Nhan Nghiên không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này, trái tim siết chặt đập nhanh như miếng bọt biển đẫm nước đột nhiên sau một khắc bị vắt kiệt. Cô mở to mắt nhìn Tư Kình Vũ, Tư Kình Vũ cũng nhìn vào mắt cô, dường như mang theo vài phần yêu thương sủng nịch. Không hiểu sao trong lòng Nhan Nghiên bỗng cảm thấy sợ hãi, cô sợ nhu tình của Tư Kình Vũ đối với cô bây giờ, thật giống như đêm hôm đó ở Thái Lan, triền miên dây dưa, trong mắt hắn toát lên tình cảm nồng nàn.
Nhan Nghiên cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút, hé môi nói: “Tư tổng tìm em tới, là vì chuyện gì?”
Dù Nhan Nghiên cố gắng che giấu, Tư Kình Vũ vẫn nhìn thấy sự yếu ớt trong ánh mắt cô. Lời nói của cô làm hắn có phần bất mãn, lông mày hơi nhíu lại, nói: “Chẳng lẽ anh tìm em, cũng chỉ để chất vấn em thôi sao?”
Chẳng lẽ không đúng sao? Nhan Nghiên muốn phản bác, giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Chân cô lùi về sau một bước, chỉ muốn chạy đi. Nhan Nghiên bắt đầu hối hận vì ngày đó cô đã ở lại Thái Lan, hôm ấy do ma xui quỷ khiến, lại còn bị ăn tươi cả đêm. Nếu không vì thế, cô cũng sẽ không có sự chờ mong không nên có đối với người đàn ông trước mắt mình, cũng sẽ không giống như bây giờ, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Tư Kình Vũ nhìn bộ dạng dằn vặt của cô, cuối cùng cũng có vài phần không đành lòng. Hắn đi từng bước đến trước mặt cô, tay niết lấy, nâng cằm cô lên: “Nhan Nghiên, nói cho anh biết, ngoài Vương Đồng ra còn có ai có những bức ảnh kia? Diêm Ưng Dương?”
Người đầu tiên Nhan Nghiên nghĩ đến cũng là Diêm Ưng Dương, nhưng không có chứng cớ gì cả, hơn nữa, chuyện Tư Kình Vũ mua chuộc nhân chứng ở Thái Lan chỉ có vài người biết rõ, làm sao Diêm Ưng Dương lại biết được? Có rất nhiều nghi vấn, không chỉ có mình cô không nghĩ ra, theo cô, ngay cả Tư Kình Vũ cũng nghĩ mãi mà cũng không rõ đi! “Em không biết, Tư Kình Vũ, anh nghĩ em lợi hại như vậy sao, anh còn không biết, làm sao em biết được.” Nhan Nghiên ngẩng đầu trả lời.
“Cuối cùng cũng chịu gọi tên anh rồi à?” Tư Kình Vũ trượt tay xuống cổ Nhan Nghiên, da thịt cô rất mảnh dẻ mượt mà. Nõn nà như ngọc, trong đầu Tư Kình Vũ hiện lên cụm từ này, Nhan Nghiên là kiểu mỹ nhân khi mới nhìn sẽ cảm thấy choáng ngợp, mà sau khi nhìn kỹ lại phát hiện ra, cô đẹp không tìm ra được điểm tỳ vết. Cổ họng hắn thắt lại, nhưng cũng không bỏ qua đôi mắt ánh vẻ quật cường của cô.
Thân thể Nhan Nghiên cứng ngắc, mọi việc đã rời khỏi tầm kiểm soát của cô, lúc này cô thầm nghĩ muốn bỏ trốn, chỉ có thoát ra khỏi nơi có Tư Kình Vũ mới có thể xử lý tốt mọi chuyện, tiếp theo cô phải làm sao bây giờ.
Tư Kình Vũ còn muốn nói thêm nhưng điện thoại đã reo vang, chuông càng ngày càng lớn. Hắn buông cô ra, trở lại bàn làm việc, nhấc điện thoại, vú Bảo gọi điện đến: “Thiếu gia, phu nhân đột ngột trở về, hiện đang ở trong phòng tiểu thư.”
Tư Kình Vũ đã dặn dò vú Bảo báo cáo mọi tình hình trong nhà, lúc này mẹ hắn trở về, chắc chắn là đã biết chuyện mấy tấm ảnh kia. Hắn cảm thấy không ổn, Lập Hạ đang trong trạng thái không tốt, không thể chịu đựng thêm kích thích nào nữa.
Tư Lập Hạ không phải không biết chuyện gì, khi thấy anh trai nhận điện thoại đã cảm thấy có gì không ổn, đến khi nhận được bức ảnh, cô liền biết người kia định gây chuyện. Anh trai đưa cô về, không cho đến công ty, Tư Lập Hạ chưa nghĩ gì nhiều, cho đến khi về nhà, cô thấy nhàm chán không có việc gì liền mở máy tính. Khi thấy tất cả các trang web đều đưa tin về cô, ảnh nóng, giết người, đút lót, trong nhát mắt Tư Lập Hạ từ một ngôi sao trở kẻ trụy lạc nổi tiếng, còn Tư Kình Vũ lại biến thành kẻ lạm dụng quyền thế. Trong giấc mơ của Lập Hạ, cô nghi ngờ không biết có phải mình đang nhìn lầm không, tại sao sau một đêm cả thế giới lại trở thành đáng sợ như vậy!
Tư Lập Hạ vội tắt máy tính, chui vào cuộn tròn trong chăn. Cô không ngừng nói với bản thân, không có chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ là ảo giác, là ảo giác mà thôi!
Bỗng nhiên cửa phòng bật mở, mẹ cô hùng hổ bước vào cửa, ném một tập tạp chí, trên trang chủ đều là hình cô. Lập Hạ ngơ ngác nhìn mấy tờ báo, lại nhìn mẹ mình, không biết nói gì.
“Nói cho mẹ biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Con đang làm cái quái gì vậy?” Tống Ngọc San giận đến run rẩy, bà ta là người rất để ý đến thể diện. Trước đây bà ta rất tự hào về hai đứa con, mà bây giờ một người thì bị lộ ảnh nóng, một người bị buộc tội mua chuộc nhân chứng làm loạn pháp luật. Bà chỉ cảm thấy khắp thiên hạ đều đang nhằm vào mình!
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Lập Hạ cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra! Cô vừa trốn khỏi một địa ngục, lại rơi vào một địa ngục khác.
“Con trụy lạc thì cũng thôi, còn muốn làm liên luỵ đến anh con!” Tống Ngọc San càng nhìn con càng bực mình, “Bình thường con vẫn quen ở bên ngoài làm xằng làm bậy, ta cũng chưa bao giờ quản con. Nhưng đó không có nghĩa là con được làm xằng bậy, giờ thấy chuyện tốt con gây ra chưa, con sẽ hủy hoại Thao Thiết, huỷ hoại anh con!”
“Con!” Tư Lập Hạ bất lực nhìn mẹ, cô sẽ hủy hoại anh mình! Lập Hạ mở tạp chí, trong đó có viết anh trai cô đã mua chuộc nhân chứng như thế nào, để nhân chứng sửa chữa khẩu cung để Tư Lập Hạ thoát khỏi khởi tố. Chuyện này có thật không? Anh trai cô thật sự đã làm vậy sao? Lúc đó Lập Hạ chỉ nghĩ được thả ra thật tốt, thoát khỏi nơi kinh khủng đó là tốt rồi, cô không ngờ anh trai cô làm nhiều chuyện như vậy cô mới được thả ra! Thật sự cô đã làm liên luỵ đến anh sao?
“Con làm mẹ tức chết!” Tư Lập Hạ càng như vậy càng khiến Tống Ngọc San bực bội, “Làm sao con lại gây ra chuyện như vậy! Còn chụp ảnh nóng với người khác, mấy bức ảnh đó đến ta nhìn thấy cũng cảm thấy dọa người! Con gái của Tống Ngọc San này tại sao lại biến thành loại con gái như vậy, Lập Hạ, con đã làm cho ta hoàn toàn thất vọng rồi.”
“Doạ người?” Lập Hạ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy chán ghét của mẹ mình, lại tự sờ sờ lên mặt mình, “Con thật sự rất doạ người à? Nhưng không phải con là người đề nghị chụp mấy tấm ảnh đó, là mọi người rủ con chụp, họ nói chụp ảnh này chơi rất vui. Mẹ, con không cố ý, con, con không ngờ lại xảy ra chuyện này!”
“Ta nói cho con, lập tức mời các phóng viên tổ chức họp báo, thanh minh chuyện đút lót không có quan hệ với anh con, là con yêu cầu luật sư làm như vậy. Chuyện con làm, con tự mình chịu, tuyệt đối không cho phép liên luỵ đến anh trai con.” Tống Ngọc San cực kỳ mất bình tĩnh với con gái, thậm chí trong mắt còn hiện lên sự chán ghét.
“Nhưng con không làm chuyện này!” Tư Lập Hạ chống đối theo bản năng, bây giờ đến ra khỏi cửa cô cũng không đủ dũng khí, cô hận mình không phải nằm trong nhà giam, mọi chuyện đều không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
“Bây giờ không được làm gì hết!” Tư Kình Vũ nghiêm mặt đi đến, hắn nghe tin mẹ về liền lập tức quay về. Từ cửa công ty bước ra, rất nhiều phóng viên chặn hỏi ở bãi đỗ xe, muốn moi tin tức từ hắn. Tư Kình Vũ cảm thấy sau chuyện này là một người có thực lực khổng lồ. Ở thành phố này, dám dùng truyền thông đối phó với Tư gia không có nhiều người, trừ khi sau lưng hắn có lực lượng hùng hậu trợ giúp!