Mục lục
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Hiệp Hội Ma Pháp Đĩnh thành bên trong.

“Thương thế ngươi thế nào?” Hoành Ngọ hỏi thăm Mạc Phàm, vốn dĩ Thánh Thành sự kiện đã bị phong bế, sửa đổi khá nhiều tin tức, nhưng nhờ tới đặc thù quen biết sâu xa, hội trưởng cấm chú hội Trung Quốc liền nắm được chút ít chính xác mật báo.

“Cũng còn tốt, chưa chết ta được.” Mạc Phàm cười đáp lại.

Chỉ là để cho hắn nhanh chóng sửng sốt không hiểu gì, Hoành Ngọ đột nhiên tiến đến gần, làm động tác nghiêng người gập lại về phía trước, đối với Mạc Phàm cúi đầu xuống.

“Thứ lỗi cho ta!” Hoành Ngọ trên ánh mắt nghiêm nghị nói rằng.

Mới thấm thoắt có ít thời gian, nhưng là cơ thể cấm chú hội trưởng Hoa Hạ tự bao giờ đã già thêm tới mấy thập kỷ, dù là lớp da đã tới hạn kỳ nhăn nheo lại hay là dáng vóc đột nhiên cằn cỗi, trơ xương rất nhiều.

Mà hắn cúi đầu, Mạc Phàm cũng tự nhiên hiểu được nguyên nhân, đại khái có liên quan tới một nhân vật bên trong Thánh ảnh tổ chức. Cũng là kẻ đã từng truy sát Mạc Phàm, để rồi cuối cùng theo lời kể Mục Ninh Tuyết vài hôm trước, chính nàng đã kết liễu hắn.

Đó là Yeke, thành viên Thánh ảnh, cũng là cháu của Hoành Ngọ.

Không định trả lời, Mạc Phàm quay mặt đi chỗ khác thì lại nghe thêm thanh âm mang ngữ điệu nặng nề đến mấy phần.

“Cảm ơn…”

Nếu là xin lỗi thì Mạc Phàm dĩ nhiên hiểu được, nhưng hắn trong lòng vốn đối với Yeke nảy sinh thù địch cực kỳ cao, dù cho Hoành Ngọ ý tứ cũng không thể nói bỏ qua đơn giản như vậy. Hắn chọn im lặng, nhẫn nhịn quay mặt đi, đã có thể coi là giữ lại tôn nghiêm cần thiết cho vị hội trưởng cấm chú rồi.

Nhưng lời nói cảm ơn thì lại mang ý nghĩa khác, Mạc Phàm nhíu mày về phía Hoành Ngọ hỏi rằng:

“Vì sao lại cảm ơn?”

“Thứ nhất, thay mặt cho Hoa Hạ dân chúng, dạy dỗ cho cháu trai ta một bài học. Thứ hai, thay mặt cho ta, trừng phạt một kẻ phỉ báng dòng tộc!" Hoành Ngọ vẫn giữ nguyên cái tư thế cúi người trả lời.

Khác biệt là ở giây phút bộc phát ra những lời này lý luận, Mạc Phàm cảm nhận được cái rạn nứt lớn lao trong lòng của hắn, dù không nói ra, nhưng với tu vi, tuổi đời lẫn danh vọng Yeke đạt được, liền Hoành Ngọ có thể không quan tâm, không lấy làm tự hào sao?

Ngồi ở chỗ của Hoành Ngọ rồi, chính là tàn nhẫn cương vị, phải nuốt lấy nỗi đau này chấp nhận, càng phải chấp nhận một cách lỗi lạc, quang minh nhất.

“Không cần thiết, ta cũng không phải giết hắn, ít nhất ta sẽ giúp ngươi chuyển lời lại đến đúng người.” Mạc Phàm ẩn ý ám chỉ.

Nghe những lời này, tương đối cũng giúp cho thâm tâm Hoành Ngọ giải tỏa mấy phần, ít nhất là đối với Mạc Phàm trước mặt không bị thất lễ hậu bối.

“Nhưng ta muốn minh bạch, nếu hôm đó đổi lại Mục Ninh Tuyết gặp chuyện gì bất trắc, đừng nói Yeke, kể cả ngươi, gia tộc ngươi… ta tuyệt đối cũng sẽ lần lượt đem thủ cấp từng người, từng người trảm xuống!" Mạc Phàm đột nhiên tà nhãn tròng trọc dấy lên, tạo ra trường ảnh bàng bạc tinh thần lực áp chế cực đại, khiến tuyệt đại cấm chú pháp sư trong phạm vi khu vực toàn thân đều có một cảm giác rợn tóc gáy sau lưng.

Không cần phải nói, lời lẽ đinh thép vừa thoát ra từ miệng, lập tức hết thảy mọi người đều đồng dạng trưng cái cái vẻ mặt kinh hãi đến tột độ. Không một ai dám nói nửa câu ở khắc này, thậm chí kể cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cái gì tinh thần lực cực hạn ma pháp, cái gì tu vi đăng đỉnh trong nhân loại, họ nhưng lúc này không phải đều bị người thanh niên trẻ tuổi kia trước mắt dọa cho khiếp vía sao?

Tinh thần lực… cái này không tính là nhân loại nữa rồi, thẳng thắn mà nói những lão già cấm chú lâu năm ở tháp hội cũng chưa từng biết qua loại này tồn tại.

Hoành Ngọ khóe miệng hơi giật giật, suýt chút nữa đã khụy luôn cả gối xuống. Hắn tuy có phần phẫn nộ trước Mạc Phàm thái độ, dù gì chính mình trưởng bối nhận lỗi cũng không thể vừa ý vào mắt được, nhưng quả thật, ánh mắt tà nhãn vừa rồi dán xuống, liền không thể dùng từ khiếp sợ thông thường để hình dung.

Hai năm sau Ma Đô sự kiện thôi, gia hỏa này thực lực đã khủng bố đến vậy, chẳng trách bao quát thiên sứ Thánh Thành phá lệ để lại nhiều đặc ân như thế.

“Khụ khụ... Mạc Phàm!!” Một ông lão đầu trọc độ quá trung niên cất tiếng, thân ảnh cũng nương theo từ phía ngoài đi vào.

Mạc Phàm quay đầu lại, lập tức nhận ngay ra đó là Tiêu Viện Trưởng, thái độ hẳn chuyển sang nhẹ nhàng hơn:

“Tiêu Viện Trưởng, ngài cũng đến!?”

Cốt ý đến đây, Mạc Phàm là muốn mang về tài nguyên để đột phá cấm chú, nhóm Triệu Mãn Duyên cũng đã tới nhận trước đó, bọn họ đã trở lại bế quan tu luyện ở Phàm Tuyết Sơn.

Tâm trạng vốn dĩ sảng khoái vui vẻ tiến đến cấm chú hội tòa tháp để hoàn thành thủ tục lấy đại địa kết tinh, nhưng ngoài ý muốn là khuôn mặt đưa đám của Hoành Ngọ cùng chuyện xưa nhắc lại khiến Mạc Phàm có chút khó chịu ra mặt, mất đi cái ung dung ban đầu. Chính vậy nên Tiêu Viện Trưởng xuất hiện liền hắn cũng không có để ý.

“Ngồi xuống đã, ta từ bên ngoài tiến vào, dĩ nhiên đã nghe hết sự tình, ngươi cũng không thể trách hết cho Hoành Ngọ được.” Tiêu Viện Trưởng nói rằng.

“Chân ta có chút rút cơ, ngài ngồi trước!” Mạc Phàm cười khổ nói rằng.

Chân của hắn suốt thời gian qua đều là bắp đùi giãn căng ra hết cỡ, dù cho không gọi là mệt mỏi cũng coi như cảm thấy việc ngồi xuống vẫn có chút bất tiện.

“Cách~” (tiếng mở cửa)

Lại thêm hai người nữa từ bên ngoài đi vào, một người đàn ông trung niên tóc đen cùng râu đen, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra mấy phần uy nghiêm, theo phía sau là một nam tử tuổi đời còn khá trẻ, trạc tầm Tổ Hướng Thiên đi.

Mạc Phàm nhận ra được người đàn ông trung niên phía trước, liền hơi gật đầu xuống mỉm cười tôn trọng, nhưng nam nhân phía sau kia thì giống như chưa từng có chút nào ký ức qua.

“Hoa quân thủ!!” Mạc Phàm hạ tông giọng xuống nói.

Hắn nhưng đối với Hoa Triển Hồng là tuyệt đối tôn kính, thậm chí còn muốn ở trên Tiêu Viện Trưởng.

Ở Hoa Triển Hồng, người vẫn vậy nét chai sạn, dường như năm tháng trôi qua còn càng tôi luyện hơn cái tinh thần quật cường, bất khuất, mà trên thực tế để cho bất cứ ai nhìn vào đều muốn tin tưởng giao phó hết thảy.

“Với ta không cần khách sáo!” Hoa Triển Hồng nở nụ cười với Mạc Phàm.

“Hảo, ta cũng là có ý như vậy.” Mạc Phàm lập tức không còn khách khí, đứng thẳng lưng lên trở lại.

Sau đó hắn liếc qua nam tử bên cạnh Hoa Quân Thủ đôi chút.

Nhiệt lượng!?

Hô hấp của người này tỏa ra khiến hỏa nguyên tố xung quanh xao động!?

Hỏa hệ pháp sư… còn là cấm chú hỏa hệ!?

Đôi đồng tử Mạc Phàm sáng lên một chút, đối với pháp sư cấm chú bên trong lãnh thổ dĩ nhiên phi thường có hạn, vị này thoạt nhìn còn không lớn hơn mình là bao, lại như thế đạt tu vi hỏa hệ đỉnh điểm.

Phải nói rằng hầu hết cấm chú pháp sư, bao quát thiên sứ Thánh Thành đều sẽ không thể nhận ra được tu vi của người cùng mình trình độ nếu không có thi triển xuống, dĩ nhiên trừ một số ít lực lượng đặc biệt hỗ trợ hoặc năng lực cá nhân.

Mạc Phàm cũng không có ngoại lệ, ít nhất là cho đến khi hắn sử dụng bạch ngân lĩnh vực của mình. Chỉ là rõ ràng, hiện tại đều một cái lực lượng còn chưa có triển khai.

Ý vị ở chỗ, mẫn cảm đặc hiệu…

Thánh hỏa cấp bậc tồn tại, mang đến cho Mạc Phàm loại mẫn cảm với hỏa hệ nguyên tố vô cùng, hắn chỉ cần sơ bộ cảm nhận, tinh vi một chút cũng biết được chính xác đặc hiệu hỏa hệ của đối phương.

Nhờ cái loại này nhận biết, Mạc Phàm phát hiện ra hỏa hệ nguyên tố trong gian phòng điên cuồng loạn xạ, nhất nhất không phải bởi vì ai đó đang thao túng, mà đơn giản, ở cái áp bách chật hẹp không tới hai mươi mét vuông này, dĩ nhiên đang tồn tại ba cái hỏa cấm chú pháp sư.

Hoa Quân Thủ là thứ nhất vị cấp bậc, Mạc Phàm dĩ nhiên không cần quan sát cũng biết, hơi thở của quốc thủ quân đội mạnh mẽ khác thường, lại như nhiệt liệt hỏa long phà hơi thổi đến.

Bản thân hắn chắc chắn là người thứ hai, cũng không phải bàn cãi.

Vậy tên nam nhân này… trong tiềm thức của Mạc Phàm, đột nhiên lại nghĩ tới một cái tên đại biểu.

“Xin mạn phép giới thiệu một chút, ta là Vi Nghiễm!” Người nam tử đi đằng sau Hoa Triển Hồng bất ngờ tiến lên phía trước làm động tác chào hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK