Hắn qua loa nhìn đi chỗ khác, thực tế cũng không thèm chấp nhất gì bộ đôi anh em nhà gánh xiếc này.
"Nhóc con, là bọn ta có lỗi với ngươi, ngươi xem hay là ngươi cùng đại ca ngươi tốt bụng để bọn ta rời đi đi, hẳn sẽ bằng lòng nhìn thấy chúng ta rời đi mà không đòi hỏi gì, dù sao vị tỷ tỷ này của ta vừa rồi cũng là cứu lấy ngươi một mạng a, ngươi xem chúng tâ giống người xấu sao?", Apase giữ im lặng nãy giờ, cuối cùng đối với đứa nhóc nói ra.
Hai huynh đệ nhà kia nhìn đến ánh mắt Apase thời điểm, nhất thời nội tâm giãy sóng, rùng mình không thể tin được.
Nhất là cái kia cao ráo như cây sào nam nhân, hắn không nghĩ tới trong đám khách du lịch dung mạo đẹp mắt như vậy, lại xuất hiện một cái ngoài ý muốn nữ nhân sở hữu khí tràng quá mạnh mẽ, trong nháy mắt có thể giống như trực tiếp bức chết nhãn tử của hắn vậy.
Chính mình bất quá chỉ là một cái hạt tiêu trung giai pháp sư, đem trình độ bản thân ngẩng đầu lên đến xem, tự nhiên còn nhìn không thấy lực lượng cao giai, siêu giai phía trên là cảnh giới thần tiên nào tồn tại, lấy cỡ nào đo đạc Apase đây.
May mắn là cũng nhờ có vậy mà đối với nữ nhân trước mắt, hắn đại loại chỉ có thể mơ hồ liệt nàng vào một cái tu vi hư cao không thể đo đếm được, cũng không có khả năng nhận ra nàng là Đế Vương cấp, một Đế Vương cấp cũng có thể xuất hiện vòng vòng đi loại trong Cairo thành.
Giả dụ biết được thực tế nàng là một cái kinh khủng tồn tại này sinh vật, e rằng nam thanh niên đã trực tiếp cắn lưỡi tự vẫn.
Đứa nhỏ đen nhoằm kia muốn nói ra gì đó, đại ca của nó lập tức bịt miệng lại, tránh cho một hồi còn tiếp tục lỗ mãng gây thêm phiền thức.
“Hạn hán kéo dài bao lâu rồi?”, Tiểu Mei hỏi thăm dò một câu, xác thực độ khả thi đáng tín cậy của ký ức đứa bé kia.
“Hơ..Hơn nửa năm, hạn hán là kéo dài hơn nửa năm rồi”, cao gầy thanh niên vẫn còn chưa hết kinh sợ, mà hắn đồng dạng cũng không biết vì sao nữ nhân xinh như hoa mộng trước mắt lại đi hỏi một câu này, chỉ là bất giác miệng mồm lập tức thành thật hồi đáp.
“Ừm, các ngươi hay là đi đi, đi càng xa càng tốt khỏi nơi Cairo thành, khỏi Ai Cập. Bão nhiệt nhìn chung sắp tới sẽ còn muốn mạnh nữa, căn bản các ngươi lương thực quốc gia đều không có khả năng chu cấp”, Tiểu Mei thanh âm bình tĩnh mà chậm rãi nói ra.
Nàng đại khái đã nắm rõ nguyên nhân Quất Sa Trấn nói riêng, toàn bộ thủ đô Cairo nói chung rốt cục là cái gì thảm họa đang bị ảnh hưởng rồi.
“Tại…tại sao các ngươi biết được hạn hán, bão nhiệt ở Ai Cập, nhìn các ngươi không quen mắt, lẽ nào không phải đơn thuần là nhóm khách du lịch phổ thông?”, cao gầy nam thanh niên giữ chặt em trai mình trong tay, phun ra câu hỏi.
“Chúng ta là ai không quan trọng, ngươi nói cho ta biết, các ngươi thực sự không biết chỗ kia cải trang thành cung ứng lương thực là cố tình đầu độc người dân tị nạn?”, Mạc Phàm hồi lâu lưu tâm chỗ người kia ngã xuống chưa dứt, tiếp tục hỏi.
Cao gầy nam tử nhìn kĩ Mạc Phàm, nhất là quả đầu ái nữ của hắn, có chút chẳng buồn nói lại, nhưng nghĩ đến đi cùng hắn là một vị thanh tú cùng đáng sợ nữ nhân, cuối cùng miễn cưỡng phun ra một câu: “Không biết!!!”
Nghe gã nam nhân này dùng ngôn ngữ cộc cằn thiếu thiện chí, Mạc Phàm đơn giản hít sâu vào một cái, tránh để nhân phẩm mình bị đánh mất triệt để giữa đám đông.
Hiện tại tình huống trước mắt có chút khác xa với dự định ban đầu; Khufu sự tình, sợ rằng quá nửa có liên quan đến bão nhiệt hạn hán mà Tiểu Mei thông cáo tâm linh cho Mạc Phàm.
Bây giờ hắn phải tỉnh táo, che đậy tốt thân phận để giải quyết từng bước, từng bước một.
“Ngươi thấy người khác ăn xong liền đổ rạp xuống đất nằm, vậy mà thực sự dễ dàng nói không biết sao?”, Mạc Phàm duy trì độ trầm lời nói.
“Đừng hỏi nhãm. Chúng ta cái gì cũng không biết. Không phải ai ăn rồi cũng sẽ bị ngộ độc, có rất nhiều người trong số bọn hắn ăn đến là không xảy ra chuyện gì.”, cao gầy thanh niên nói.
“Còn có người không bị ngộ độc?”
Vừa dứt âm thanh, vô luận là Mạc Phàm, Tiểu Mei hay Apase, đồng dạng đều không khỏi quay người lại, nhìn sang đám đông thổ phỉ đang xin ăn một lần nữa xác nhận.
Hàng là dài, kéo dài đến tận hai, ba cây số có khi hơn, cùng một nơi nhận lương thực, cùng một chỗ ăn vội uốn vã chóng đói chóng khát, quả nhiên bên cạnh vô số những người ngã xuống kia, vậy mà thực sự còn có không ít người khác ngược lại tỏ ra khỏe mạnh hơn hẳn, tinh thần tỉnh táo, không hề giống bị ngộ chất ức chế vong linh.
“Đây…đây là cái gì, bọn hắn miễn nhiễm sao, hay phát sinh kháng thể chất độc?”, Tiểu Mei chớp chớp hai mắt, con ngươi xinh đẹp của nàng đồng dạng không thể tin được tầm nhìn trước mắt của mình.
Mạc Phàm cũng nheo mắt lại, có chút hoài nghi mục đích của những kẻ thống trị tòa thành này.
Hắn đương nhiên không có cho rằng nhân loại thổ phỉ sẽ thực có cái năng lực tự kháng thể với độc dược trong thực phẩm.
Này từ đầu đến cuối hoàn toàn chỉ có một khả năng, người bỏ độc chia ra làm hai loại cung phát, một cái có độc, một cái không có độc.
Còn vì sao phải làm như vậy, Mạc Phàm vô pháp lý giải.
“Phát lương là diễn ra từ một tháng trước, định kỳ hai tuần một lần ở Quất Sa trấn. Số lượng người trúng độc chỉ rơi vào khoảng chưa được một phần tư, hầu hết những người còn lại đều khỏe mạnh, đủ lương thực trong vòng mấy ngày tiếp theo. Xác suất trúng độc chết thấp hơn không trúng, mà kể cả chết đi chăng nữa, so với cơn đói khát dai dẳng hàng tháng trời, một ít lương thực mỹ hảo như thế trước khi chết sẽ càng làm người khác khỏi cần phải suy nghĩ, điên loạn mà lao vào thôi…”, giữa đường đi tới đám Mạc Phàm đang đứng là một cái nam nhân gầy gò có thể không kém hơn thanh niên cao gầy kia bao nhiêu, hắn mặc một bộ đồ quân phục hàm tướng Ai Cập, phía sau có vài tên quan quân hộ tống nhìn theo.
“Các ngươi đứng ở đây, đừng lại gần, cũng đừng làm phiền ta tiếp khách”, gầy gò tướng quân nói rằng.
“Tuân lệnh, quân thủ”, mấy quan quân vội vàng hành lễ, sau đó đứng im tại một chỗ trông theo đại tướng quân của mình đi đến chỗ đám người khách du lịch.
Mạc Phàm để ý người này đi tới, trong lòng cũng mấy phần nhìn ra được dáng dấp hiên ngang cùng điềm tĩnh bất đồng của hắn.
Mấy gã kia gọi hắn là cái gì Quân Thủ…
Mà nhiều năm trước đây ở Ai Cập, chức vị quân thủ, Mạc Phàm liền có ký ức thực sâu quen thuộc đấy.
Hắn từng biết qua một vị có thể là tồn tại như thần chi không ai dám đụng vào, cho dù là lãnh đạo cao tầng nhất chưởng khống quốc gia, cũng tại vị này chưa từng có khả năng lên tiếng.
Quân thủ Ethan…
Ethan đã không tại vị nữa rồi, Mạc Phàm tự nhiên là kẻ góp phần không nhỏ đá hắn xuống.
Cho nên đây có thể là tân nhiệm quân thủ đi. Bất quá, khuôn mặt cơ hơi trẻ, khoảng chừng còn chưa tới 45 tuổi.
“Cần hay không phải hành lễ, chúng ta cũng không phải người Ai Cập”, Mạc Phàm mở miệng nói ra.
“Khặc khặc, không cần, không cần, các vị coi như ta là một người bình thường, dân cư địa phương liền được, có thể thoải mái bắt chuyện”, quân thủ Nole hơi sửng sốt, không nghĩ tới vị này khách du lịch lại tự cuồng.
“Quân…quân thủ, ngài là quân thủ Nole, quân thủ của toàn bộ Ai Cập”, nam thanh niên cao gầy thấy quân thủ đi tới, trực tiếp hồn bay phách lạc, ngay cả lời nói giấu trong thâm tâm cũng lỡ miệng phun ra lúc nào không hay.
Quân thủ Nole khẽ giương lên cánh tay chào hỏi nhẹ hai huynh đệ người Ai Cập, sau đó lại quan sát về phía Mạc Phàm, Tiểu Mei, Apase, thần sắc như cũ bình tĩnh nói: “Từ xa ba vị đến, thứ cho ta vô ý nghe được câu chuyện, có thể cho ta nhập cuộc sao?”
“Ngài…ngài đương nhiên..”, nam thanh niên cao gầy thất kinh cả người, cố gắng để cho nội tâm không quá kích động nói.
“Không cần sốt sắng, ta không phải đến đối với các ngươi làm sao, chỉ là hạ xuống cùng các ngươi tán gẫu vài câu”, quân thủ Nole ôn hòa nói ra.
"Lão già đại tướng Haken đâu?" Mạc Phàm đột nhiên cắt ngang, lên giọng chất vấn.
Vị đại tướng, thủ lĩnh này cũng là đối với hắn có ấn tượng; nếu là bầu cử tân nhiệm quân thủ, dĩ nhiên quá nửa ý kiến là phải từ hắn mà lên.
“Ngươi cũng biết đại tướng Haken? Ngài vừa qua đời gần hai tuần trước.”, quân thủ Nole chớp chớp mắt ngạc nhiên, càng lúc càng cảm thấy người nam nhân tuấn mã này có cái gì đó bất thường, nhưng vẫn khư khư giữ nguyên thái độ đúng mực tới nói.
Mạc Phàm liền nheo mắt lại, bắt đầu có một chút không thỏa mãn cảm giác.
Trùng hợp sao, hắn tại hơn nửa tháng trước cũng không còn nhận tin tức của Mục Bạch cùng Triệu Mãn Duyên.
Rõ ràng lúc đó, hai người họ đều không nói cho Mạc Phàm biết là đại thủ lĩnh Haken đã chết đi.
Bất quá, trên người hắn cũng không có một tia tia sát ý gì, hắn chỉ nhìn sâu vào ánh mắt vị tân nhiệm quân thủ trước mắt, một mực tiếp tục chất vấn.
“Fenner thì sao, ngươi hẳn phải biết nàng?”
“Tuần trước nàng cũng đã chết”, Quân Thủ Nole hoàn toàn không có giấu diếm nói ra.