợi hại nhất, lòng dạ độc ác nhất.”

Nhan Nghiên lập tức hiểu rõ, cô đứng trước mặt Vương Đồng, cổ họng khô khốc không nói nên lời. Tay cô lạnh toát, cô đã hiểu trong lòng Vương Đồng , Trương Dư Hàng có vị trí quan trọng nhường nào, mất đi Trương Dư Hàng, Vương Đồng như bị giáng một đòn trí mạng!

Vương đồng cười, chỉ tay vào cô: “Nhan Nghiên, cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô lại ở cùng một chỗ với Trương Dư Hàng. Đừng nói với tôi cô có quen biết với anh ấy, tại sao lại ở cùng một chỗ với anh ấy? Tại sao cô lại chạy lên đường cao tốc, tôi không tin việc này là ngoài ý muốn? Ở nơi này, hai người gặp nhau sao có thể là chuyện tình cờ được?”

“Tại sao tôi lại đi cùng anh ta?” Nhan Nghiên cũng hiểu ra, tựa như Vương Đồng nói, ở nơi này làm sao có thể có chuyện tình cờ được? “Người cô nên hỏi là Văn Vi, Âu Dạ. Tôi nhớ là cô có quen biết bọn họ, cô không nên hỏi tôi, phải hỏi bọn họ mới đúng!”

Mặt Vương Đồng biến sắc, cô ta nhìn Nhan Nghiên không giống như đang lừa gạt mình. Thân thể cômềm nhũn, cô biết mình là quân cờ của Âu Dạ, nhưng cô không ngờ đến hắn ta cũng sẽ coi Trương Dư Hàng là một quân cờ. Nói cho cùng, tất cả mọi thứ đều là do cô mà ra.

“Trương Dư Hàng thế nào rồi?” Nhan Nghiên cẩn thận hỏi, nếu như Trương Dư Hàng chết, Vương Đồng sao lại ở đây được. Nhìn sắc mặt của cô ta không giống như có chuyện xấu xảy ra.

“Anh ấy thế nào à? Anh ấy rất may mắn, vẫn sống. Chỉ là chân trái đã bị cắt, trở thành tàn phế”

Mặt Nhan Nghiên trắng bệch, Trương Dư Hàng trẻ như vậy, bị cắt một chân chẳng khác nào hủy hoại cả đời hắn. Cô không biết nói gì, chỉ ngẩn người nhìn Vương Đồng

” Có phải cô đang nghĩ đều là lỗi do tôi gây nên không?” Vương Đồng cười lạnh, đứng dậy, “Cho nên bâu giờ tôi sẵn sàng chấp nhận, nhưng cô không cần giả bộ quan tâm.”

Nhan Nghiên đi theo : “Bất kể thế nào thì Trương Dư Hàng cũng là vì cứu tôi mà thành như vậy, tôi muốn đi thăm anh ta. Vương Đồng, trải qua chuyện này, cô nên biết có vài người không thể động đến, cho dù là cô hay là tôi thì đều không có khả năng chọc vào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK