Mục lục
Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ads
Cục cưng kiêu ngạo pk tổng tài papa – Chương 156: Báo ứng lại tới


Tác giả: Nhược Trữ Trữ


Edit: Mộ Phong


Beta: Mộc


“Đồng Đồng, em tỉnh táo chút đi!”, Trương Dư Hàng cũng bị dọa, hắn chưa từng nhìn thấy Vương Đồng rơi lệ, cô gái này luôn mạnh mẽ, cho dù gặp phải chuyện gì thì ánh mắt cô vẫn rất kiên định, mục tiêu vô cùng rõ ràng, cô đã phải chịu nhiều uất ức, chấp nhận nỗi đau khổ to lớn, vậy nên tâm lý của cô ngày một vững vàng, lưng cũng càng ngày càng thẳng như chống đỡ không để mình ngã xuống. Một cô gái như vậy đang khóc thì rút cục đã phải chịu loại đau khổ gì? “Đã có chuyện gì xảy ra? Đồng Đồng, em mau nói cho anh biết!”


Vương Đồng nước mắt mơ hồ nhìn Trương Dư Hàng nói: “Vừa rồi, vừa rồi Tư Thành Đống nói cho em biết, ông ta vừa đi xét nghiệm, bị bệnh AIDS. Dư Hàng, em cũng có thể đã bị AIDS, anh cũng vậy. Dư Hàng, thực xin lỗi, em đã làm liên lụy đến anh. Em xong rồi, thật sự xong rồi, đây chính là báo ứng”.


Trương Dư Hàng cũng sửng sốt một chút, lời Vương Đồng nói làm cho hắn chưa kịp chuẩn bị. Nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, ôm Vương Đồng nói: “Em cũng nói là chỉ có khả năng thôi mà, nếu chỉ là khả năng, cơ hội sẽ là 50:50. Ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, chờ kết quả rồi nói sau”.


Vương Đồng đương nhiên biết rõ Trương Dư Hàng nói rất đúng, rất có lý, đó cũng là điều duy nhất bọn họ có thể làm trước mắt. Nhưng cô có cảm giác, cô trốn không thoát, có lẽ nhân sinh của cô nên là như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ cam lòng, cô là nữ hầu. Còn Tư Lập Hạ thì sung sướng hơn nhiều, Tư Lập hạ không cần tốn nhiều sức lực mà cái gì cũng có, còn cô hy sinh nhiều như vậy, vất vả lắm mới đạt được một chút thành công, bây giờ lại biết mình có thể bị HIV. Ông trời thật không công bằng, quá không công bằng!


Tư Thành Đồng mở cửa xe, ông ta đầu tiên là bị bệnh AIDS làm cho hoang mang lo sợ, sau đó lại sốc vì quan hệ của Vương Đồng và Trương Dư Hàng. Trước mắt ông tái hiện lại cảnh tượng kia, khi ông tìm được cô gái bỏ trốn, cô gái khiến cho ông đau đớn. Cô quỳ xuống trước mặt ông nói rằng cô không yêu ông, cô đã có người yêu, thậm chí còn kết hôn rồi. (cô gái TTĐ nghĩ đến là mẹ Nhan Nghiên)


Không, ông tuyệt đối không để cho kẻ phản bội mình được dễ chịu, muốn ông dễ dàng buông tha cho bọn họ chắc chắn là không thể. Trong đầu Tư Thành Đống xuất hiện ý nghĩ này, nhanh chóng quay đầu xe, bất chấp quy tắc giao thông. Trước mắt ông ta hoàn toàn chói lóa, không nhìn thấy phía bên kia đường, bị ánh đèn pha xe hơi chiếu thắng vào. Chỉ nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh bén nhọn mà chói tai. Xe của Tư Thành Đống bị va chạm, hất văng lên không trung thành một đường cong nhỏ rồi mới rời ầm xuống.


Tư Thành Đống hé mắt, người ông bị tay lái ngăn chặn, hô hấp khó khăn, dường như có bóng người cách đó không xa, nhưng lại không thể nhìn rõ được. Trong đầu ông nhớ lại hình ảnh lúc trước, khi ông lái xe tông vào một người làm người đó bị ngã văng ra. Trong khi người đó nằm trong vũng máu thì ông lạnh lùng bỏ đi. (Người bị TTĐ đâm chết là bố Nhan Nghiên)


Ông ta lại nghĩ tới cái từ kia, là báo ứng! Thì ra thật sự có báo ứng! Ông ta đột nhiên nở nụ cười, đau đớn kịch liệt ập tới, ông không thể chịu đựng được nữa, dường như có rất nhiều người, nhưng ông không đủ sức nhìn thêm nữa, cuối cùng nhắm mắt lại, rơi vào bóng tối vô tận.


Nửa đêm, Tư Kình Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đáng lẽ hắn nên tắt điện thoại mới phải, nghĩ vậy hắn đứng lên, thấy Nhan Nghiên nằm bên cạnh vẫn ngủ say. Mò mẫm đi tới chỗ điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi: “Alo”. Người kia tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không hắn lo rằng mình sẽ xé xác kẻ đó.


Điện thoại do Lập Hạ gọi tới, Lập Hạ khóc sướt mướt nói: “Anh à, mau đến bệnh viện Nhân Tâm đi! Cha bị tai nạn rồi, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Nhân Tâm. Bác sĩ nói vết thương của cha rất nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng”.


Tư Kình Vũ đang buồn ngủ tỉnh táo hoàn toàn, vội nói: “Anh sẽ đến ngay”. Nói xong, hắn liền đứng dậy thay quần áo.


Nhan Nghiên vốn dĩ ngủ không sâu, chuông điện thoại của Tư Kình Vũ vừa vang lên cô đã hơi tỉnh lại, thấy hắn vội vàng như vậy thì mở mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy? Muộn như vậy rồi mà anh còn định ra ngoài sao?”


Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, vẻ mặt mờ mịt, không giống như là đã biết chuyện. Hắn nói: “Anh có chút việc phải xử lý, em cứ ngủ tiếp đi!”


Muộn như vậy rồi còn khiến hắn đi ra ngoài, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Có điều Nhan Nghiên không có ý định hỏi hắn quá nhiều chuyện, liền nằm xuống nói: “Đi đường cẩn thận”.


Tư Kình Vũ gật đầu, mặc xong quần áo, cầm chìa khóa đi ra cửa. Trước khi mở cửa còn ngoái đầu lại, thấy Nhan Nghiên đã nằm xuống ngủ. Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, kéo cửa ra ngoài.


Nói xong, Nhan Nghiên lập tức chìm vào giấc ngủ. Tư Kình Vũ có chuyện gì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Nếu đúng là Tư gia xảy ra chuyện thì đó cũng là điều cô muốn. Vừa rồi người điện thoại cho hắn là giọng nữ nhưng cô không nghe rõ người đó nói gì.


Lúc này, chuông điện thoại của cô cũng vang lên. Nhan Nghiên nhíu mày, cầm lên xem, là Vệ Tề Hàn. Từ sau khi cô ở cùng với Tư Kình Vũ, Vệ Tề Hàn gọi điện cho cô ngày một ít. Cô cầm điện thoại lên nói: “Tề Hàn, có chuyện gì không?”


“Cô có thể gọi thẳng tên tôi như vậy chứng tỏ Tư Kình Vũ không ở bên cạnh, hắn hẳn là đã đi rồi…A!”, nghe giọng Vệ Tề Hàn thì dường như tâm trạng hắn không tồi, cũng không vào thẳng vấn đề.


“Sao anh biết hắn đi ra ngoài, lẽ nào anh biết hắn ta đi làm gì?”


“Tư Thành Đống ban nãy ở ngã ba ngoại thành bị tai nạn xe cộ, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Nhân Tâm, nghe nói vết thương vô cùng nghiêm trọng”, Vệ Tề Hàn nói: “Lúc này người Tư gia hẳn đều đã đến rồi”.


Đây đúng thật là chuyện lớn, khó trách vừa rồi sắc mặt Tư Kình Vũ thay đổi. Nhưng mà hắn không chịu nói gì với cô, đối với việc quan trọng như vậy, hắn nhìn cô một cách soi xét. Nhan Nghiên nở nụ cười, hắn hẳn là hoài nghi cô, cho dù không phải là hoài nghi thì cũng có một chút nghi hoặc cho đến khi có thể loại bỏ sự hiềm nghi với cô.


“Còn có một việc cô có thể thấy hứng thú, Tư Thành Đống đi từ trong nhà Vương Đồng ra. Sau khi rời khỏi nhà Vương Đồng, khi đang đi trên đường bỗng đột ngột quay đầu xe, đâm nát dải phân cách, bị chiếc xe trước mặt trực tiếp đụng vào hất văng đi. Tôi nghĩ ở nhà Vương Đồng đã xảy ra chuyện vô cùng đặc sắc”. Vệ Tề Hàn hiển nhiên có vài phần hả hê. Đúng vậy, bọn họ còn chưa làm gì mà Tư Thành Đống đã tự mình nhận được báo ứng!


Nhan Nghiên thì không cảm thấy hứng thú như vậy, không cần đoán cũng biết xảy ra chuyện gì! Lần trước gặp được Vương Đồng và Tư Thành Đống trên cơ bản là xong rồi. Vương Đồng ở cùng với Trương Dư Hàng, khả năng lớn nhất là Tư Thành Đống đột nhiên tìm đến Vương Đồng, lại phát hiện ra Vương Đồng và Trương Dư Hàng ở cùng nhau.


“Tề Hàn, chuyện này không liên quan gì đến anh đấy chứ?”, Nhan Nghiên nắm điện thoại, sâu kín hỏi.


“Tôi?”, Vệ Tề Hàn cười lạnh: “Yên tâm, chúng ta còn chưa chính thức ra tay mà! Đây chắc chắn là báo ứng của Tư Thành Đống.”


“Còn sư phụ?”, Nhan Nghiên lại hỏi, sao bây giờ còn chưa ra tay? Sư phụ đã sớm xuất thủ rồi cũng nên.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK