Chương 22: Thứ đồ vô dụng.
Tống Ngọc San vừa đấm vừa xoa, lúc nhắc tới mẹ của cô, trái tim cô chợt nhói đau. Tại sao mẹ lại phải nhờ nhà họ Tư thu nhận cô, ký ức ngày đó đã khắc sâu vào tim, cả đời cũng không quên được.
Mẹ đã dùng biện pháp khuất nhục để cho cô một chỗ an thân, việc này đã in lại một dấu vết nhục nhã lên cô.
Bên kia cánh cửa vọng ra tiếng náo, cô nghe thấy tiếng vú Bảo la lớn “Cậu chủ đã về rồi.” Vú Bảo dường như rất vui mừng, vội vã di chuyển thân hình béo tròn về phía cửa lớn trực tiếp chào đón Tư Kình Vũ, “Cậu chủ, bà chủ cũng đã về nhà rồi!”
Trên mặt Tư Kình Vũ cũng không biểu lộ gì nhiều, chỉ là đưa mắt nhìn xung quanh, chợt thấy Nhan Nghiên thì dừng bước lại.
Tư Lập Hạ trông thấy cảnh đó thì lộ vẻ vui thích, nhẹ nhàng cầm lấy quyển nhật kí của Nhan Nghiên nói: “Anh, em nói cho anh biết một chuyện cực kì hấp dẫn, anh chắc chắn sẽ hứng thú.”
Nhan Nghiên ngây ra như phỗng, cô cảm thấy nhục nhã cùng cực. Nếu như bí mật này bị Tư Kình Vũ biết được, cô sợ rằng sau này, ngay cả dũng khí để đối mặt với hắn, cô cũng không có. Cô ngăn cản Tư Lập Hạ, lần đầu tiên van xin cô ta: “Lập Hạ, cô trả lại nhật kí cho tôi, trả lại cho tôi, xin cô, đừng nói gì nữa cả.”
“Nếu mày đã làm được thì còn sợ anh tao biết sao?” Lập Hạ giơ tay lên, cố không cho Nhan Nghiên đoạt lại quyển nhật kí, “Anh biết không, có kẻ thân phận thấp hèn thầm mến anh, kẻ đó còn viết lời lẽ rất buồn nôn vào quyển nhật kí.”
Nhan Nghiên vừa nghe thấy thế, thân thể chợt mềm nhũn. Cô biết rõ mọi người ở đây chính là đang chờ xem màn hay. Trên mặt Tống Ngọc San lộ rõ hàm ý: mẹ sao thì con vậy. Ngày hôm nay cô cũng bị áp bức giống mẹ mình ngày đó. Cô làm sao thế này, tại sao lại biến thành như vậy!
Tư Kình Vũ cầm lấy quyển nhật kí, tùy ý lật giở vài trang, trên mặt hắn vẫn không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, rồi ném trả quyển nhật kí vào người Lập Hạ: “Thật vô vị, đưa tao xem làm gì!”
Thật vô vị! Nhan Nghiên đưa lưng về phía hắn, thân thể trở nên cứng ngắc khi nghe từng chữ hắn nói. Đúng vậy, hắn chỉ là nhất thời mềm lòng đã cứu cô vài lần, đối với hắn mà nói cũng giống như là cứu con chó con mèo thế thôi. Cô dựa vào cái gì lại cho rằng hắn đối xử đặc biệt với cô, ngay cả chính cô còn cảm thấy buồn cười nữa là.
“Kình Vũ, nghe nói con gần đây đang bận làm dự án lớn.” Tống Ngọc San nhìn con trai, lập tức trở nên dịu dàng thân thiết, “Công việc tuy rằng quan trọng, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Con biết rồi!” Hắn nhìn Nhan Nghiên, trên mặt cô, một chút huyết sắc cũng không có, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, nhìn gần có thể thấy rõ đó chính là nước mắt. “Mẹ không phải cũng đang bận sao? Từ lúc nào mẹ lại vì một quyển nhật kí nhảm nhí lại làm rối lên thế này.”
“Mẹ chỉ là muốn con không phải gặp bất cứ phiền phức gì thôi!” Tống Ngọc San kéo con trai ngồi xuống ghế sô pha, “Gần đây con có vẻ gầy đi, nghe ba nói con còn muốn dọn ra ngoài. Sao lại muốn dọn ra ngoài chứ, ở nhà có nhiều người chăm sóc cho con, con ở bên ngoài mẹ không yên tâm.”
“Nhà ở bên kia đã sắp đặt đâu vào đấy cả rồi!” Nếu hắn đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Hắn lại đưa mắt nhìn Nhan Nghiên, cầm lấy quyển nhật kí, lần này chăm chú xem vài trang, khóe miệng lộ ra nét cười, “Lại còn có nhiều tâm tư như vậy, đúng là viển vông. Mẹ, mẹ thực sự vì…quyển nhật kí này mà kêu cô ta tới đây chất vấn sao. Lẽ nào mẹ cho là con sẽ để ý một đứa ở cho nhà mình như Nhan Nghiên sao? Cô ta, ngay cả sợi tóc cũng chẳng bì được với Văn Vi, người như cô ta chỉ như đứa nhóc ranh, sao có thể xứng đôi với con được chứ!”
“Đúng vậy, thiếu gia, anh nói đúng, là tôi hoài mộng viển vông.” Nhan Nghiên cố sức nuốt nước mắt vào trong, cô bước tới chỗ Tư Kình Vũ, đưa tay ra nói,”Hiện tại thiếu gia đã sỉ nhục đủ thỏa mãn rồi, có thể trả lại quyển nhật kí cho tôi được không?”
Tư Kình Vũ ngẩng đầu nhìn cô, mặc dù khuôn mặt cô đẫm nước mắt, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt lại rất quật cường. Hắn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của cô, mỗi khi cô yếu đuối nhất, ánh mắt của cô sẽ lộ ra thần khí như vậy.