Chương 26 : Không phải là đang dụ dỗ
Chẳng bao lâu đã đến sinh nhật của Lập Hạ, đương nhiên cũng là sinh nhật của Nhan Nghiên, thế nhưng không ai thèm quan tâm Nhan Nghiên có sinh nhật hay không, trái lại bữa tiệc sinh nhật của Lập Hạ được tổ chức thật lớn, nhà họ Tư còn tổ chức thêm một bữa tiệc nhỏ.
Tư Lập Hạ mời bạn học tới, cô mặc bộ váy kiểu công chúa, mang trang sức trang nhã, nghiễm nhiên đã là một thục nữ. Cô để cho bạn học ở bên ngoài dùng cơm, nhưng lại kéo bạn thân vào phòng riêng.
“Văn Tử, cậu điên rồi sao? Cậu nghĩ rằng có thể đặt bẫy anh mình như vậy được sao? Huống chi đây lại chính là nhà của bọn mình!” Lập Hạ không đồng ý với ý kiến của bạn thân, cau mày nói.
“Lập Hạ, cậu giúp mình đi mà!” Hoắc Văn Hi kéo tay cô cầu xin, “Mình ngày thường muốn gặp anh Kình Vũ đã rất khó khăn rồi! Đây là cơ hôi duy nhất, có thể cho mình cùng anh Kình Vũ ở một chỗ được không. Cậu giúp mình đi nhé? Đây là mong muốn duy nhất của mình.
“Sao cậu lại có đượcloại thuốc này?” Lập Hạ cầm gói thuốc trong tay hỏi.
“Cậu đừng hỏi, Lập Hạ, cậu sẽ giúp mình, đúng không?” Hoắc Văn Hi úp mở, cầm lấy tay Lập Hạ cầu xin.
“Được rồi! May mà mẹ mình sáng nay đã sang Pháp công tác, phải đến ba ngày sau mới về, mình sẽ kêu vú Bảo sắp xếp một chút. Chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu ở trong phòng của anh mình chờ anh ấy là được.” Lập Hạ cầm gói thuốc nói.
Hoắc Văn Hi thở dài một hơi, ôm cổ Lập Hạ: “Cảm ơn cậu, Lập Hạ.”
“May mà cậu đã đủ mười tám tuổi, nếu không cậu cùng với anh mình phát sinh quan hệ, anh mình sẽ bị tội cường bạo mất!” Tư Lập Hạ nói, nhấc váy đi xuống phía dưới.
Cô đi tới cửa cầu thang, hướng về phía phòng bếp gọi: “ Vú Bảo, vú tới đây một chút!”
Vú Bảo từ phòng bếp đi ra, cô chủ được cưng chiều đang gọi bà, bà vân vê tạp dề xoa xoa tay: “Cô chủ, có gì sai bảo.”
“Vú lên đây một chút.” Lập Hạ nói xong, mọi người cũng đã vào nhà.
Vú Bảo hấp tấp đi tới, những người hầu khác đã đến đại sảnh bắt chuyện với bạn học của Lập Hạ. Nhan Nghiên ở lại phòng bếp, trông coi món súp củ cải đỏ. Món chính đã xong, chỉ còn lại món súp này, đầu bếp đã nghỉ ngơi, bảo Nhan Nghiên ở lại trông bếp.
Ngày hôm nay cũng là ngày sinh nhật của cô, qua hết hôm nay, cô sẽ được tự do. Nhan Nghiên không thể nói là buồn rầu hay là nhẹ nhõm, về sau ở một mình cũng sẽ khổ cực hơn so với ở lại cái nhà này chịu nhục.
“Ngày hôm nay cũng là ngày sinh nhật của cháu, sao cháu lại ở chỗ này một mình.” Tư Thành Đống không biết tự lúc nào xuất hiện ở phía sau cô, cách cô không quá mười cm.
Nhan Nghiên quay đầu lại, thiếu chút nữa thì đụng vào đầu hắn, cô lập tức di chuyển thân mình, nhìn Tư Thành Đống cảnh giác, cúi đầu nói: “Bác Tư!”
“Bác không phải đã tặng cho cháu một cái váy sao? Đó là của bác Tư cho cháu làm quá sinh nhật, vì sao không mặc hả?” Tư Thành Đống rất hài lòng nhìn thấy cô kinh hoảng, ông ta tin tưởng mấy ngày nay cô đã hoàn toàn hiểu rõ ý ông ta, những gì ông nói với cô không phải là nói đùa.
“Cháu, cái váy đó không thích hợp với cháu!” Nhan Nghiên xích người ra một chút, nhưng không cẩn thận đụng phải mặt sau chỗ để bát, trên đấy lại để ấm nước nóng. “Bác Tư, ở đây có mùi khói dầu rất nặng, hay là bác nên đi ra ngoài đi!”.
“Nhan Nghiên, hóa ra cháu vẫn còn không hiểu rõ ư!” Tư Thành Đống đi về phía trước một chút, nhưng không kề sát cô, ông ta hướng phía bên tai cô phun khí nóng, “Đứa ngốc, cháu hẳn là phải biết, ngoại trừ lời đề nghị mà tôi cho cháu, cháu cũng không có lựa chọn thứ hai.”
Đôi mắt Nhan Nghiên kịch liệt mở to, cô sợ hãi quên cả phản ứng. Ý tứ Tư Thành Đống không quá khó hiểu, ông ta không phải đang dụ dỗ cô đáp ứng mà là uy hiếp. Nếu như cô không đáp ứng, như vậy thì cô phải rời khỏi nhà họ Tư, cô không có chỗ nào để sinh tồn.