Một kiếm ngọt lịm thế không thể đỡ cắt xuống hai cánh, hắc ám tràn vào trong thiên sứ long dực gặm nhấm, chỉ nhìn thấy Bàn Côn Thiên Sứ Long thống khổ gào thét, đôi long đồng nổi lên tơ máu phẫn nộ đến cực điểm hướng về phía Tiểu Dạ.
Ngay từ đầu nó vốn đã là nổi điên.
Nhưng thống khổ đau đớn chồng chất cùng bị kích thích đến bục vỡ cảm xúc cùng biểu hiện ở trên khuôn đầu Chân Long, làm cho khuôn mặt thiên sứ của nó nhìn qua càng lúc càng dữ tợn.
“Rống rống rống ~~~~~~~~!”
Đỏ rực lân phiến từ trên thân Bàn Côn Long bắn mạnh, tựa như từng thanh từng thanh Đinh Hải Thần Châm vậy cường hãn ngoại hạng có thể đâm thủng tất cả, mà cái này phút chốc có hơn trăm ngàn bắn ra, trong lúc nhất thời đại địa một vực thành thị cùng thiên không bầu trời bị mấy thanh côn hồng sắc lân phiến này gột rửa, liền ngay cả bình nguyên xa xa đều không thể may mắn thoát khỏi, một tòa thị trấn lầm than không thoát khỏi kiếp nạn, toàn bộ đã biến thành bình nguyên điêu khắc hình tổ ong.
Bàn Côn Long bức lui Tiểu Dạ cùng Austin, nhưng hai cái thiên sứ long sí này vẫn là không cách nào phục hồi như cũ, trên lưng của nó chỉ còn dư lại mười bốn cái, mỗi một cái đều nhiễm phải máu tươi của mình, bao quát hồng lân lung linh của nó bị tắm trong máu của chính nó.
Lonna thiện tâm liếc mắt nhìn đồng nguyên thành thị phía sau, đã cháy một mảnh tro tàn.
Lại nhìn lướt qua sơn nguyên phía trước, tương tự triệt để biến thành phế tích liên miên, còn có hai cánh bị bẻ gãy, cánh cùng máu của truyền thuyết Bàn Côn Thiên Sứ Long là kiêu ngạo nhất, nhiễu đổ xuống tạo thành hồng giang thác nước dài hàng chục km, chôn sống hàng vạn thương linh sinh vật...
Lonna có chút không hiểu, cái này Bàn Côn Thiên Sứ Long bạo lực tính khí, rốt cuộc là từ đâu mà đến? Nhìn qua thì giống như muốn thanh trừng kẻ xông sơn, muốn báo thù cho đại tộc bị giết.
Nhưng trên núi Lãnh Hà vốn dĩ chỉ có một mình nó là Chân Long, làm gì có cái gọi là đồng tộc.
Kia Liệt Diễm Thiên Linh tuyệt đối không có cái quan hệ huyết mạch gì với nó cả.
Mà lại, đôi mắt phẫn nộ co giật giống như vừa uất ức vừa sợ hãi kia của Bàn Côn Long, để cho nó tại hàng chục vạn năm nay mất đi vốn có bình tĩnh cùng lý trí, toàn bộ tâm trí lúc này chỉ có diệt tuyệt, thẳng thắn lạm sát tất cả thương linh có trong mắt, không riêng gì Mạc Phàm.
Hống!!!!!!!
Bàn Côn Thiên Sứ Long trảo nắm lấy lồng ngực Mạc Phàm chuyển động thật nhanh bay xuống long giang rồi ném vào, đồng thời nhanh tay chụp lấy hai mảnh Thiên Sứ chi dực của mình.
Một mảnh hồng sắc bầu trời xuất hiện tại Mạc Phàm đỉnh đầu, Bàn Côn Thiên Sứ Long nắm hai mảnh cánh đã gãy, hào quang của hai mảnh này so với Phương Thiên Họa Kích càng thêm to lớn thần thánh không gì sánh được xuyên thẳng xuống.
Oanh~!
To lớn họa kích làm từ thiên sứ dực đè ở Mạc Phàm trước ngực, nếu không phải Tô Lộc phản ứng nhanh đánh vào Mạc Phàm bên hông để lệch hướng quỹ tích, có lẽ hắn liền bị xuyên tim rồi.
Mặc dù là cấp độ sử thi, xuyên tim cũng không có nghĩa là sẽ chết, nhưng chắc chắn hắn sẽ trên diện lớn suy yếu trầm trọng, để cho trận chiến này đi vào tàn cuộc hạ phong.
Ầm ầm ầm tiếng nổ lớn, cả thanh kích đâm xuyên qua một mảnh đại lục, nắm Mạc Phàm đâm vào dưới đại lục thâm hải.
Mạc Phàm bị đánh rớt xuống lòng sông tiên huyết của Chân Long, lồng ngực phải gánh chịu từng tia long tức phá hoại cảm giác, hắn đau đớn như muốn chết, cảm thấy thống khổ đến mức gân xanh gân đỏ đầy mặt.
Nhưng cảnh tượng khắc sâu như vậy, không đồng nghĩa với hắn chịu chết buông bỏ.
Mạc Phàm nghiến răng nghiến lợi, hai tay cường hãn nắm lấy hai đầu mảnh vỡ thiên sứ long dực nhổ ra, mặc cho thần huyết trên người theo đó tuôn trào như suối ngấm vào dòng sông tiên long.
Máu của Bàn Côn Long như là thánh quang tịnh hóa vạn vật, đối với vạn vật tới nói, đặc biệt là tác động với hắc ám thuộc tính, tự nhiên sẽ là một loại ức chế mãnh liệt nhất.
Nhưng dường như tình trạng này lại chừa Mạc Phàm ra, không chút nào bị máu của Bàn Côn Long ảnh hưởng.
Trong xương tủy hắn, năm lần bảy lượt không chối bỏ là một vị ác ma đến từ chính hắc ám dưới đáy sâu thẳm, ác ma ngân diễm từ trong huyết dịch sinh ra, máu làm vật cháy, tà tính lẫm liệt chi viêm đem con mắt của hắn hóa thành một đôi ma đồng có thể dung xuyên linh hồn người, bày ra cuồng thái của một vị Tà Thần Ngân Dị Ác Ma đến vô cùng thành thục.
“Thiêu đốt đi!”
Huyết chi long giang, giang chi phệ huyết, huyết độc thôn độc, độc chi ngân diễm.
Mạc Phàm Trùng Minh Tà Diễm ngoại trừ thánh chủng của hỏa tâm, mặt nào đó còn có thể coi là thánh chủng của thần huyết.
Máu của Mạc Phàm li ti tràn ra, nuốt chửng máu của Bàn Côn Thiên Sứ Long.
Rõ ràng một trong số hàng chục thiên chủng bị dung hợp có một thiên chủng sở hữu Kim Tinh Hỏa Long chân long lĩnh vực, cứ việc cái kia Kim Tinh Hỏa Long không so được với Bàn Côn Long, nhưng ít nhiều sẽ có một phần Chân Long Hỏa Long nho nhỏ bộ gen, trợ giúp tăng nhanh đáng kể tốc độ thần huyết đồng hóa.
Cấm giới gặp độc sinh diễm!!!
Máu từ lúc nào đã trở thành chất xúc tác đánh lửa, càng không cần phải nói đến máu rồng, máu của lửa giận, của phẫn nộ cực đoan Bàn Côn Long.
Cấm giới gặp viêm tái sinh!!!
Quá trình sinh sôi này, mang đến một lần đổi mới sáng tạo, mang đến vô hạn hỏa tinh khiết, mang đến cho Mạc Phàm một lần hung hăng tẩy lễ cải tạo da thịt trên người, trên lồng ngực hai cái lạc ngấn vết thương xuyên qua, trên cuống họng hắn bị thủng một lỗ móc ngược xuyên cằm, hết thảy nhìn thấy mà giật mình vết thương lại trong nháy mắt hóa thành một đoàn tà diễm chi viêm, hỏa huyết đảo qua, nóng rực tất cả vết thương trước đó dần dần khép lại.
Giống như bị Thiên Thần quyến luyến một dạng, liền ở tại thời điểm hắn sắp bước vào Quỷ Môn quan, thần huyết đồng hóa tiên long chi huyết, độc hỏa bừng lên như ngọn đuốc ngân diễm đem Quỷ Môn quan nổ đến nát bét, loại tâm tình này lại làm sao có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Đương nhiên, không cần phải lý giải thì Mạc Phàm cũng minh bạch, cái quá trình này như cũ sẽ có điểm tận cùng, không phải là vĩnh viễn, không có khả năng muốn tái lập bao nhiêu lần đều có thể, sẽ tiêu phí sinh mệnh lực, sẽ hao hụt hỏa tâm hào quang, sẽ có ngưỡng giới hạn.
Điểm này cần hắn phải cẩn thận chú ý.
“Lãnh Tước, không cần chờ đợi ổn định nữa, ra giúp ta một cái”.
Mạc Phàm ngữ khí cực kỳ có tà lực cổ lão nói ra.
Còn nhớ hay không trong tiêu thạch mật thất ở Hàn Hải Đô Thành, khi Mạc Phàm tĩnh tu một chỗ dưới trận pháp của Nhàn Nhàn, lúc hắn tỉnh dậy, lập tức khóe miệng mang theo từng tia ý cười, nói vu vơ rằng chính mình một lần nữa quay về vô địch đâu.
(chương 1106)
Ân, đó không phải nói chơi, cũng không phải cười cười cho có lệ.
Mà thực sự là nụ cười chân thực theo đúng nghĩa đen, quay về trước đây lẫm thiên vô địch, ngoài ý muốn tin tốt, ngoài ý muốn thêm một át chủ bài.
Át chủ bài này, không phải là ma pháp quay lại, mà chính là trong âm thầm lặng lẽ, thần hồn Lãnh Tước tỉnh giấc, kẻ nắm giữ nguyện lực ác hồn của Tà Thần trở về.
“Tuân mệnh, chủ thượng”.
Trên cơ Lãnh Tước mặt lập tức lộ ra vẻ tiếu dung ác độc đặc thù
Suốt một thời gian dài này yên ắng không có động tĩnh gì lớn lao, kì thật tại vì Lãnh Tước đang còn trong quá trình ổn định căn cơ sau khi được Mạc Phàm đập đồ cho hấp thụ tài nguyên, nhưng giờ khắc này, tạm thời muốn gác lại công việc dang dở qua một bên, thoái mái bước ra ngoài hít thở không khí, đánh tập một trận.
Kinh lịch, cũng là một cách để củng cố sở trường của mình tốt nhất.
Thử nghiệm trình độ của Ngân Dị Ác Ma so với sử thi cấp chân chính cao tới đâu thì đã thử xong rồi.
Lĩnh hội Trùng Minh Tà Diễm năng lực làm được gì thì cũng đã lĩnh hội rồi.
Còn đưa mặt ra cho người ta đánh nữa, thật sự rất không ổn.
Vẫn là Cừu Hồn trở lại, đồng quy thân chủ đi thôi.
Dạng này mới để cho Mạc Phàm cảm thấy phần nào đó mãnh liệt cảm xúc, cái tự tại chí cao vô thượng không thể mạo phạm của Tà Thần giáng lâm.
Ong ong ong ~~!!
Đột nhiên, đang cùng Tiểu Dạ đại chiến 100 hiệp, Bàn Côn Thiên Sứ Long giống như là cảm nhận được cái gì, từ long giang vực thẳm chỗ sâu có một cỗ cực hạn lực lượng hiện lên.
Ánh mắt Tô Lộc hiện lên một vòng ý tứ, lộ ra một điểm nụ cười dở dở ương ương, thâm thúy nói: “Chủ thượng dùng vương bài rồi, chúng ta cũng tới đi thôi”.
Oanh~!
Long giang biển lửa từ hai bên tách ra, giống như là bị cái gì vĩ lực đẩy ra, hình thành hai bên to lớn thác nước, Mạc Phàm nhún người một cái đã phi thăng lên.
Ác ma ngân diễm phóng lên trời, liệt diễm màu xám thẫm nhuộm trời đêm thành một cõi giống như Minh Giới thê lương vậy.
Màu bạc mộc mạc khô khốc buông xuống thế giới, trong lúc nhất thời hết thảy hồn sơn nóng rực bốc cháy lên, Lãnh Tước không phải là phụ thể, mà là hóa thành lưu tinh tăng phúc, che kín bầu trời như từng viên một ngân tinh cuồng diễm rơi vào thần ảnh sau lưng Mạc Phàm.
Thật giống như một cái Tinh Tú Lăng Tuyệt Phi Phong khoác lên người, Mạc Phàm sau lưng phi phong trải dài hàng trăm, hàng ngàn mét mỹ hảo tựa ngân tinh thiên hà, bên trên tà diễm nồng đậm cùng vạn tín ngưỡng oan hồn đêm đen kêu gào, kích thích hỏa mang sóng nhiệt phẫn nộ đánh tới.
Mỗi một lần phi phong nhấp nhô trong gió rơi xuống, đều cuốn lên hỏa thao mênh mông, cuồn cuộn lắc lư bầy trời.
“Lại tới!” Mạc Phàm quát lớn.
Giả như trong đêm tối xẹt qua một đạo hỏa mang Lưu Tinh bình thường chói lóa mắt lại tràn ngập hơi thở của sự hủy diệt, cái kia nhất định là Mạc Phàm Huyết Hoa Quyền, kinh khủng, dạt dào, dồn dập, chứa cả bầu trời hoa lệ huyết hỏa!!!
Huyết Hoa Quyền!!!!!.
Danh Sách Chương: