“Tạch tạch tạch tạch tạch ~~~~~~~~~”
Bầu trời vốn là mưa ngâu giữa ban ngày, từng hạt từng hạt mưa nhiễu vào đỉnh đầu mũi kiếm tà quang, lăn vội trên thân kiếm, cán kiếm, rồi thấm nhẹ vào cổ tay của người cầm kiếm.
Lăng lệ ánh mắt, một khắc càng thêm ảm đạm.
Khí áp nghiêm trọng hạ thấp, một loại cảm giác nặng nề ép tới khiến người ta bất kể tăng nhanh hô hấp như thế nào đều không thể vào có đủ nhiều dưỡng khí.
"Bạch!!!!!!"
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm ~~~~~~~~~~~~~~”
Một kiếm chém về phía bắc tháp đỏ Monastery, đã nhìn thấy kiếm mang màu đỏ thẫm như là máu tươi, không kém hơn ngàn vạn khỏa huyết thanh Tu La Thẩm Phán vạch phá màn mưa, đi theo Mạc Phàm lực tay quét xuống nhân gian.
Đạo này kiếm huy…trực kích tới tận ngoại thành Cairo nhân khẩu.
Kiếm bổ, như bao la hùng vĩ thác nước máu, nghiêng chính là cuồn cuộn tan tương thiểm điện, mạnh mẽ bá đạo đem cả một tòa tháp sắt thép biểu tượng của hoàng thất Ai Cập, Monastery, cho bổ làm đôi.
Ngoài thành, có cả tướng sĩ quân đội.
Vết kiếm như một đạo lạch trời, nằm dọc ở bạo loạn đại quân đội ngũ ở giữa.
Vô luận là Cairo doanh tương sĩ, hay là thổ phỉ bạo loạn chi dân, trên mặt bọn hắn rõ ràng tràn đầy vẻ kinh hãi, rất khó tưởng tượng một phàm nhân có thể có người đứng như vậy rất xa rất xa mà vẫn đủ lực băm nát kinh hoàng.
Ngắn ngủi yên tĩnh qua đi, bạo loạn thổ phỉ xuất hiện một mảnh xao động.
Ngày bình thường, cho dù là cũng có thể ngẫu nhiên trông thấy một chút cường giả chưởng khống Quang Chi Kiếm giao đánh với vong linh, nhưng bọn hắn chém xuống vết kiếm cũng hoặc là tại đại địch trước ngực, hoặc là tại tường vách, thành trì, rừng rậm, nhà cửa chỗ, mà Mạc Phàm một kiếm này vỡ ra chính là cứng cáp vô biên đại công trình hoàng thất; là nơi có thể dung nạp hơn nghìn người tòa tháp chót vót, đồng thời cũng đem trước mặt núi đá, sơn cốc, giao lộ, cầu cống hết thảy cho chém ra.
Hai bên đường kiếm thiểm điện, cương thổ chi nham bị bốc tách, đại địa càng là vỡ ra một đầu dài vô tận cự ngấn.
Không có người bị đạo kiếm phanh thay, thế nhưng phải nói, dù là một kiếm kia không có giết chết một binh một tốt, bất quá đối với những gã thổ phỉ ngoại nhân này, bên trong hỗn loạn ánh mắt chứng kiến được sát khí uy lực, tuyệt đối cùng thấy thi thể ngổn ngang khắp chốn đồng dạng không có gì khác nhau!
"Mảnh đất này không phải của bất kỳ ai, hiện tại chỉ lấy tình trạng mạnh yếu đến xem, Cairo thành tạm thời thuộc về Thiên Lan phiến quân làm chủ, các ngươi lương thực, các ngươi đất đai, các ngươi nhà cửa, hết thảy thuộc về Thiên Lan định đoạt. Muốn sống lựa chọn, đình chiến, phục quân, chúng ta bảo hộ, không để các ngươi đói khát ngã xuống. Muốn chết lựa chọn, đạo thứ hai chi kiếm, kiếm không nằm dọc, mà là kiếm nằm ngang." Mạc Phàm hít sâu một hơi, đem huyền âm ngân giọng.
Lời nói của hắn quanh quẩn tại cả tòa chi thành này bên trong, càng rất nhanh truyền đến mấy cái ngoại ô thị trấn bên ngoài.
Này rõ ràng là sinh tử án.
Cái gì mà vệt kiếm nằm ngang…
Nằm dọc bổ lô trì, cắt đại địa mấy chục dặm viễn phương; vậy nằm ngang một khắc, không phải chính là hết thảy chém đầu bất luận tội đi.
Bạo loạn thổ phỉ xuyên suốt Trường An trấn, Quất Sa trấn, đã từng một mảnh giống hệt zombie vô ý thúc, bây giờ đại gia sợ hãi chồng chất, hồn bay phách lạc, hầu hết đã bừng tĩnh đại ngộ, muốn quỳ xuống cáo hàng.
Mà dân địa phương Ai Cập, trong lòng ban đầu có chút oan uổng không cam tâm, nơi đây rõ ràng là quê hương, là nhà cửa bọn hắn đấy, tại sao phải thành thuộc địa Thiên Lan phiến quân?
Còn có, thổ phỉ ngoại nhân về thổ phỉ ngoại nhân, không phải hẳn là nên để bọn hắn biết Ai Cập cường thịnh mạnh mẽ, để bọn hắn biết tư vị xâm chiếm kết cục sao?
Vì cái gì bọn hắn cũng có thể xưng là con dân?
Đồng dạng quan điểm, Cairo doanh chúng tướng sĩ đang phụ cận trấn giữ tường thành chống lại Liên Bang quân đội càng là thoang thoảng nghe được bên trong thanh âm dội ra, đối với Mạc Phàm hành vi cảm thấy mấy phần nghi hoặc.
Danh tự Thiên Lan phiến quân có chút giống mới mẻ thế lực, chẳng lẽ là Tứ Bình phản quân; bọn hắn nhân cơ hội quốc gia lâm nguy muốn tạo phản rồi?
"Quân thủ vừa làm nhắc nhở, Thiên Lan phiến quân là bạn, không phải địch. Đây chính là kế hoãn binh của người lãnh đạo Thiên Lan, không nên hoài nghi!!" rất nhanh, doanh quân bên ngoài một cái quân tá thống lĩnh truyền tin.
“Hắn là người mà quân thủ chiếu cố sao?”, kia Mã Hồng Huân, hội trưởng hiệp hội ma pháp Cairo, đứng bên cạnh quân tá, khóe miệng vội hỏi.
Mấy người này ánh mắt đều chưa có dời đi khỏi vệt thiểm điện loẹt xoẹt huyết sắc của Mạc Phàm bổ xuống, nhìn thấy kiếm huy, ngửi thấy mùi khét từ không gian vặn vẹo, tai nghe được đoạn thoại ngông cuồng đến cực điểm người trẻ tuổi, tự nãy giờ rõ ràng là một mặt bị ủy khuất không dám làm liều.
“Đúng vậy, quân thủ trước khi đến thành phố thị hải Alexandria, đã thông báo có xác suất nhất định xuất hiện một cái hạo nguyệt vầng sáng cứu rỗi Cairo thành. Ngài nói khả năng cao kẻ này sẽ dẫn theo Tứ Bình phản quân mà trước đây vẫn hay cùng chúng ta chống lại. Thám tử quân ti hồi báo, kia Thiên Lan phiến quân đang chiến đấu trong thành không phải ai khác chính là Tứ Bình phản quân.”, quân tá thống lĩnh mở miệng nói.
“Hừ, thám tử tình báo cũng nói bọn người tự xưng là cái gì Thiên Lan kia, vừa xông tới quãng trường Trường An trấn, việc đầu tiên là hùng hùng hổ hổ cướp bốc lương thực dân làng, này lại là ý nghĩa gì? Quân thủ đã được cáo tri chưa?”, hội trưởng Mã Hồng Huân khuất tay nói.
“Mã Hồng Huân, ngươi đủ rồi, còn làm ồn thì đừng trách ta không khách khí. Nole đột nhiên bỏ Cairo thành để đi đến Alexandria thành, nhất định là có suy nghĩ riêng của mình. Người kia một phổ kiếm thiểm điện, ngay cả ta cũng không nắm chắc được phần thắng hắn, đó có thể là át chủ bài chiến dịch này”, mặc áo bào nâu, đội nón len nâu nữ tử nghiêm giọng chấn chỉnh.
Nón len trùm đầu, tóc mái màu bạc phớ phủ hai vành xung quanh, che đi dung nhan của nàng, chỉ để lộ ra một đôi u buồn đồng tử, thoảng qua cực kỳ có bá khí dọa người.
“Ta…ta, được, ngài thắng, Nasha đại nhân”, Mã Hồng Huân kia sắc mặt nhanh chóng chuyển biến, hạ thấp giọng nói ra.
Mấy cái tướng sĩ quân doanh khác lân cận đồng thời chứng kiến một cảnh này, người nào người nấy suýt chút còn tưởng mình nhìn lầm.
Hội trưởng hiệp hội ma pháp Cairo chính là kiêm luôn chức vị cao nhất lãnh đạo hiệp hội ma pháp Ai Cập. Mã Hồng Huân thực lực thậm chí đã là bán cấm chú người, ngay cả quân đội, trừ đại quân thủ Nole cùng Tham Mưu Tư Lệnh Ricardo Lê Hoàng ra, cơ hồ không còn ai đủ tư cách để hắn đặt vào mắt.
Vậy mà cái nữ nhân đứng tuổi này…
“Hê, Nasha kia là người như thế nào?”, xầm xì trong đám xa xa, một tiểu binh hỏi nhỏ kẻ đứng bên cạnh.
“Ta không rõ, chỉ thoáng nghe nói, nàng từng là lão sư của quân thủ”, tiểu binh quan đứng cạnh bên trả lời.
“Quân…quân thủ lão sư?”
“Suỵt, hai người các ngươi ngôn ngữ cẩn trọng một tí, đừng trách ta không nhắc nhở. Nasha đại nhân chính là phu nhân của cố quân thủ Hakken. Một trong tứ đại cấm chú quyền lực của cấm chú hội Ai Cập. Ngài ấy vốn dĩ đã không xuất hiện trong suốt hơn 15 năm nay.”, kia phụ trách quân y binh nhất nói nhỏ.
Hai người tiểu binh quan nghe xong mẫu tin, lập tức sắc mặt như thiếu máu đồng dạng.
Cấm chú…
Nàng là cấm chú a, càng là phu nhân của cựu quân thủ Hakken, được quốc gia phong hiệu nữ đại tướng danh dự trọn đời; chẳng trách vì cái gì Mã Hồng Huân sợ đến mất mật như vậy.
Đỉnh tháp cường giả, Ai Cập chỉ có duy nhất bốn vị đại cấm chú, lần lượt là quân thủ Nole, Thiên Tử Điểu Serena William, Liệp Khôi Hopper, bí ẩn nhất vị thứ tư kia rốt cục cũng xuất hiện, chính là nàng.
“Chí ít, nhờ có Thiên Lan phiến quan đứng ra chĩa giáo đòi làm kẻ thống trị tòa thành, nhân khẩu bên trong cũng triệt để tránh đi một trận loạn sát cùng với hàng triệu triệu điên cuồng thổ phỉ liên bang”, Nasha một lần mở miệng nói, kia ánh mắt có tia quang trạch, triệt để uy hiếp toàn bộ quân đội người.
………………
Mạc Phàm bổ đại địa xuống, kỳ thật hăm dọa bạo loạn thổ phỉ là vấn đề phụ; trọng yếu nhất, hắn đường kiếm kia dứt khoát cùng bùng nổ nhất thời, mục tiêu càng không giấu diếm, là đường đường muốn chém chết người đứng bên trong tòa tháp đỏ Monastery.
Tít tắp 60 dặm, nhìn thấy tinh quang chiếu rọi trường kiếm màu huyết ãm còn dư kiếm ảnh, kia ngọt liệm như bổ dưa hấu, cả một tòa công trình đắt giá nhất Ai Cập bị chẻ đôi ra làm hai.
Bên trong tòa tháp tưởng chừng có thể chứa đựng tới hàng vạn nhân khẩu quần dân, vậy mà thời điểm bị gọt xuống, hết thảy muốn trống trơn không còn lại gì.
“Đã bỏ chạy rồi?”, Mạc Phàm nhíu mày lại, có chút tức giận nói ra.
Đầu não bên kia Vong Quỷ, thậm chí đoán được hắn sẽ tấn công sao???