Chương 31: Muốn ngủ giường của ai
Nhan Nghiên đang dọn dẹp trong bếp thì nghe tiếng bước chân trong phòng khách. Cô hoảng hốt, sợ rằng ác mộng đêm đó lại tái diễn lần nữa. Cô vội ra khỏi phòng bếp, bên cạnh chính là phòng khách, cô tuyệt đối không muốn bước qua đó. Cô buộc lòng phải trốn vào phòng tắm trong phòng của người ở. Buổi tối người hầu cơ bản đều trở về phòng, không ai dùng tới phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, cô quả nhiên nghe được âm thanh từ trong phòng bếp phát ra, cô mở to mắt đề phòng. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Cô nắm chắt tay nắm cửa trong tay, khóa trái nhà tắm. Mặc kệ là ai, cô cũng tuyệt đối không mở cửa ra.
Phòng của cô và Vương Đồng kề sát vách phòng tắm, tiếng bước chân đó đúng là dừng lại trước cửa phòng các cô. Người đó lay cánh cửa, lung rầm rầm vài tiếng nhưng lay không ra được. Vương Đồng không cho phép cô vào trong phòng, chắc chắn là đã khóa cửa phòng lại rồi.
Người kia chắc không mở được cửa, đầu tiên im lặng một hồi, sau đó lập tức đã nghe tiếng cạch cạch. Nhan Nghiên tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô nghe được tiếng cửa mở, người kia chắc là có chìa khóa phòng. Người có thể có chìa khóa phòng này, ngoài Vú Bảo chỉ có một người, đó chính là Tư Thành Đống. May là hiện tại cô không ở trong phòng, Tư Thành Đống biết được điều đó cũng sẽ quay trở lại phòng ông ta thôi!
Cũng có thể Tư Thành Đống phát hiện cô không ở trong phòng, sẽ đi tìm cô, cuối cùng chắc chắn sẽ tìm được căn phòng tắm này. Tim của cô đập càng nhanh hơn, cô phải làm sao đây, làm sao để giữ cho mình được trong sạch đây.
Cô cẩn thận mở cửa phòng tắm, hành lang hắt lên ánh sáng mờ nhạt, cô chợt nhớ người hầu có nói qua, Lập Hạ đi hát. Theo như thói quen cô ta, trời chưa sáng cô ta sẽ chưa chịu về nhà, cô có thể trốn ở phòng của Lập Hạ trước đã, chỉ cần cô rời đi trước khi trời sáng là được.
Cô chạy nhanh lên lầu, cô thừa dịp Tư Thành Đống đã ra ngoài, liền chạy tới phòng của Lập Hạ. Cô vừa lên lầu liền thấy Tư Kình Vũ đứng ở cầu thang, trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
Nhan Nghiên giật mình, suýt chút nữa ngã xuống cầu thang, cô gắt gao bám lấy tay vịn, trong miệng lắp bắp kinh hoảng kêu lên: “Tư…Tư thiếu gia!”
Cặp mắt đen, sâu không thấy đáy của Tư Kình Vũ vẫn chăm chú nhìn cô, bên khóe miệng lộ ra nụ cười: “Đừng nói là cô lại bị nhốt ở ngoài, định đến ngủ ở phòng tôi à?”
Nhan Nghiên lắc đầu, cô không dám, trải qua nhiều việc như vậy, cô đã hiểu rõ nhà họ Tư đều là những người rất xấu xa. Trước đây là cô quá ngây thơ rồi: “Tư…Tư thiếu gia, tôi bị nhốt ngoài cửa. Thế nhưng, thế nhưng tôi không dám nghĩ sẽ đến phòng của anh đâu.”
“Vậy cô lên trên này làm gì?” Tư Kình Vũ nắm lấy cánh tay cô kéo vào trong ngực, “À, cô muốn chạy đến phòng của ba tôi, cô y như mẹ cô vậy, định ngủ trên chiếc giường của ba mẹ tôi sao?”
Lời nói ấy nghe thật đáng sợ! Cô cảm thấy nghẹt thở, hệt như nước thủy triều ập đến người cô, tay chân cô chợt lạnh buốt. Cô mất đi khí lực phản kháng, chỉ có thể phản bác: “Tôi không có, tôi không có!”
“Cô không có sao?” Hắn ôm trọn cô vào lòng, thân thể mềm mại của cô dán vào thân thể nóng cháy cứng ngắc của hắn, hắn thoải mái thở dài, “Vậy hiện giờ cô đang làm gì? Là đang sà vào lòng tôi sao?”
Thân thể hắn cường thế mà nóng rực, hơi thở của hắn mang theo ma lực phả vào mặt cô, cơ thể cô cũng bắt đầu phát nóng run rẩy. Cô đẩy hắn ra: “Tư thiếu gia, tôi thực sự không làm gì cả, anh buông tôi ra, buông ra!”
Cơ thể của cô thơm quá, hương thơm của thiếu nữ như một loại mê dược thượng hạng, bụng hắn càng nóng cháy khó chịu. Áp lực ở ngực như trực chờ phun trào, hắn phải có cô, lập tức phải có được cô.
“Cô bỏ ra nhiều công sức như vậy, cũng không còn là đứa trẻ nữa, cô nhiều lần bò lên giường tôi, hôm nay tôi sẽ hoàn thành ước nguyện cho cô”. Nói xong, không để ý cô đang giãy dụa, hắn một tay ôm lấy cô, bước về phía phòng mình.