Mục lục
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Hải thành bị phá hủy nghiêm trọng, do đó nếu chưa có chức năng bảo hiểm trên cao xuống kiểm toán, đưa ra chính sạch tái kiến thiết, chuyển nhân công đến xây dựng cơ sở hạ tầng, tòa thành như cũ sẽ không thể có người tá túc lại.

Mạc Phàm cũng có không có tạt qua Minh Lang thôn thăm hỏi ai. Vì vậy cho nên, vừa trở lại khu vực Tây thành, hắn quyết định di chuyển đến Phù Ân huyện ở ngoại than để dừng chân.

Bước qua từng từng đống gạch vụn nhà lầu đổ xuống, một sắc vị cảnh vật tro tàn đều chẳng dễ dàng gì để nội tâm con người thu liễm nổi; Mạc Phàm không nhịn được quay đầu lại xem kỹ Côn Lôn ngủ hành sơn mạch trên chân chính ý nghĩa, đó là một mảnh đối ngược với địa phương hoang tàn xung quanh hắn, băng thiên tuyết địa bao la màu trắng, núi lớn bình nguyên rõ ràng là vẽ ra ở trên bầu trời, nhưng giống như toàn bộ đều cho loại thế lực màu trắng kía gặm nhắm vào trong, cực kỳ đáng sợ.

Quá nhiều nhân tố không thể lường trước, quá nhiều hiểm cảnh mà nhân loại các pháp sư chưa bao giờ từng tao ngộ.

Côn Lôn vạn yêu trải dàn trên hàng triệu km bình nhưỡng sơn mạch, bọn hắn hết thảy đều chỉ vẻn vẹn quanh quẩn ở Côn Lôn Thánh Địa còn chưa hết, cái kia Kỳ Liên Sơn trên thực tế mới là Vĩ Linh Hoàng trước trận chiến đem vũ trang cất giữ.

Giả dụ loại này cuối cùng đem toàn bộ bùng phát ra, có thể mong muốn trả thù sao?

Đột nhiến hắn nhớ tới Quan Ngư lời nói trước kia xác thực rất đúng, bất luận tu vi gì cấp bậc gì, đối với Côn Lôn du ngoạn đều nhất định việc đầu tiên phải làm là đặt xuống một cái giấy di chúc chuẩn bị.

Rốt cục đến Phù Ân huyện, huyện chỉ là một vài tiểu xã đoàn tập hợp cùng sinh sống, nhưng đồng bằng ở đây tương đối hướng gió cùng đón nắng thuận lợi, sớm được nhiều doanh nhân chọn mặt gửi vàng, phát triển thành một khu cao cấp chổ ở hạng sang.

Nói, Mạc Phàm nay đã tập làm quen với tầng lớp mới, vung tiền vào khách sạn xa xỉ thư giãn, hắn làm được chuyện thứ nhất chính là mua ngay một vé spa cùng xông hơi hồ nước nóng, sau đó dự định sẽ ăn một bữa thật thật đồ hải sản, cuối cùng tận hưởng ngủ khỏe cảm giác để sáng mai lên đường đến Parthenon Thần Miếu.

“Bòn bọt bòn bọt bòn bọt ~~~~!”

Ngã đầu ra sau bệ đá nóng, toàn thân ấm áp ngâm bên trong nước hồ, tại Mạc Phàm nhắm mặt lại tận hưởng từng luồng từng luồng thủy lực nhồi bóp cực kỳ thư giản, bên tai cũng có thể thấy những âm thanh bòn bọt kết hợp cùng những quả bóng nước to nhỏ thổi nhấp nhô xung quanh phần cơ thể nổi trên mặt nước, đây là hiệu quả tắm Jacuzzi mang lại, đáng giá đồng tiền đến từng xu đấy.

“Ài, phải kêu Mục Ninh Tuyết đầu tư tới lấp bồn Jacuzzi tại Phàm Tuyết thành, có thể sau khi làm một vài loại chuyện mệt mỏi sự tình, cuối cùng thả người vào ngâm kỳ thật rất thống khoái”, Mạc Phàm sắc mặt đều nhuận hồng, âm thầm suy nghĩ tới nói.

Thức tỉnh thủy hệ, tự nhiên khả năng cảm thụ thủy thuộc tính của hắn đều thật tốt, nước nóng cũng được, nước lạnh cũng không sao, da trên người bị đông cứng đến độ muốn nứt ra rồi, trong da thịt còn có thật nhiều băng sương không có tan rã đi, giây phút nước nóng lan vào từng tuyến mô tế bào, chúng nó như thuốc tê một dạng để thân thể rất nhiều vị trí đều đánh mất tri giác, sau đó dần dần thấy nhột nhột, tiếp đến sẽ là lâng lâng, sung sướng vô cùng.

Thậm chí, Mạc Phàm còn nhận ra tinh thần lần lực của chính mình đang có rất nhiều uể oải cũng bắt đầu phục hồi lại, minh mẩn đến mấy lần.

Nơi này cũng không hổ gọi là địa bàn người có tiền hay lui đến, vẻn vẹn là những thiết kế hoa văn rồng hoa thời nhà Thanh được chạm khắc, dưới ánh đèn vàng cuồng nhiệt vầng sáng, lại càng không cần phải nói đến mấy vị nữ nhân ăn mặc thật… thiếu giáo dưỡng, phong thái yểu điệu các nữ tử đi tắm hồ.

Các nàng da thịt không tì vết, hầu hết đều có những cái kia ngân sức phụ trợ, trông càng thêm thanh xuân xuất chúng, mỗi một cái tư sắc dung nhan đều không phải tệ.

Quan trọng là, Mạc Phàm có lưu ý, làm sao cái kẻ đứng ở giữa bọn họ kia trông quen quen đâu.

Tóc vàng dung tiếu, bàn tay vàng biết chọn quả ăn, trên miệng thì liên tục bi ba bi bô kể chuyện phiếm, hiển hách Côn Lôn về, một điệu bộ đê tiện đến không thể nhầm lẫn nổi.

Liếc qua bên phải một chút, quả nhiên còn có một nam tử khác, kẻ này đầu quấn khăn trắng, vẻ mặt đăm chiêu, tỏ ra rất miễn cưỡng hưởng thụ; người khác vừa nhìn đã biết ngay một loại bị lôi kéo đến.

Triệu Mãn Duyên…

Mục Bạch…

“Trời cao không có phụ lòng người, hai ngươi thật rất biết chọn chỗ chơi, lần này xem tới ta có cạo hết tóc hai ngươi xuống hay không”, Mạc Phàm nở nụ cười, trên nụ cười của hắn không có nửa điểm nhiệt độ.

Có chút sát khí, sát khí hóa lạnh cả gian phòng suối nước nóng thuộc về khách sạn.

Mạc Phàm một người ướt sũng sương khói bước đến, thấy được Mục Bạch cùng Triệu Mãn Duyên thân ảnh, cũng nhìn thấy những nữ nhân Tây Âu, Trung Đông rất nhiều quanh bọn hắn, các nàng tại ngâm hồ bên trong, ánh mắt đầy mắt hoài nghi xen kẽ sợ hãi nhìn Mạc Phàm.

Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch thì một mặt kinh ngạc cùng sùng bái.

Bọn hắn nhưng có một cái huynh đệ đến quân vương cũng thu nhận nương tử được, đây là “kinh thiên” hai chữ đều chẳng thể hình dung.

"Mạc Phàm, đừng có cái gì gánh nặng trong lòng, muốn có hậu quả gì không, chúng ta làm huynh đệ nhất định sẽ hậu thuẫn cho ngươi, vạn nhất sau này người cùng yêu có thể vì con cái của ngươi và nàng mà hòa bình…Khụ khụ, Vạn yêu thần tọa là cỡ nào ngon có thể hay không mô tả một chút, kích cỡ, loại mỹ phẫm dưỡng da, nước hoa nàng dùng…" Triệu Mãn Duyên hồi lâu mới thu hồi kia phần cảm xúc, vẻ mặt chân thành vui vẻ, có chút hâm mộ nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn nhìn hắn.

Hận không thể đem tên này nhúng xuống Luyện Ngục bảy bảy bốn chín lần.

Không muốn ăn đòn đau thì còn có thể im lặng, liền chưa từng nghĩ đến các ngươi ăn chia không lành mạnh tài nguyên của lão tử sao, lại còn ở đây lời lẽ đáng ghét đén vậy.

“Mấy cái lơ đểnh nử tử này, trong tầm mắt của ta, trực tiếp lăn”, Mạc Phàm không khách khí nói ra.

Ngữ khí không hề nhẹ, Triệu Mãn Duyên ngay lập tức đều không khỏi sứng sốt một cái.

Đây không phải để cho người ta miên man bất định sao, đường đường là Thần Nữ người chăn gối, kho tàng văn hóa đều không nói đén, Mạc Phàm tuy là bình thường liền không mấy khi nhét nổi vài cuốn sách, từ ngữ có chút thiếu nho nhã lễ nghi, nhưng trước phái đẹp, thậm chí còn chưa từng quen biết trước đó, hắn chắc chắn không phải há miệng ra liền là loại này!

“Ngươi muốn ăn mừng lễ du nhập thêm một bà lão, cũng đừng cản ta mấy vị nữ nhân chứ”, Triệu Mãn Duyên không vui nói ra.

Vốn dĩ Mạc Phàm trùng kích huyền âm hệ, sóng âm nhấn vào mặt hồ, mặt hồ tản ra vô số loại tạp âm gào thét quỷ dữ; này khỏi phải nói, mấy nữ nhân kia lập tức kinh hoàng đến tột độ; từng người từng người đã từ trong nước bò lên trên, không chút nào chần chứ lấy vội mảnh khăn tắm đang treo rồi bỏ chạy khỏi phòng.

Bọn họ là tuyệt đối không dám quay mặt lại nhìn đấy!

Trong thâm tâm các nàng càng có chút cắn răn đau lòng, trai đẹp lâu lâu mới xuất, làm sao giống mắc bệnh chó điên?

“Mạc Phàm, ngươi rốt cục làm sao?”, Mục Bạch không nhịn được lên tiếng.

“Hai người các ngươi còn hỏi ta, mẹ trứng, tài nguyên đều không cần phải nói muốn trực tiếp ăn hết đi”, Mạc Phàm đứng trên thành hồ, hai mắt như hùng ăn muốn ăn tươi nuốt sống nói.

“Ngươi không có lợi phẩm gì sao???”, Triệu Mãn Duyên hơi ngốc trệ hỏi lại.

“Cái gì lợi phẩm, các ngươi bỏ lão tử lại với loại ma đầu đó, nàng suýt nữa bắt nhốt ta ở vĩnh viễn tại Côn Lôn…Ngạch, gì cũng không cần nói, nhanh lấy ra, toàn bộ tài nguyên, ta phân nửa, còn lại các ngươi chia, không thì ta trực tiếp biến các ngươi thành tăng nhân hết”, Mạc Phàm có chút tiếp tục gia tăng ngữ khí.

"Ngọa tàng, Mạc Phàm, ngươi cái gì còn muốn ăn tham như vậy, một cái Vĩ Linh Hoàng cùng Côn Lôn Sơn Mạch hết thảy tài nguyên chưa đủ hay sao, đừng nói có thể sai bảo vạn yêu bên trên đem đi càn quét bất kỳ quốc gia lãnh thổ nào tùy ý, chỉ riêng Vĩ Linh Hoàng từ bàn chân đến đỉnh đầu, phần nào cơ thể nàng cũng lại thiên hạ ngọc tỳ so sánh được đâu; nằm ôm nàng ngủ thôi, đổi lại là Triệu Mãn Duyên ta, cho dù là ôm đến 80 năm thành mục xương liền vẫn lời" Triệu Mãn Duyên lập tức mở miệng bất mãn.

“Ngươi đam mê thì tự vác xác lên kiếm ăn”, Mạc Phàm nói.

“Tốt, cho ta mượn Thốn Rữa Tà Nhãn!!”

“…”

Không biết vì cái gì, nghe được lời lẽ này của Triệu Mãn Duyên, Mạc Phàm toàn thân điên cuồng phát ra một cỗ lồng lộng sát khí, ánh mắt hắn còn có thể là đỏ chót đến như huyết mực.

“Hình như Tương Thiểu Nhứ kiếm ta, hai vị, ta bận chút”, Mục Bạch có một loại không rét mà run, cảm thấy hồ nước nóng này gần như sắp đóng băng tới nơi rồi, hắn tốt nhất nên tính đến bài chuồn.

“Mục Bạch, Tương Thiểu Nhứ dặn ta phải lưu tâm đến ngươi, ngươi đi như vậy chẳng may gặp cường thổ…không, gặp tiện nữ lừa gạt, còn có ta đến xử lý, cho nên chờ ta”, Triệu Mãn Duyên nhanh chóng đồng dạng bò ra khỏi mặt hồ, muốn trốn.

“Cả hai người dừng lại, vừa vặn ta cũng muốn đi gặp Tương Thiểu Nhứ một chút, chi bằng hay để ta để nhặt xác hai ngươi theo”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK