Thánh Thành hàng ngàn năm nay, luôn tuân theo một cái quy tắc bất di bất dịch, đó là bảy vị thiên sứ trưởng dù ở thời kỳ nào vẫn luôn phải chia thành tam thủ vệ, tứ tuần du. Cứ việc không phải tốn bao nhiêu năm thời gian ở thế giới bên ngoài khảo nghiệm, du lịch giải quyết nguy cơ, những vị nằm trong danh sách còn lại khẳng định sẽ luôn luôn tốt hơn về tu vi cấp bậc.
Mà Raguel phong vị là thủ vệ hộ pháp thiên sứ, cùng với Raphael và Uriel đã xem như vinh danh Thánh Thành từ khi mới bước vào con đường tu luyện, do đó, luận thực lực mà nói, hắn tuyệt đối phải cường đại hơn những công pháp thiên sứ còn lại.
Dĩ nhiên, cái biểu lộ so sánh này không nên xếp Michael vào bên trong. Riêng mỗi việc bao giờ cũng được chọn làm lãnh đạo của mọi lãnh tụ thiên sứ, cái danh tự ấy đã mãi mãi thuộc về đại diện cho thần hồn thiên sứ mạnh mẽ nhất.
Nhưng quá trình này dù sao cũng chỉ rút ngắn vài năm tu vi, không có đến nỗi tạo ra một khoảng cách quá lớn, đủ để cho Raguel có thể ngạo mạn như vậy.
Saga thậm chí còn nhận ra được cái ưu tú khác người của Raguel, hắn dĩ nhiên không cùng một phương thức phát triển giống những người còn lại, bản thân không đem việc lột xác thiên sứ chi thần làm động lực, chọn con đường gian nan, vất vả hơn rất nhiều… Đó là ma pháp tịnh tiến.
Chỉ là cấp bậc hồn ảnh thiên sứ hai cánh, Raguel nhưng đồng dạng phơi bày ra cái cảnh giới cấm chú ma pháp nhuần nhuyễn đến thượng thừa tôn sư.
Lấy đơn giản bản thân Saga ra so sánh, nàng nhưng là trẻ tuổi nhất trong bảy vị chấp trưởng nhân gian, đồng dạng tu vi mới chỉ đột phá hàng rào, gia nhập cấm chú cảnh giới.
Bản thân cũng chưa đủ thời gian để chính mình thăng đến Sí thiên sứ cấp bậc.
Nếu không phải được Thánh Thư toàn điển mang thiên sứ hồn thai dẫn vào, tạo đến loại liên hợp hồn năng thiên sứ, nàng là làm sao có khả năng tồn tại mười bốn cánh uy trấn kia.
Bất quá nhờ có vậy, Saga cũng không hẳn là sợ hãi loại hành động kiêu ngạo này, cái cảm giác ngông cuồng, không kiên dè trong lời nói của Raguel thực sự còn muốn để lại cho nàng rất nhiều mùi vị thân quen.
Đại khái có thể mơ hồ cảm nhận rất giống với lão sư của mình…
Raguel lúc này không còn trạng thái hỏa thần lẫm liệt, trên mỗi tuyến cơ bắp càng phát sinh dày đặc loại hắc quang bất đồng với quang ảnh Thánh Thành, ngay cả đôi mắt hắn dần dần không còn thấy rõ được con ngươi, hay giống như con ngươi đã tự mình hòa thể thành cái cỗ hắc uyên vĩnh hằng mất rồi.
Bức tường dực vân sau lưng Raguel đang đứng đột nhiên cũng vỡ nát, chính hắn trực tiếp hòa tan ý niệm phá bỏ hàng chắn phòng ngự của mình. Mà Saga nhìn thấy hết sức rõ ràng, từ bên trong quá trình đổ vỡ hừng hực hỏa diễm đó, tựa hồ như xuất hiện một cái hắc la bàn liên tục xoay vù vù trong chân không.
Để cho vạn vật sau lưng Raguel, dù là mảnh rừng Anpơ rộng lớn, hay là bình sơn tuyết trắng cao cao cũng vì cái sóng lực xoay vòng này mà tạm thời bạo phát, vặn vẹo đến vô cùng tội nghiệp.
Mặt phía hướng ngược về, chấn động làm cho thật nhiều dân cư đa chủng tộc cư trú ở Anpơ có thể cảm thấy trùng trùng áp chế đang mơ hồ xuất hiện. Nó tồn tại ở trên đỉnh bọn họ, dần dần chẳng biết lúc nào đã sinh ra một mảnh ma không đen tối không rõ, dọc theo chiều dài nhuộm máu đỏ bừng đến cực điểm, cùng áng mây trên trời dự báo điều chẳng lành.
“Đông!! Đông!! Đông!!”
Vòng xoáy sau lưng dừng lại, Raguel mới đặt tay mình ra sau lưng, kéo tới trung ương vị trí rung động ban nãy, mạnh mẽ rút ra một thanh hắc thương mãn phi vô cùng hoành tráng.
Hắc thương khá dài, dám nói có thể đã vượt quá hai mét khuôn khổ, đến mức hình thái cũng phi thường dữ dội, được bao phủ bởi bao nhiêu tầng ảnh ảm đạm, còn có trích xuất không ít vật chất đen xì, đậm đặc tử vong.
Cái này mùi vị cùng khí tràng tuông ra, Saga biểu lộ ngay tức thì cái trạng thái sáo rỗng, mang thêm mấy phần thất thần, sợ hãi, nàng nhưng chẳng thể hiểu nổi tình huống đang diễn ra nữa rồi.
Thánh Thành ngàn năm như vậy, cũng coi như từ lúc hắc ám ma pháp hưng thịnh tranh đấu thành công đi, từ trước đến nay vốn dĩ vẫn tồn tại một cái quy tắc chưa bao giờ thay đổi.
Thiên sứ chưởng quản, những vị này mãi mãi không có khả năng thức tỉnh hay đụng đến hắc ám ma pháp.
Raguel cười khẩy một cái rồi vọt thẳng đến vị trí khu pháo đài Saga đang đứng.
“Thương long trục nhật”
Nhanh như báo sâm địa ngục, thương trong tay vừa khẽ động đậy, toàn thân Raguel đã lập tức biến mất giữa liệt nhật trên cao.
“Gào rừ ~~ Uỳnh uỳnh”
Thương long đột biến ra một con Hắc Ám chi Long với độ dài vài trăm mét, to lớn cùng dữ tợn che khuất cả bầu trời, bao quát tầm mắt Saga cũng vì vậy căng hết nhãn lực cũng chưa chắc có thể tìm được chính xác mục tiêu.
Hắc Long được tạo từ ảnh chấn do vật chất kỳ lạ tương tự như hắc ám xây nên, màu đen của nó không phải là từ bảy đại nguyên tố tạo thành mà hoàn toàn là từ màu đen của hắc ám, không có hồn long hộ thể nhưng lực lượng bạo phát của nó tuyệt đối so với một chân chính cự long thậm chí còn vượt xa mấy cái cấp bậc. Cho dù là man di lực xung kích hay hắc ám vật chất cấu thành, Hắc Long này như cũ vẫn có thể xé nát ra mấy cái thứ nguyên chồng chất lên nhau, là cường hãn nhất đẳng sinh vật.
“Ngươi… ngươi không phải Đại thiên sứ trưởng?” Saga thất kinh hô lên một tiếng.
“Oành!!”
Mũi thương toạc ra mấy tầng huyền ảnh, nhưng lập tức biến mất ngay sau đó, rồi chớp mắt liền hình thành một cái thuấn di ra ngay sau lưng Saga, bao quát Hắc Long cũng không rõ đã vừa biến mất ở đâu liền một kích xuất hiện xuyên đến người nàng sau đó.
Thương long trục nhật, chính là một đâm kích tới xé ngang thái dương trên bầu trời, mười bốn cánh thiên sứ đang bao bọc thành một cái thành trì hữu quang tỏa sắc là thế, chỉ trong thoáng chốc, dĩ nhiên đều giống như bị một tia huyền ảnh hắc quang bắn ngang qua, đánh sụp hoàn toàn.
Không gian màu xanh thẳm bị tầng tầng Hắc Long tăm tối cắt ra một cái ngấn nhìn thấy mà giật mình, trong ngấn là hỗn độn Thứ Nguyên quỷ dị, mà bên ngoài ngấn vẫn còn lưu đến mấy cái cánh thiên sứ đầy huyết tươi của Saga đổ ra.
Nàng thậm chí không có theo kịp cử động của Raguel, càng không thể thấy được hắn vừa làm gì, chớp mắt một cái đã bị đánh bay rất xa, Hắc Long gắt gao cuốn lấy người nàng, gặm xé, nuốt cắn phòng ngự thiên sứ kim thành của Saga, không mất bao nhiêu thời gian để nó làm bại liệt toàn bộ hệ thống phòng ngự trên người nàng.
Kim Thiên quang khải của Saga cũng đã nát như tương, thân thể tràn ra rất nhiều vết máu, chủ yếu đến từ những chiếc cánh sau lưng nàng bị đâm rớt xuống.
Mười bốn cánh Sí thiên sứ, cứ việc do mượn đến một hồn thai từ Thánh Thư thánh phẩm vẫn bên trong nhân gian là sức mạnh đứng đầu, đại biểu đe dọa đến tất cả sinh vật nào nảy sinh thù địch.
Vẻn vẹn một kích như vậy…
Đó chính là thực lực, chênh lệch không thể nào dùng từ một, hai bậc để hình dung!!!
Trên bộ vị không trọn vẹn, máu me đầm đìa, cánh thiên sứ đã không còn một cái, nàng bây giờ trở lại bất quá là một Saga cấm chú pháp sư thông thường.
Những năm nay, nàng rất miệt mài gia tăng tu vi tự thân của mình sau trận đánh với Tô Lộc, nàng hiểu rõ bản thân mình tự nỗ lực vươn lên mới chính là sức mạnh thực sự.
Nhưng điều đó cơ hồ như chả là gì trước một Raguel mạnh mẽ đến cực điểm, từ khi hóa thân, hắn chỉ cần một đòn ma pháp đã hủy diệt toàn bộ hệ thống phòng ngự mạnh mẽ nhất của Đại thiên sứ trưởng. Vô luận là quang khải, cánh thiên sứ, sức mạnh truyền thừa trên người nàng, toàn bộ đã bị xé nát.
Giờ phút này một Saga bị thương tích, đứng còn không vững, chỉ với tu vi cấm chú thông thường có thể làm gì được hắn.
Raguel từng bước bay lơ lửng ở trên không, hắn nhìn vào sự thống khổ của Saga một cách vô cùng tận hưởng, đến nỗi mồm nguệch toạc ra.
“Sớm thôi Gabriel, cả Quang Minh Thánh Thành phải khắc cốt tên ta, ta chính là hiện thân của lịch sử các ngươi”.
“Ngươi nói sai một điểm, ta cũng từng là Đại thiên sứ trưởng, chỉ là ta không phải Raguel!
"Tên của ta, khi còn là Đại thiên sứ trưởng, là Satanel!”
"Ta là Đại thiên sứ trưởng đầu tiên, là lãnh tụ thiên sứ vĩ đại nhất, mạnh mẽ nhất trên thế giới này".
“Saga, ngươi hẳn là rất vinh dự khi được chết dưới tay ta, lại còn được biết ta chân diện mục..." Hắn vừa nói vừa lộ ra một cái điệu cười châm chọc. "Ngươi có thể gọi ta là..."
"Lucifer!!!”
Vừa nghe đến danh tự này thời điểm, Saga một trận rùng mình lạnh lẽo đến thấu xương!!
Lucifer?
Hắn là Lucifer?
Đọa lạc thiên sứ trong truyền thuyết??
Saga có chút không dám tin tưởng cố gắng đưa mắt nhìn chằm chằm vào kẻ đang lơ lửng giữa bầu trời kia, những vết thương da thịt đau đớn cùng với nội tâm chấn động không gì sánh nổi!
Thiên sứ đầu tiên của thần thánh chi thành, cũng là kẻ đã phản bội Thánh thành gây ra trận chiến trong truyền thuyết kia.
Vì sao một kẻ như thế này vẫn còn tồn tại, lại xuất hiện ở Thánh thành ngày hôm nay???
Ta là Lucifer...
Một câu xưng danh ngắn ngủi, nhưng làm Saga trong lòng nhấc lên bao nhiêu sóng lớn, cảm giác như những sự kiện xảy ra vừa qua, phảng phất chỉ là chuẩn bị cho một hồi biến cố to lớn sắp bắt đầu.
Tất cả dường như vẫn chưa thoát khỏi số phận của một quân cờ bên trong ván cờ đã sắp đặt sẵn.
...
Lucifer lúc này đã hoàn toàn áp đảo một Saga không còn chút sức đề kháng. Hắn hất tay một cái, đem một tràng cường đại ma pháp, nguyền rủa ra một cái Thánh Giá Thập Tự màu đen, rồi quẳng ra vị trí Saga, biến đổi treo nàng lên giá.
Trước uy lực khủng khiếp từ Thánh Giá giam cầm, Saga bị gắt gao treo lên, cổ tay và cổ chân nàng như bị hàng ngàn cây đinh đóng chặt. Có thể dễ dàng nghe thấy tiếng rên rỉ, đau đớn của nàng khi bị tra tấn dã man như vậy.
Chưa dừng lại ở đó, hắn giơ một ngón tay lên cao, ngay lập tức từ phía trên bầu trời, một đám mưa lửa không có dấu hiệu nào rơi xuống, giống như thiên diễm lễ tang ma pháp không ngừng tưới lên Saga vị trí, không ngừng thiêu đốt cơ thể nàng.
Nhưng ma thuật kia uy lực không có khuếch đại đến mức có thể giết chết Saga, dường như hắn còn đang muốn đùa bỡn, hành hạ nàng đã không còn một chút hộ thân phòng thủ, rõ ràng hắn không muốn để Saga chết, hắn không thích dễ dàng như vậy.
Nàng lúc này chỉ còn mỗi một bộ đồ lót trắng rách nát đã nhuốm máu đỏ trên người, dù cho bị thương tích nhưng vẫn tỏa ra mấy phần thánh khiết, có thể dễ dàng khiến nam nhân trong thiên hạ không thể không động lòng.
“Rên rỉ sao, ngươi đau lắm không, Saga?"
"Ngươi rất đặc biệt, không hề toan tính quyền mưu, cũng không dùng thủ đoạn hay quyền lực để đạt được mục đích, tất cả những gì ngươi làm, đều là vì tương lai của nhân loại, của chí cao ma pháp".
"Bất quá, những thứ này lại khiến cho ta buồn nôn đến cực điểm!"
"Nên ta sẽ không để cho ngươi chết đi dễ dàng, mà trước khi rời đi nhân thế, ta sẽ để ngươi nếm thử mùi vị muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!" Lucifer cất lên thanh âm đầy thoả mãn.
Gương mặt Saga lúc này rũ xuống, nàng đau đớn đến muốn chết đi, nàng rất muốn khóc thật to. Bị giày vò như thế, làm sao có thể chịu đựng.
Chỉ là nàng tuyệt nhiên không có, vô luận là như thế nào cũng không khuất nhục, ánh mắt Saga một lần nữa giận dữ nhìn chằm chằm vào Lucifer.
“Ngươi giận giữ như vậy, ta rất thích, chỉ là ta không còn thời gian để chơi đùa với ngươi, ta sẽ nói lại một lần nữa, ta sẽ đem ngươi giết đi, phán quyết ngươi như một kẻ phản bội Thánh thành, còn ta sẽ trở về với thân phận Raguel để phục mệnh, tiếp tục trò chơi này".
"Còn có, không phải lúc nãy ta đã nói với ngươi rằng hắn sẽ nhớ tới ngươi sao, ha ha ha?” Tiếng cười của Lucifer lúc này như muốn kéo dài hết tận mấy dãy núi.
Thương long trên tay hắn xoáy lên một vòng lao thẳng đến vị trí yết hầu của Saga với tốc độ rất nhanh, lần này chủ đích rõ ràng đã mang hàm nghĩa sát ý đoạt mạng.
“Hoắc hoắc”
Đột nhiên một thân ảnh không biết từ đâu xuất hiện ngay tại vị trí của Saga, nhanh như chớp, tay trái hắn chụp vào phần đầu cây thần thương kia, dù áp lực từ thương long rất mãnh liệt nhưng xung quanh cánh tay hắn được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu bạc, mạnh mẽ ngăn lại thần khí giết chóc này. Va chạm giữa hai loại sức mạnh tạo nên một hồi gợn sóng rung chấn toả ra xung quanh khu vực.
Khoảng vài giây sau, lực quán tính của thương long đã tắt hẳn, hắn liền vứt xuống đất như quẳng đi một thứ vũ khí phế vật.
"Saga, ngươi vẫn tốt chứ". giọng nói này đối với Saga mà nói không thể quen thuộc hơn được nữa.
“Lão... sư! Người... tới rồi!” Saga nén đau cố gắng nhìn gương mặt Mạc Phàm xuất hiện trước mắt mình, nàng nghẹn ngào nói, lúc này đã hoàn toàn không ngăn được giọt lệ trên mắt mình.
Mạc Phàm quay lại nhìn Saga, hắn tiến tới đặt bàn tay lên Thánh Giá, tay còn lại ôm lấy đầu của Saga đặt lên vai mình.
“Ngươi là một học sinh không nghe lời của lão sư rồi Saga, chẳng phải ta đã từng nói sẽ không để ngươi phải phấn khởi chiến đấu một mình sao!”