Âm hệ quấy phá, không lường trước được Hoàng Văn Thương Lang từ lúc nào đã được cứu thoát ra ngoài, khiến hắn lâm vào khốn cảnh.
Trọng yếu chính là, Pogba tương đương không biết vì sao cơ thể của mình bỗng có chút uể oải, lao lực.
Nếu đổi làm ở trạng thái toàn thịnh, trả lại cho hắn chút minh mẫn tinh thần, tin rằng kể cả Hoàng Văn Thương Lang có bất ngờ đánh úp đi chăng nữa, tuyệt đối hắn vẫn có thể dễ dàng đánh tan linh hồn đầu quân chủ này, chính do bản nguyên lực lượng của mình đang không ngừng trôi đi rất nhiều, làm cho hắn không cách nào nhanh chóng đảo ngược thế trận được.
Ngược lại là Thương Lang điên loạn, càng bị thương, càng tủi nhục, nó lại càng hăng máu thèm phát tiết, Hoàng Văn Thương Lang vốn dĩ không có đạt đến vô địch quân chủ, nhưng thực lực nó lúc này đều sẵn sàng thí mạng liều chết, khiến một ít đỉnh tiêm quân chủ đồng dạng ngần ngại không dám va chạm.
“Grào gào ô ~~~~~~~~~~”
Thân to như tòa điện phong, lật đánh tới bầu trời, mà toàn bộ thực vật chống hàn đầy rẫy từng cây từng cây trong trang viên rộng lớn, theo Hoàng Văn Thương Lang gào thét lên, sóng đất nhấp nha nhấp nhô rộng mở bao trùm tới!
Lúc trước Pogba đứng ở chỗ rất xa liền chưa có cảm nhận được mảnh ý chí của Hoàng Văn Thương Lang đáng sợ thế nào, hiện tại đứng ở bên dưới thân thể nó, liền có một loại cảm giác ngột ngạt bất cứ lúc nào cũng sẽ tan xương nát thịt, dĩ nhiên một thân bản lĩnh không cách nào triển khai ra.
Cường độ thân thể của bán cấm chú pháp sư, khẳng định không thể bằng được một sinh vật tiếp cận chí tôn quân chủ.
Lực áp bách, dù cho là Hoàng Văn Thương Lang bị thương nặng, nhưng khi nó sử dụng tới uy năng mạnh mẽ nhất cũng sẽ tạo thành lực áp bách tuyệt đối với kẻ địch, đặc biệt là cường độ cơ thể của nhân loại.
Giống như một ngọn núi lang sơn thật to ầm ầm sụp đổ, mạnh mẽ ép xuống trên thân thể người nhỏ bé như kiến vậy.
“Ầm ầm ~~~!”
Thêm một cái nhấn trảo thịnh nộ nữa, chồng chất sinh ra lực lượng phi thường khủng bố, viện trưởng Âu châu học viện trên thân xương cốt không biết đã bị sụn đi mất bao nhiêu cái.
Thân thể hắn lún xuống mặt đất, tiếp sau đó cảm tưởng như bầu trời âm trầm tối tăm, liền xung quanh bị áp nén không bao biết nhiêu thể tích sương đặc thủy ngân tụ lại, bốc trần da thịt.
Hắn làn da, cơ bắp, kinh mạch toàn bộ xơ cứng, gân cốt mềm nhũn để thân thể của hắn ngay tại thời điểm đã đánh mất sức sống.
Cuối cùng Pogba cũng đã hiểu ra, khóe miệng không khỏi giật giật, đưa cặp mắt yếu ớt nhìn đến bên Mạc Phàm.
Sương là độc…
Quả thật nó có độc, còn nằm trong cực ác độc tính.
Độc thủy ngân vô thanh vô vị, ngấm vào hô hấp sinh mệnh, dần dần làm người hít vào suy yếu đi, rất nhanh sẽ bị tuột dốc không phanh thể lực, tinh thần lực kiệt quệ, cuối cùng bóp tắt nghẽn lưu thông máu mà chết.
Trong liên minh học phủ thế giới, vẫn là Âu Châu đại lục, viện trưởng Pogba danh tiếng hoàn toàn có thể xem như hiển hách, địa vị cao cả, hắn là người Pháp, nhưng từ lâu đã được hoàng tộc nước Anh góp gạo mua về vì lợi ích.
Rõ ràng một cái đỉnh vị cường giả như vậy tọa trấn, trừ phi cấm chú pháp sư đích thân tới, ai cũng không sợ. Mà từng có nhiều người còn cho rằng, tu vi nguyền rủa hệ của Pogba, thậm chí cấm chú pháp sư nếu không cẩn thận cũng rất lớn khả năng bị ép phản lại đến chết.
Cơ hồ bị thôn phệ ở bên trong chước văn lang trảo cùng sương khói thủy ngân xung kích cuồng mãnh kịch liệt, thân thể Pogba đã đạt tới giới hạn cường độ, nhẹ nhàng tùy theo quay cuồng, có chút cố hết sức Pogba hiển nhiên biết mình hoàn toàn không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, một bộ chờ đợi ngã xuống bộ dáng.
Sụp lưng, ngã khụy, nằm nhoài trên hải dương sương khói, cũng là vũng nước thủy ngân hòa tan để lại.
Không bao lâu, Pogba mờ nhạt thấy ánh nắng dương quang chiếu tới mặt mình, hắn thấy Mạc Phàm cao ngạo đi tới, tay bế một đứa bé gái không có rời, một đôi con mắt ngân sắc bàng bạc giống như là đang quan sát một con súc vật rơi vào trong cạm bẫy, mang theo mỉa mai, mang theo khinh thường.
Pogba lập tức cảm thấy sỉ nhục, tự mình làm Âu Châu học phủ người chèo lái, lẽ ra ở lục địa già này phải là cường giả đỉnh cao, không có gì ngoài một chút siêu nhiên thánh ảnh giả, thiên sứ cùng cấm chú thế lực tồn tại, hắn căn bản không có đem những người khác để vào mắt.
Cho tới giờ khắc này, hắn như cũ không có cam lòng.
Mãi mãi không thể chấp nhận cam lòng nổi.
Không ngờ, tự mình dễ dàng như vậy liền bại bởi một cái tóc hồng tiểu tử này, một cái chẳng qua là người hầu, một tên quèn không thân phận trên Parthenon Thần Miếu.
“Tê tê tê ~~!”
Lắc nhẹ tay một cái, ngay dưới hố vực đang nằm, cơ thể Pogba từ từ được một loại tàng hình trọng lực nâng lên, di chuyển đến lơ lửng trước mặt Mạc Phàm.
Mạc Phàm đi về phía thân ảnh lơ lửng của Pogba, hắn hướng về tầng tầng trong đại dương sương khói, mở rộng lòng bàn tay chính mình rồi chụp sau gáy Pogba lại.
Tư thế thoải mái, Mạc Phàm nâng bàn tay giữ gáy Pogba kéo lên cao, rồi nhấn người, hạ trọng tâm đập thật mạnh xuống đất.
“Oành ~~~!”
Liền nhìn thấy ánh sáng ngân quang óng ánh đến cực điểm quét xuống như ngân tinh cự ly ngắn, trong khoảnh khắc đánh tan một mảnh hải dương vũng nước này, đại địa tiếp tục sụp xuống một khoảng không nhỏ, hết thảy mờ nhạt thủy ngân vết tích, vẫn là sương khói thủy ngân còn sót đều toàn bộ bị chấn động đến tan biến.
Mạc Phàm một lần nữa giữ gáy của Pogba nhấc ra từ trong đống đá vụn lún mặt xuống.
Mặt của hắn méo mó biến dạng, màu máu đỏ che khuất đi cả lớp da đen bên ngoài, còn có răng rơi xuống cả hai hàm trên lẫn dưới, nhìn tàn tạ đến không ai có thể nhận ra.
“Như vậy… đã đủ tư cách chưa?” Mạc Phàm nhếch miệng cười một cái, nhìn sâu vào trong cặp mắt híp lại không có khả năng mở ra được của Pogba.
Nói xong, hắn quăng vị viện trưởng Âu Châu học phủ xuống vũng nước trên bãi đất, tiện thể xoay người lại liếc qua lão sư trẻ Lucas: “Ngươi có thể dẫn tất cả bọn hắn đi, sau đó gọi thủ quỹ Âu Châu học phủ tới đây, đền bù toàn bộ thiệt hại môi trường, không cảnh trên Parthenon Thần Miếu này."
"Tiên... tiên sinh, viện trưởng... ngài viện trưởng bị đánh chết rồi sao?" Lucas tự nãy giờ theo dõi trận chiến, cơ hồ cũng không dám chạy lại gần can thiệp.
Bất quá, có thể khẳng định hắn đối với Mạc Phàm thậm chí còn muốn nể sợ hơn cả viện trưởng.
Người này tốt nhất không bao giờ nên dây dưa vào!
“Còn chưa, hắn hôn mê một ít, ngươi hứng nước bên kia hồ cá, tạt vào người hắn.” Mạc Phàm nói rằng.
Lucas nghe cẩn thận lời lẽ, sau cũng không hề có nửa điểm chừng chừ, hắn chạy nhanh lấy một cái xô chậu bên hông, múc nước đổ đầy xô, rồi trở lại xối vào gương mặt lem máu của viện trưởng.
Vừa xối, vừa thấy khuôn mặt tan nát của trưởng bối mình, chính Lucas cũng phải sợ hãi đến choáng váng.
Cái này…
Cái này…
Thực sự là đánh vỡ mặt trong truyền thuyết!!
“Khụ, khụ, khụ, khặc~”
Nước tạt tới, da đen viện trưởng mở mắt ra được một ít to hơn, giống như là cá mắc cạn được thả về sông biển để níu kéo nửa điểm lưu sống.
"Đủ rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn không cảm giác được đến mất mặt sao, để ta nằm khiên về không được sao?" Pogba có một chút ý thức xấu hổ, tức giận quát lớn.
Lucas hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng trình ra vẻ mặt thành thật nói: "Viện trưởng, ta đã bảo người đừng nên gây sự với tiên sinh…việc này người không thể trách ta!”
"Chúng ta là Âu Châu học phủ, Âu Châu học phủ tôn nghiêm… không th...thể..." Pogba nói chưa hết câu, trong tầm mắt sưng tím thấy bóng dáng Mạc Phàm bước đến, kém chút phun một ngụm máu nuốt chữ vào.
“Chưa phục sao? Mạc Phàm cười, cái kia thật lòng sẽ không ngại tặng cho hắn thêm một quyền nữa.
“Ta…, ngươi tưởng rằng thắng được ta là hay lắm sao, huynh trưởng ta nếu còn sống, chỉ cần ngươi nghe đến danh tự, cho ngươi mười cái mạng cũng không dám vô lễ với ta!” Pogba không dám nhìn thẳng mắt Mạc Phàm, nhưng lời lẽ như cũ chua ngoa không hạ giọng.
Lucas nhìn xem Pogba, thực lòng không biết có phải hay không mình nên sớm rút hồ sơ nghỉ giảng ở Âu Châu học phủ.
Còn chưa đủ nhục hay sao?
Bị đánh ra tới nông nỗi này, vẫn còn cứng miệng, lại còn lôi ra người đã mất đến hăm dọa?
Rõ ràng nếu tiếp tục để gã viện trưởng não tàn này cầm quản, Âu Châu học phủ sớm sẽ chẳng còn cái gì tôn nghiêm để mà nhắc.
“Huynh trưởng ngươi tên gì?” Mạc Phàm trái lại có chút tùy hứng hỏi.
“Lingardinho…” Pogba nói ra.
“Hắn là cấm chú sư sao?” Mạc Phàm cảm thấy hơi ngờ ngợ cái danh tự này, dường như hắn từng nghe qua ở đâu đó... chỉ là không cách nào nhớ ra được.
“Ha ha ha, cấm chú, cấm chú đã là gì đâu, Lingardinho đơn giản chỉ là tên của ba ba chúng ta đặt cho hắn, hắn chính là đại thiên sứ trưởng Sariel, hắn là chí cao vô thượng Sát lục thiên sứ Sariel, nếu huynh trưởng ta còn sống, người như ngươi đã là gì so với hắn!” Pogba phát điên rồi, từ nụ cười của hắn nở rộ ra, thập phần đều không khác gì một gã tâm thần.
Tiểu Thiên Hy lanh lảnh nở nụ cười quơ quơ hai tay trong không trung, cũng không biết có phải vô ý hay trùng hợp ngẫu nhiên, nàng sau khi nghe ra Pogba ngông cuồng lời nói, tựa hồ chính mình đều thấy mấy phần thú vị.
Phải…
Rất thú vị a.
Địa cầu này quả thật là hình tròn mà.
Mạc Phàm nhìn nàng, bắt cánh tay nhỏ bé của tiểu bảo bảo mà đùa giỡn sủng nịch.
Hắn cũng không có quên quay lại vỗ vỗ vai Pogba hai, ba cái, miệng nhoẻn lên ý cười nói: “Khi nào ngươi đi cúng viếng Sariel, cho ta gửi lời truy điệu từ một người bạn cũ!”